Giọng nói có phần khá nhỏ nhẹ của Hanakii đang hướng vào căn phòng trên lầu của cậu, trước mắt hiện tại là Phục Hy đang chìm vào giấc ngủ. Có vẻ nàng ấy sẽ không thức dậy vào lúc này.
Đó là điều mà Hanakii muốn.
“Ngon lành…”
Nói một cách nhỏ nhẹ, cậu đi xuống tầng lầu một cách thật nhẹ nhàng và im ắng trong đêm dài, thời điểm đã đến!
Hanakii khoác lên mình một chiếc áo choàng đen lớn, mái tóc của cậu trở nên dài hơn nhờ kỹ thuật hóa trang, cậu đeo lớp mặt nạ và bẻ lại giọng nói của mình khiến nó trong trẻo như một quý cô bí ẩn.
“A a a à ừm...”
“Tuyệt hảo!”
Ghost trở lại vào màn đêm huyền bí.
Đã đến giờ của những kẻ đi săn.
Hanakii đi ra ngoài và ngước nhìn bầu trời đang dần chuyển mưa. Cậu cần chắc chắn rằng trước khi Phục Hy tỉnh lại thì cậu sẽ phải có mặt tại ngôi nhà của mình.
Rít một hơi thật sau cậu lấy đà và tiến vào trạng thái tăng tốc nhằm tránh gây tiếng động lạ.
“Xem ra lần này phải mua một chiếc xe mới rồi.”
Ánh chớp lóe nhẹ và các con đường được Hanakii bỏ qua nhanh chóng, cậu không lựa chọn di chuyển bằng các cổng dịch chuyển vì điều đó sẽ khiến hành tung bị lộ ra, dù rằng đã thông qua cải trang thì vẫn tồn động nhiều nguy hiểm. Vì thế nên hình thức di chuyển bằng chính sức mình đã được Hanakii lựa chọn.
Mặc dù nếu là trước đây thì cậu sẽ dùng xe.
Nhớ lại hồi ức đau thương khiến Hanakii cay cay sống mũi, nhưng cậu rất nhanh nhìn thấy một loạt các kiến trúc cao tầng và vô vàng tầng lớp bảo hộ ma thuật trước mặt mình.
Quãng thời gian di chuyển đã tiêu tốn khoảng vài giờ liền, nhưng do Hanakii không sử dụng toàn lực lượng Level 11 [Địa lôi] mà đã áp chế chỉ còn Level 10 [Viên mãn]. Dù sao thì chắc chắn khu vực trung tâm sầm uất như Cố Đô Banshee sẽ có canh phòng rất nghiêm ngặt từ Cẩm Vệ Quân - Một phân nhánh của Tiên Tử Đoàn chuyên thực hiện nhiệm vụ bảo vệ các cá nhân quan trọng và quyền lực, hoặc có sức ảnh hưởng lớn đến nền kinh tế quốc gia.
Hanakii nhớ lại thông tin cho nhiệm vụ lần này, đây có thể là nhiệm vụ cuối cùng cậu thực hiện với vai trò Sát Thủ của hội thợ săn, sau khi tán đi Level thì Hanakii sẽ ẩn nấp trong học viện cho đến khi lên lại được cấp độ như hiện tại.
Đối tượng lần này của cậu không phải một Pháp Sư trong top như những lần trước, tuy nhiên độ khó vẫn cao ngút trời bởi lẽ các lớp phòng ngự của hắn lại chính là Cẩm Vệ Quân của Tiên Tử Đoàn.
Kim Du - Pháp Sư Level 10 [Sơ cấp] với chức vụ tổng quản Cố Đô Banshee. Hắn có sự phục vụ từ Tiên Tử Đoàn cho chuyến đi dự tiệc lần này, Kim Du đang trên đường đến thành phố Eternal dự tiệc cưới của con gái mình. Cả hành trình đều được các Cẩm Vệ Quân giá·m s·át chặt chẽ và hiện tại thì đội trưởng Đại đội một Thiết Lâm Quân - Torhu đang thay mặt Tiên Tử Đoàn tại Banshee bảo hộ hắn.
Nhanh chóng biến mất khỏi bầu trời và hiện lên một khu vực cách đó khá xa, Hanakii đã cảm giác được một loạt trạm kiểm soát xung quanh đang hoạt động rất năng suất, nếu cậu cố tình đi xuyên qua thì sẽ ngay lập tức bị phát hiện.
Bàn tay thon gọn chỉnh trang lại phần tóc mái màu hồng nhạt và son lên môi một màu đỏ mận chín, Hanakii gật đầu nhìn dung nhan diễm lệ trong gương và mỉm cười.
Cậu bước đi một cách nhẹ nhàng, tà váy dài tung bay cùng cơ thể cao gầy cân đối. Nhóm an ninh cúi chào và để Hanakii di chuyển một cách tuỳ ý. Gật đầu với bọn họ một nhịp, Hanakii hướng về tổng dinh thự - nơi Kim Du đang được các quan chức Cố Đô Banshee tổ chức tiệc chào mừng ghé thăm. Có vẻ họ sẽ quyết định di chuyển sau nửa đêm và nhìn vào hàng loạt dày đặc các thành viên Tiên Tử Đoàn đang hiện hữu cũng khiến nơi đây trong cực kỳ áp lực.
“Quý cô có thể cho chúng tôi xem th·iếp mời?”
Một vị bảo an vóc dáng cao to cúi nhẹ đầu với Hanakii và hỏi.
“Đây, hôm nay lại là một ngày vất vả nhỉ?”
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chất ma mị khó cưỡng vang lên, nhưng vị bảo an vẫn rất bình thản nhận lấy thiệp mời của Hanakii và sau vài giây dò xét ngắn, hắn gật đầu với cậu.
“Được phục vụ quý cô đây thì vất vả cũng chẳng đáng nhắc đến.”
Hắn mỉm cười và ra dấu mời Hanakii vào trong, cậu gật đầu bước nhanh vào đại sảnh sang trọng với mật độ người tương đối nhiều, tuy nhiên không có cảm giác chật chội do nơi đây rất rộng lớn và hiện diện tại đây cũng chỉ toàn những kẻ có máu mặt của toàn thành phố.
Ánh mắt diễm lệ lướt nhanh một vòng và đôi môi mỉm cười, cậu nhận lấy một ly rượu từ người phục vụ và uống nhẹ một hơi.
“198 Tiên Tử Level 10, tuy nhiên lại không thấy bất kỳ ai ở đẳng cấp Level 10 [Cực hạn] là do ẩn giấu sao?”
Hanakii nói, và phía trên lầu dường như có gì đó đang khá ồn ào.
“Tiệc tùng vớ vẩn! Chỉ còn chưa đến hai giờ nữa thì ta buộc phải có mặt tại Eternal đấy! Các ngươi đừng vì mấy thông tin tình báo nhảm nhí kia mà làm lỡ tiệc cưới con gái ta!”
Giọng nói có phần ngạo mạn vang xa, một gã đàn ông trông như thư sinh trẻ tuổi với cặp mắt kính dày cùng bộ trang phục dạ tiệc lịch lãm ngồi gác một chân trên bàn dài. Tay hắn liên tục xoay chiếc thẻ đen và biểu cảm dường như đang tức giận.
Hắn là Kim Du - Tuy là Pháp sư vào trong Top 1000 nhưng lý do hắn được đặt cách đến vậy là nhờ vào chức vụ Tổng quản Cố Đô Banshee và số lượng tài sản hiện có, Tiên Tử Đoàn đã nhận được tin tình báo rằng Hội Thợ Săn đang có chiến dịch săn đầu Kim Du và hiện tại bọn họ đang phải gồng mình lên tăng cường cảnh giác tối đa.
Một khi đến được Eternal thì bộ phận Tiên Tử Đoàn trực thuộc nơi đó sẽ tiếp nhận nhiệm vụ bảo hộ Kim Du, nhưng hiện tại thì vẫn chưa hoàn toàn xong việc kiểm soát và đảm bảo tuyến đường đã an toàn.
Để câu giờ cho việc kiểm tra và đảm bảo tuyến đường an toàn tuyệt đối, Tiên Tử Đoàn đã phải yêu cầu quan chức Banshee tổ chức bữa tiệc này và giữ chân Kim Du thêm vài giờ.
“Sao giờ này ta vẫn còn ngồi ở đây hả?”
Hắn nói, ly rượu bị ném thẳng về phía cửa và nơi đây đang có bốn người hiện hữu ở bốn gốc căn phòng. Họ đều là những thành viên tinh nhuệ nhất của Thiết Lâm Quân và đều có thực lực Level 10 [Viên mãn] với nhiệm vụ chính là phòng tuyến cuối cùng bảo vệ Kim Du.
“Lũ các ngươi thật sự tốn của ta rất nhiều thời gian rồi đấy!”
Kim Du nói, hắn đứng bật dậy và trước mắt bỗng xuất hiện một dáng người với chiếc khiên khổng lồ phía sau lưng.
“Ngài cứ yên tâm, dù chỉ tạm thời nhưng chúng tôi vẫn sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ngài trong quá trình di chuyển đến Eternal. Ngài sẽ mất chút ít thời gian, nhưng nó tuyệt đối không lãng phí.”
Đôi mắt màu đỏ rực cùng mái tóc màu xanh lục ngắn, cơ thể rắn chắc với quân phục cực kỳ bắt mắt cùng tôn dáng người khoẻ khoắn. Giọng nói tràn đầy tự tin của cô khiến Kim Du bỗng có chút cảm giác tin tưởng, nhưng hắn cũng rất nhanh gạc bỏ đi cảm xúc này.
Eilrine Torhu - Danh hiệu Vệ Thần Tiên Tử là người lãnh đạo cho nhiệm vụ lần này, tuy cô không phải chuyên ngành bảo vệ yếu nhân khi là đội trưởng Đại đội một Thiết Lâm Quân, nhưng thực lực mạnh mẽ cùng chức nghiệp Thiết Thủ Sư chuyên đỡ đòn và chống chịu sát thương cho đồng minh cùng các kỹ năng hỗ trợ đồng đội cực kỳ mạnh mẽ, cô không có vấn đề gì trong công việc này. Và thái độ cực kỳ nghiêm túc cùng công tư phân minh khiến cấp dưới có sự kính trọng rất cao dành cho Torhu.
Chỉ có một vấn đề duy nhất mà cô thường không được giao những nhiệm vụ tương tự.
“Lãng phí hay không là do ta quyết định, lũ phế vật các ngươi chỉ với vài thông tin nặc danh đã sợ sung vòi lên như chuột, rặc một lũ tệ hại.”
Kim Du tặc lưỡi quay người đi, hắn hiện tại đang rất cáu gắt vì nếu không ngay lập tức khởi hành thì sẽ trễ giờ hôn lễ con gái hắn. Sẽ không có ai được phép làm gián đoạn công việc tiếp dẫn con gái vào lễ đường của hắn.
“Gì cơ? Nói lại bà đây nghe thử?”
Hự!
Kim Du cảm nhận được một thứ gì đó cực kỳ nặng, nặng một cách khủng kh·iếp vừa đè lên vai trái hắn và cơ thể ngay lập tức khuỵu xuống. Ngay cả lớp màng chắn ma pháp thụ động cũng không thể bật lên thì người vừa ra đòn chắc chắn có Level trên hắn.
“Đội trưởng! Bình tĩnh!”
Bốn người còn lại của phòng ngay lập tức chạy đến và cố ngăn Torhu lại, họ bâu vào dự định nâng tấm khiên khổng lồ mà cô đang đè lên vai Kim Du xuống nhưng lại chẳng có bất kỳ xê dịch nào.
Tấm khiên như thể một bức tường khổng lồ đè chặt cơ thể Kim Du, hắn vận mana để chống lại nhưng vẫn quá sức. Thậm chí hiện tại ngay cả quyền làm chủ cơ thể vẫn không thuộc về hắn.
“Không phải vì đây là công việc đính thân chị Irena nhờ thì thằng nhóc nhà ngươi không được đối xử yên ổn nhẹ nhàng vậy đâu.”
Torhu nói, cô rút tấm khiên một cách nhẹ nhàng và bóng dáng xuyên thẳng xuống nền biến mất tại chỗ.
“Rà soát toàn bộ các điểm mù xung quanh bán kính hai mươi nghìn mét, cả trên không trung và trong lòng đất.”
Cô xuất hiện dưới đại sảnh và bắt đầu phân phó công việc cho cấp dưới, ánh mắt vô tình nhìn về phía một quý cô đang nói chuyện rất rôm rả cách đó không xa. Dường như cảm nhận được cái nhìn từ Torhu, cô gái đó quay mặt nhìn cô và gật đầu chào nhẹ.
“Chả hiểu kiểu gì! Tại sao khi nhìn cô gái đó thì mình lại nhớ con nhỏ Hanna khốn nạn đó nhỉ?”
…
“15... 16... 19… 25.”
Phía tòa nhà cao tầng cách đó khá xa, một nhóm người đang tổ chức tiệc nướng trên sân thượng và hai trong số họ đang đếm gì đó bằng kính ngắm khi nhìn về phía tòa nhà tổng dinh thự cực kỳ trang trọng kia.
“Gần 200 Tiên Tử Level 10, hơn 180 thành viên khác Level 9 chỉ để bảo vệ một người duy nhất thôi sao.”
“Nếu ngươi có tiền có quyền thì mấy kẻ mang danh pháp luật như Tiên Tử Đoàn cũng sẽ sẵn sàng cúi đầu cung kính làm việc cho ngươi mà thôi.”
“Được vậy đã tốt, với đội hình như thế kia thì ai cũng có thể vểnh mặt lên trời mà sống đến cuối đời rồi.”
“Chưa biết hắn đã chén được em Tiên Tử nào chưa, nghe đồn rằng Tiên Tử chính thức yêu cầu thấp nhất là thực lực Level 10 [Sơ cấp] bắt buộc phải có dòng máu Fairyn và chắc chắn các ngươi cũng biết chuyện đó có nghĩa gì.”
Một gã khác đặt ly rượu xuống và nói, tham gia vào buổi trò chuyện của hai kẻ trước đó.
“Chắc chắn là rồi, bất cứ thằng đàn ông nào có quyền lực đến thế thì kiểu gì lại chẳng cặp kè vài em Tiên Tử. Dòng máu Fairyn đại diện cho sắc đẹp cơ mà.”
“Đúng là người với người vẫn chênh lệch quá nhỉ?”
“Hắn thậm chí chưa vào Top 500 của Hội Pháp Sư, không biết những kẻ trong Top đó còn có đãi ngộ như thế nào?”
“Ta có thông tin về những kẻ thuộc Top 100 đấy, trước đây từng có một Thợ Săn đã hoàn thành được nhiệm vụ g·iết Pháp Sư Top 92 đấy. Thậm chí lần đó nhiệm vụ là cá nhân tiếp nhận chứ không phải hợp tác săn g·iết.”
“Thật đấy à? Giết được cả Pháp Sư trong Top 100 sao? Là Thợ Săn tinh nhuệ của chúng ta sao?”
“K-Không không! Người đã hoàn thành nhiệm vụ đó là một kẻ chỉ mới gia nhập Hội chưa đầy ngàn năm, các ngươi có lẽ đã từng nghe qua danh tiếng của ả.”
Tên to béo cắn mạnh miếng thịt tươi và chậm rãi nói.
“Ả ta có cách thức á·m s·át rất độc đáo. Gần như mọi kẻ địch đều không thể chống trả được và dù cho có cố gắng đưa nguyên thần trốn thoát thì cũng không thể sống.”
“Ngươi miêu tả đặc điểm như vậy lại khiến ta nhớ đến một kẻ, dạo gần đây ả càng có những chiến tích rất khó tin.”
“Vậy các ngươi đang nói chung về một người?”
“Đúng vậy! Tên của ả là bóng ma, hoặc ngươi có thể gọi là Ghost!”
“Ây da! Ta có vẻ đến quá sớm nhỉ?”
Giữa cuộc trò chuyện vui vẻ của nhóm những gã đàn ông bỗng xuất hiện một dáng người nữ mảnh khảnh, cô được bao bọc bên trong một làn khói trắng và đôi mắt chớp sáng màu đỏ rực như lửa.
Đám người đang hiện diện ngay lập tức cúi đầu và cực kỳ trang trọng thực hiện nghi lễ chào hỏi.
“Mừng sự hiện diện của người! Độc nhãn Đại nhân!”
Màn khói trắng nhanh chóng tan biến và một chiếc áo choàng mỏng hiện ra, người phụ nữ đeo một chiếc mặt nạ với duy nhất một con mắt ở trung tâm và không có miệng.
“Các ngươi cũng không phải người ngoài, cứ gọi ta là Sophie.”
Giọng nói âm trầm vang nhẹ, các thành viên ngay lập tức gật đầu biểu thị đã hiểu.
“Việc ngài có mặt tại đây có nghĩa là mọi chuyện đã được giải quyết?”
Phía sau cùng của tòa nhà, một cô gái với dáng người đầy đặn đang bắt chéo chân cùng bộ váy cực kỳ lộ da thịt quyến rũ lên tiếng.
“Chuyện lần này ta vẫn như cũ không tham gia, xuất hiện ở đây chỉ vì có hẹn với kẻ đó.”
“Có hẹn?”
Giữa hư không xuất hiện một chiếc hộp vuông lớn với hàng trăm dây xích quấn chặt, cô ngoắc nhẹ ngón tay và hộp xích bay thẳng tới giữa trung tâm đám người.
“Khi kẻ đó đến thì hãy đưa cho hắn thứ này.”
“Người đó? Liệu có sai khi chúng tôi hiểu rằng ngài đang ám chỉ đến kẻ trực tiếp thực hiện nhiệm vụ lần này?”
Kẻ mập mạp bên cạnh chắp tay cúi đầu hỏi, Sophie im lặng và bỗng ngay vị trí hộp xích lại có một tiếng bật lửa vang lên.
Tạch!
“Hiếm khi thấy cô giao phần thưởng của nhiệm vụ ngay trước cả khi nó được bắt đầu, hẳn là kẻ này cho cô rất nhiều niềm tin về chiến thắng nhỉ? Sophie?”
Mọi người nhìn lại và thấy gã đàn ông nhỏ con đang ôm một khẩu súng ngắm ngồi dựa lưng vào hộp xích phì phèo điếu thuốc trắng.
“Ồ? Ngươi nói như thể đã biết người tiếp nhận nhiệm vụ lần này là ai vậy.”
Sophie cười với âm giọng không hề thay đổi.
“Nếu bọn tôi còn không đoán ra kẻ lần này là Ghost thì thật mất mặt khi mang tiếng thành viên của Hội lắm sao?”
Gã nói, điếu thuốc nhanh chóng tàn đi và Sophie cười nhẹ.