Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 164: Nhiệm vụ cuối cùng - Trung



“Ghost! Vậy mà lần này thật sự là ả ra quân sao?”

“Chiến tích với tỷ lệ thành công hoàn hảo 100% thì chẳng phải là người thích hợp nhất cho nhiệm vụ này hay sao.”

“Dù sao thì Thợ Săn cũng chỉ nhìn vào khả năng hoàn thành nhiệm vụ, còn việc hắn là ai hay cách thức làm việc như thế nào cũng chẳng quan trọng.”

“Nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành, Ghost sẽ là kẻ duy nhất vượt qua lớp phòng ngự của Thiết Lâm Quân cố đô Banshee nhỉ?”

Gã vác cây súng lớn lên vai và đứng thẳng người, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào bóng lưng Sophie và nụ cười nở trên môi.

“Nếu tôi cũng có thể tạo ra chiến tích tương tự, cô sẽ chấp nhận làm bạn gái tôi chứ? Sophie.”

“C-Cái quái gì?”

“Này này anh nghiêm túc đấy à?”

“Vui! Chuyện hôm nay thật sự rất đáng để bỏ công đến đây mà.”

Đám người ngay lập tức xôn xao, nhưng chẳng có ai thể hiện ra biểu cảm khác thường cả.

“Chuyện đó thì phải xem ngươi có thể cố gắng đến đâu.”

Sophie cười nói, cô vẫn đang nhìn chăm chú vào dinh thự khổng lồ mà không có ý định quay đầu nhìn lại.

“Ái chà, nói như vậy thì tôi vẫn có cơ hội rất lớn nhỉ?”

“Ta chưa bao giờ từ chối các đề nghị bản thân cảm thấy hứng thú.”

Sophie quay người, con mắt duy nhất trên mặt nạ nhìn thẳng vào gã thợ săn kia và trước mặt xuất hiện một bảng chữ nhỏ.

“Hoặc là ngươi có thể ghi tên mình vào bảng đệ thập Sát Thủ của Hội, ta sẽ cho ngươi thêm sự ưu ái về sau.”

[Top 1: Hắc Bàng]

[Top 2: Nhện Nước]

[Top 3: Cự Hùng]



[Top 7: Độc Nhãn]



[Top 10: Ika]

“Đệ thập bảng Thợ Săn, cô đúng là đánh giá ta rất cao nhỉ? Ta thích như vậy.”



Gã châm một điếu thuốc mới, gương mặt trông như gốm sứ khẽ cười và trông rất dị hợm.

Hội Thợ Săn dù cho là một tổ chức phi pháp và không được công nhận công khai, nhưng họ vẫn có đầy đủ mọi thứ như những hội khác thuộc Thượng Viện Thiên Môn. Các Sát Thủ hàng đầu cũng được rất nhiều thế lực chú ý và mặc dù danh tính thật của toàn bộ bọn họ đều là bí ẩn, nhưng một khi xuất thế với thân phận Sát Thủ thì đều sẽ để lại sự kinh hoàng cho những kẻ đối đầu.

Đương nhiên những thế lực khác đều biết đến sự tồn tại của những Hội kín chuyên làm việc phi pháp như này, nhưng nếu mong chờ một cuộc chiến của những Hội lớn với nhau thì gần như sẽ không diễn ra.

Chỉ cần không bên nào phá vỡ thế cục cân bằng, mọi thứ vẫn sẽ được giữ nguyên.

“Các ngươi nên tự cảm thấy may mắn khi được ta lựa chọn trở thành cấp dưới trực tiếp, không nhiều kẻ trong đệ thập bảng có suy nghĩ thu nhận thuộc hạ như ta đâu.”

“Vậy sao? Sophie mắt lé!”

Một giọng nữ vang lên trong đầu Sophie, cô nhìn lại về phía tòa dinh thự và nhận thấy một cô gái với dung nhan xinh đẹp đang mỉm cười nhìn thẳng về phía mình.

“Ta sẵn sàng nhắc lại cho ngươi nhớ, tên ta là Độc Nhãn Sophie!”

“Sao cũng được, cô xin tôi một chút thời gian nhưng lại có vẻ hơi lâu rồi đấy. Nếu dự định câu giờ để tôi thất bại nhiệm vụ này thì tôi không ngại ghé thăm nhà cô vào lần tới đâu.”

Hanakii nói với giọng trêu đùa.

“Sao lại gấp gáp vậy Ghost? Không còn tự tin vào khả năng của mình sao? Không quan trọng, dù sao thì ta cũng chỉ dự định đưa ngươi một thứ.”

Cô nói, bàn tay giơ lên trước mặt và không gian run chuyển nứt vỡ ra một mảnh nhỏ. Do các cấu trúc không gian tại Yêu giới cực kỳ vững chắc nên trừ khi bản thân có thuộc tính Không gian thì để tác động được vào không gian cần ít nhất trên Level 9. Với điều kiện thực lực người đó đủ mạnh.

Sophie thả vào vết nứt không gian một bức thư được niêm phong rất hời hợt, cô thu tay và giọng nữ đầy ma mị lần nữa vang lên trong đầu.

“Sophie mắt lé Top 7 Sát Thủ cũng đồng ý đi đưa thư sao? Thật đáng để tổ chức lễ kỷ niệm đấy.”

“Ngươi đúng là không có tí tôn trọng nào với bậc tiền bối nhỉ? Cẩn thận cái mồm của ngươi đấy! Cái đồ…”

Sophie ngồi lên lan can mát lạnh và đung đưa đôi chân trần trắng nõn, cô tuy đang trò chuyện với Hanakii bằng truyền âm nhưng răng thì lại đang nghiến chặt.

“Tân binh? Kẻ chơi bịp, hay tên nhảy cóc? Nếu cô có thêm biệt danh mới thì cứ thoải mái, dù sao tôi cũng có sẵn vài tên hay hay cho cô đây.”

“Ngươi đúng là một kẻ khó ưa, chẳng hiểu tại sao lúc trước ta lại đồng ý giúp đỡ kẻ như ngươi nhỉ?”

Sophie im lặng và cười nhẹ, nhưng biểu cảm đó đã hoàn toàn bị chiếc mặt nạ che lấp đi.

“Ta biết đây là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi, ta cũng biết ngươi có thực lực để hoàn thành nó. Nhưng nếu cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng, tiền công sẽ là tên thật của ngươi.”

“Cảm ơn vì sự quan tâm đó, nhưng nếu một Sát Thủ để lộ danh tính thật thì tương đương c·ái c·hết. Tôi có thể sẽ tin rằng cô không có thực lực g·iết tôi, nhưng đừng quá tò mò.”

Giọng Hanakii bỗng có chút nghiêm túc, Sophie im lặng vài giây và hai chân dừng lại giữa không khí.

“Thôi nào, ta chỉ đùa thôi. Ta cũng là quá lo lắng khi kẻ nguy hiểm như ngươi cứ luôn chen vào cuộc sống của ta.”



Trong giọng nói Sophie có pha lẫn chút giận dỗi, nhưng chẳng ai biết được đó là thật tâm hay chỉ diễn trò.

“Cô lo lắng cho tôi? Thay vì thế thì cô nên lo lắng cho cổ mình thì hơn.”

Soạt!

Sophie giật mình lấy tay che cổ theo phản xạ, sau lưng cô xuất hiện mười bốn thanh phi kiếm và hai lớp lá chắn ma pháp hiện lên trên cơ thể cô.

“Đại nhân?”

“Không có gì.”

Sophie nhìn về phía dinh thự, ánh mắt vừa rồi của Ghost mang theo sát khí tột cùng và nó khiến bản năng của cô phản ứng dữ dội.

Nhìn theo người con gái biến mất trong những kẻ quyền quý tại dinh thự, Sophie sờ vào chiếc mặt nạ của mình. Cô nghiến răng.

“Rồi sẽ có một ngày, ta lột sạch lớp ngụy trang đó của ngươi. Dù ngươi có che giấu bí mật gì đi chăng nữa, ta sẽ tìm ra cho bằng hết.”



Hanakii di chuyển nhanh chóng về phía khu vực nhà bếp, cậu dừng chân trước một căn phòng nghỉ to lớn và bước vào. Bên trong chỉ có một người hầu nam đang đứng im tại trung tâm, khi Hanakii ngồi xuống thì hắn rất nhanh chạy đến phục vụ cậu.

Căn phòng được khóa trái, gã phục vụ bước đến và ngồi đối diện Hanakii.

Hắn rút trong áo mình ra một túi vải lớn và mở rộng nó ra trên chiếc bàng sang trọng.

“Đáng lẽ hôm nay tôi có ngày nghỉ, vì cậu mà phải tăng ca vào cái giờ này.”

Giọng nói có chút buồn bực, hắn là kẻ chuyên thực hiện các công việc chế tạo và rèn đúc v·ũ k·hí của Hội.

“Thôi nào Hajiro, nếu tôi không gấp quá mức thì cũng không phiền tới anh phải đích thân đến đây như vậy. Nhưng do việc này chỉ có thể tin tưởng mình anh mà thôi.”

Hanakii chống tay trên bàn và cười tươi, nhưng Hajiro lại liếc nhanh cậu và cau mày.

“Tôi không muốn thấy biểu cảm đó, gớm quá.”

Trong chiếc túi là một loạt dao găm, đoản đao cùng các quả cầu thuỷ tinh nhỏ. Hanakii im lặng dò xét một hồi và gật đầu.

“Dao găm chế tác bằng kháng ma thạch, đoản đao được cường hóa ma thuật hệ mộc, cầu bộc phá có tính năng gây ăn mòn mana và tạo độc. Tương đối đầy đủ rồi.” - Hanakii kiểm kê kỹ lưỡng và bắt đầu cất giấu các món v·ũ k·hí vào trong bộ váy dạ hội của mình.

Hajiro tiêu huỷ túi vải và khoanh tay nhìn Hanakii.

“Lần này cậu không lựa chọn s·ử d·ụng s·úng nhỉ? Là do Thiết Lâm Quân sao?”

Súng về cơ bản là một v·ũ k·hí cấp thấp, chúng trừ khi được cường hóa ma thuật hoặc sử dụng đạn ma thuật thì mới có khả năng t·ấn c·ông xuyên qua lớp phòng ngự của dũng giả Level cao. Vì thế mà đa phần súng đạn đều chỉ được những dũng giả Level thấp dùng tới, cấp độ càng cao thì súng càng ít khả năng bắn trúng mục tiêu, và dù có trúng cũng chưa đủ sát thương làm tổn hại đến đối thủ.



Nhưng Hanakii lại là một trong số các trường hợp ngoại lệ, cậu sử dụng đạn chế tác từ kháng ma thạch và khả năng ngắm bắn rất tốt khiến Hanakii vẫn phát huy được khả năng của súng và khía cạnh ưu điểm hiếm hoi của nó - không cần mana để sử dụng, không tạo ra dao động ma pháp và rất khó để cảm ứng ma thuật có thể nhận ra.

“Lần này thì chúng vô dụng, Vệ Thần Tiên Tử có khả năng phản ứng rất tốt trước v·ũ k·hí tầm xa và Thiết Lâm Quân có khả năng t·ấn c·ông ngược lại tôi. Nếu chỉ đơn giản là Cẩm Vệ Quân thì có thể nghĩ đến việc dùng súng.”

“Đây là hai món v·ũ k·hí cậu đặt riêng tôi trước đó, chi phí sẽ được Hội chi trả.”

Hajiro vung tay và hai thanh kiếm dài khoảng 1m4 xuất hiện, một trắng một đen với các chi tiết có phần khác nhau rất rõ rệt.

“Dò xét!”

Hanakii dùng ma pháp dò xét trạng thái v·ũ k·hí và trước mặt cậu xuất hiện hai bảng chữ nhỏ.

[Vật phẩm: Thao Thiết Kiếm - 10 cấp]

[Độ bền: 100%]

[Luyện hóa: Máu Thao Thiết - bậc 10]

[Vật phẩm: Truy Nguyệt Kiếm - 10 cấp]

[Độ bền: 100%]

[Luyện hóa: Đá Mặt Trăng - bậc 10]

“Khá quá bạn ơi!”

“Chuyện!”

Hajiro mỉm cười vui vẻ, hắn nhìn Hanakii và bỗng nghiêm mặt nói.

“Hiện tại nguồn cung kháng ma thạch đã bị chặn đứng, sắp tới nhiều khả năng là phải tìm đầu vào mới.”

Lắp hai thanh kiếm vào nịt đùi, Hanakii suy tư vài giây và lấy ra một quyển sổ nhỏ.

“Chợ đen vẫn có nguồn hàng khá chất lượng, nhưng dạo gần đây thì bên phía Tiên Tử Đoàn thắt khá chặt các tuyến đường nên việc vận chuyển trở nên rất chậm chạp.”

“Nghĩa là vẫn có thể vận chuyển, nhưng sẽ chậm hơn bình thường?”

Hajiro nghe Hanakii nói và cười tươi.

“Cậu vẫn có nguồn cung cấp thông tin thật xịn sò nhỉ?”

Nghe thấy cậu bạn trêu ghẹo, Hanakii thở dài một hơi. Hajiro là số ít người thật sự biết về thân phận thật của cậu, hắn cũng là một kẻ sống sót từ đấu trường và gia nhập Hội Thợ Săn tương tự Hanakii. Cả hai có mối quan hệ rất thân thiết nên cũng không có gì để giấu giếm.

“Nếu thích thì cho anh vào thế tôi này.”

“Thôi xin, chúc may mắn nhé.”

Hajiro nói và quay trở về vị trí cũ, Hanakii gật đầu và rời khỏi phòng chờ, chân bước nhanh về phía lầu hai nơi Kim Du vẫn đang nổi cơn chửi bới.