Rạng sáng trên đỉnh núi còn lạnh hơn cả mùa đông của Bình Hải, Kiều Uyển Lâm trở mình kéo khăn trùm đầu ra, da thịt tiếp xúc với khí lạnh, cậu liền giật mình tỉnh giấc.
“Anh ơi.” Cậu gọi, nhưng bên cạnh không có người, xoay sang bên kia cũng chẳng có ai.
Trong lều chỉ có mình cậu, trên người đắp ba cái túi ngủ nặng trịch, bên ngoài rất ồn, cậu lấy khăn ướt lau mặt, mặc áo chống rét vào rồi chui ra ngoài.
Màn trời mờ mịt, bốn phía đài ngắm cảnh đông nghịt người, ai cũng đang ngóng cổ đợi mặt trời mọc, Lương Thừa đứng ở vòng ngoài không tập trung, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc về phía lều.
Thấy Kiều Uyển Lâm đi tới, anh nói: “Dậy rồi à?”
Kiều Uyển Lâm kéo mũ áo lên, run cầm cập: “Thế mà anh lại bỏ em đi ngắm mặt trời mọc một mình.”
Lương Thừa kéo phéc-mơ-tuya cho cậu, nói: “Ăn nói cho đàng hoàng, là em đập anh tỉnh dậy đấy.”
Đều tại câu chuyện Trịnh Yến Đông kể trước khi ngủ, làm Kiều Uyển Lâm mơ thấy bị người ta bắt cóc, cậu vùng vằng giãy dụa, nên Lương Thừa đang ôm cậu đành phải làm “kẻ bắt cóc” bất đắc dĩ.
Cậu ngó xung quanh: “Anh Ứng với anh Yến Đông đâu rồi?”
Lương Thừa chẳng muốn trả lời, hất cằm về phía trước.
Bọn họ thức dậy cũng không tính là quá sớm, trên đài ngắm cảnh không còn chỗ trống nữa, Ứng Tiểu Quỳnh trèo thoăn thoắt lên một cái cây to, đang dựa người vào cây điều chỉnh góc độ.
Trịnh Yến Đông giật thót tim, đứng dưới tán cây túm lấy cổ chân Ứng Tiểu Quỳnh, cảnh tượng chẳng khác gì một công dân thành phố nhiệt huyết đang khuyên nhủ một cậu trai coi thường mạng sống: “Như vậy nguy hiểm lắm, anh xuống đây đi.”
Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Anh còn trèo cao hơn được nữa kìa.”
Trịnh Yến Đông kéo chân hắn: “Anh xuống đây đi đã, được không?”
Ứng Tiểu Quỳnh bực bội: “Buông anh mày ra, mặc kệ anh đi!”
Kiều Uyển Lâm nhích một bước đến bên cạnh Lương Thừa, giả bộ như không quen biết hai người này, đợi mặt trời đỏ ló dạng ở chân trời, những tầng mây trong vắt ánh lên màu vàng kim, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Cậu kiễng chân, duỗi cổ, nhưng chỉ có thể nhìn thấy gáy mọi người đang chen chúc, gấp gáp đến độ muốn nhảy cẫng lên.
Lương Thừa nhịn cười, gỡ khuy áo ở cổ ra, ngồi xổm xuống, lặp lại lời nói năm xưa: “Biết ngồi lên vai không?”
Nhưng khi đó không có nhiều người như vậy, Kiều Uyển Lâm dạng hai chân ngồi trên vai Lương Thừa, khom eo xuống, cậu vẫn gầy gò như hồi niên thiếu, nhưng xương cốt chắc chắn nặng hơn rồi, quần áo đang mặc cũng rất dày.
Đợi Lương Thừa đứng vững, cậu cúi đầu hỏi: “Em có nặng không anh?”
“Cũng bình thường.” Lương Thừa giữ cẳng chân cậu, nhắc nhở trước, “Xem xong đừng có bắt anh làm động tác chúc mừng là được rồi.”
Kiều Uyển Lâm bật cười, nhìn về những rặng mây đỏ ở chân trời, sân bóng, đỉnh núi, bảng rổ, mặt trời mọc, cậu nhớ lại quá khứ, cũng chờ đợi tương lai.
Mặt trời dần dần nhô lên trước sự chứng kiến của mọi người, thắp sáng đài săn mây, sinh viên đại học thất tình được xoa dịu, cặp vợ chồng làm lễ kỉ niệm ngày cưới thì đang ôm nhau, nhiếp ảnh gia chụp lại bức tranh mùa thu thơ mộng này.
Trời sáng hẳn rồi, bọn họ thu dọn balo xuống núi, chân Kiều Uyển Lâm hơi run, mấy lần suýt nữa quỳ gối lạy Lương Thừa. còn Ứng Tiểu Quỳnh suốt quãng đường cứ nghiêng ngả, cứ như bệnh nhân bị huyết khối tĩnh mạch não đang làm trị liệu.
(*) giải thích tại sao Kiều Uyển Lâm run chân còn Ứng Tiểu Quỳnh thì nghiêng ngả: khi leo núi rất mệt nên khi xuống núi, xuống dốc cao sẽ có hiện tượng chân run, khuỵu gối nếu đi thẳng vì không đủ thăng bằng, nên muốn điều khiển lực thì phải nghiêng người, hoặc hai tay bám vào lan can. Đấy là mình đọc comment của mấy người cũng thắc mắc giống vậy.
Đến khu cáp treo, Trịnh Yến Đông và Ứng Tiểu Quỳnh lên một cabin, Kiều Uyển Lâm lên cabin thứ hai, cáp treo không dừng lại đợi ai, cậu liền nói: “Anh ơi, mau lên đây.”
Lương Thừa chui vào, chưa tới năm phút đã hối hận rồi. Cái thứ này còn đáng sợ hơn cả cầu treo trên không nữa, nó biết đung đưa, lúc nhanh lúc chậm, tấm kính bốn mặt khiến ta không thể nào làm lơ độ cao của nó.
Kiều Uyển Lâm thấy Lương Thừa nhắm tịt mắt lại, cậu hỏi: “Anh đoán xem ba em với dì Hạ đã về nhà chưa?” Cậu vừa nói vừa rời khỏi ghế, cáp treo cứ thế mà lắc lư.
Lương Thừa nhíu mày, bỗng nhiên có một luồng hơi thở dịu dàng phả đến, khóe môi anh nóng ran, anh mở mắt ra, Kiều Uyển Lâm bước tới hôn anh, lông mi quét qua da thịt anh.
Anh nhắm mắt lại, buông lỏng nắm đấm ra giữ gáy Kiều Uyển Lâm, cảm giác mất trọng lực dần thuyên giảm, xúc giác thay thế suýt nữa khiến xương cốt anh bủn rủn.
Kiều Uyển Lâm lắc nhẹ cổ tay, tiếng chuông vang vọng giữa núi rừng, giống như một câu thần chú điều khiển ý thức của người khác, Lương Thừa nói: “Em đang làm phép với anh đấy à?”
“Thấy linh không?” Kiều Uyển Lâm ngang ngược ra yêu cầu, “Sau này em lắc chuông một tiếng, là anh chỉ có thể dõi theo mình em mà thôi.”
Môi Lương Thừa bị cọ xát lúc gần lúc xa, hàm ý uy hiếp rất rõ ràng, anh đành nhận thua: “Biết rồi, thưa phù thủy Kiều.”
Cáp treo an toàn đáp xuống chân núi, cảm giác giẫm chân lên đất bằng trở nên vững chãi lạ thường, về đến biệt thự, phù thủy Kiều tuy rằng dậy muộn nhất, nhưng lại mệt đến độ ngả đầu xuống gối ngủ ngay.
Bốn người ngủ bù đến tận tối, khi tỉnh dậy thì hồ Thề Hẹn đã rực rỡ ánh đèn, phố xá ven hồ dài tăm tắp, đây là nơi tấp nập nhất mỗi buổi tối ở trấn Vân Thê.
Kiều Uyển Lâm tắm rửa xong thay đồ, đút theo thẻ ngân hàng mà Kiều Văn Uyên đưa cho, đầu tiên là khao mọi người một bữa, sau đó đi dạo mua quà lưu niệm cho người thân bạn bè.
Bọn họ chọn một quán thịt nướng ngoài trời, bên cạnh là một chiếc xe van bán đồ ngọt, Kiều Uyển Lâm chỉ vào cái bánh kem sinh nhật duy nhất ở đó, nói: “Em chọn cái này, anh có loại nến cháy thành hoa không?”
Anh chủ nói không có, tặng cho cậu hai gói nến thông thường, Lương Thừa hơi sợ, hỏi: “Em lại lén lút có thêm một cái sinh nhật nữa à?”
Hồi đại học khi bạn bè có người yêu thì cả phòng đều làm tiệc chúc mừng, trong bốn năm đó chỉ có mình cậu là chưa từng được làm nhân vật chính, còn bị chê cười vì chuyện này nữa.
Trịnh Yến Đông đổ thêm dầu vào lửa: “Tốt nghiệp rồi vẫn không có ai theo đuổi nhóc à?”
Lương Thừa nói chuyện thâm sâu: “Chắc là người ta theo đuổi rồi, nhưng em ấy cho rằng chỉ là sự quan tâm của đàn anh đàn em thôi.”
Quán thịt nướng dựng dù dã ngoại, có ca sĩ đường phố tới hát, bầu không khí rất náo nhiệt. Nhưng Kiều Uyển Lâm lại chẳng có tâm trạng mấy, cậu cảm thấy hình như Lương Thừa không có hứng thú với việc chúc mừng, chắc là cho rằng cậu ấu trĩ.
Còn chuyện của Lôi Quân Minh nữa chứ, Lương Thừa vẫn còn để bụng chuyện đó sao?
Kiều Uyển Lâm luôn tin rằng tình cảm cần phải được vun vén, nếu không thì sẽ rơi vào kết cục như Kiều Văn Uyên và Lâm Thành Bích. Huống hồ đây là lần đầu tiên yêu đương, vất vả lắm mới tu thành chánh quả, cậu hy vọng sẽ tránh được tất cả hành vi khiến đối phương không thoải mái.
Thôi bỏ đi, cậu bèn nhét bánh kem dưới gầm bàn, không mở ra thì hơn.
Lúc này Trịnh Yến Đông mua đồ uống về rồi, ôm một chai rượu trong lồng ngực, nói: “Sao cất đi thế, anh đã mua sâm panh rồi đây này.”
Lương Thừa đi phía sau, trong tay cầm một bó hoa cát tường, nói: “Khi chúc mừng bạn cùng phòng có phải cũng tặng hoa đúng không?”
Kiều Uyển Lâm chưa kịp phản ứng: “Em tưởng là anh không muốn…”
“Sao mà nó không muốn được.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Nhóc tin không, anh đoán lần cuối nó ăn bánh kem trịnh trọng như thế là vào ngày sinh nhật của nhóc ở quán nhậu.”
Lương Thừa hơi xấu hổ, hỏi: “Chẳng lẽ anh không thế à?”
Ứng Tiểu Quỳnh đắc ý nói: “Khi lão Tứ đạt trăm vạn người theo dõi, anh với cậu ta đã livestream ăn một cái bánh kem ba tầng to tổ chảng rồi.”
“Thằng chột lại đi chê kẻ mù.” Trịnh Yến Đông nhịn không được mà trêu chọc, “Cắm mấy cây nến đây, cậu hai mươi tám, nhóc con hai mươi tư, cộng lại hơn năm chục tuổi rồi.”
Kiều Uyển Lâm thở phì phò cười: “Anh điên à!”
Lương Thừa dùng nĩa viết bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”, xếp nến thành hình trái tim, Kiều Uyển Lâm vừa chê quê mùa vừa rắc cánh hoa rải lên trên.
Tiếng nhạc vang lên, ca sĩ đường phố đang ngâm nga một bài hát dân gian địa phương. Lương Thừa yên lặng nghe hát, vẫn không thích nói chuyện trên bàn tiệc, dù cho lần này anh là một trong hai nhân vật chính.
Anh nhìn Ứng Tiểu Quỳnh và Trịnh Yến Đông đùa giỡn nhau, nhìn những chàng trai cô gái bàn bên đang dòm ngó bọn họ, nhìn Kiều Uyển Lâm đang phồng má thổi nến, trong ánh lửa lập lờ đối diện với đôi mắt anh.
Sâm panh sủi bọt khí trắng, Kiều Uyển Lâm từng hứa sẽ không dính một giọt rượu nào, nhận được sự cho phép của Lương Thừa mới dám rót ra một ly nhỏ. Biết cậu uống kém nên khi ăn xong ra ngoài Lương Thừa nắm tay cậu suốt quãng đường không chịu buông.
Bên hồ có mấy đôi tình nhân đang thả đèn cầu phúc, bọn họ cũng mua một đèn. Ông chủ nói chỉ cần cùng nhau viết chữ lên đèn thì hai người sẽ bạc đầu giai lão.
Lương Thừa sợ cậu ngã nhào xuống hồ nên túm mũ áo cậu lại, nói: “Đừng viết phức tạp quá, anh không giỏi ngữ văn đâu.”
“Ò.” Kiều Uyển Lâm ngoan lắm, “Viết xong rồi, đến anh nè.”
Lương Thừa cầm lấy xem, trên đèn chỉ có bốn chữ ngắn gọn: Cám ơn tiên nữ.
Trầm tư chốc lát, anh viết nửa câu sau: Tiên khí trường tồn.
Thả đèn xong, hai người đi dạo phố mua quà, càng đi càng xa, nên phải thuê một chiếc xe điện quay về.
Ứng Tiểu Quỳnh và Trịnh Yến Đông cũng đã về rồi, đang ngồi ở phòng khách xem một trận đấu thể thao. Kiều Uyển Lâm về phòng ngâm nước nóng, men rượu dần lan ra, nhưng vẫn còn tỉnh lắm chưa muốn ngủ.
Bên ngoài cửa kính là cảnh đêm rực rỡ, cậu ngồi khoanh chân trên thảm, lật cuốn lịch trình ra, hạ bút trên một trang giấy trắng.
Chừng nửa tiếng sau, thông báo WeChat vang lên, Kiều Uyển Lâm mở điện thoại ra, ảnh đại diện chú chó trắng gửi tin: Ngủ chưa?
Kiều Uyển Lâm: Vẫn chưa.
Lương Thừa: Có chóng mặt không, anh cầm thuốc giải rượu sang cho em nhé?
Kiều Uyển Lâm: Không sao, em không chóng mặt.
Lương Thừa: Đang làm gì thế?
Kiều Uyển Lâm lại ấn đầu bút, trả lời: Đang viết vài thứ.
Lương Thừa tự biết chừng mực không làm phiền nữa, Kiều Uyển Lâm đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục viết, khi màn hình vừa tối thì đột nhiên lại vang lên.
Cậu mở ra xem, Lương Thừa chia sẻ một liên kết bài viết, tiêu đề là “Chó con thiếu chủ nhân bầu bạn thì sẽ ủ rũ, vậy chủ nhân không có người bầu bạn thì sẽ như thế nào?”
Kiều Uyển Lâm: …
Lương Thừa: Văn hay cùng nhau chia sẻ.
Kiều Uyển Lâm trả lời: Nhiều chữ quá không đọc đâu.
Vừa mới nhấn gửi đi xong thì có người gõ cửa, cậu vứt cuốn sổ lên sàn, đứng dậy ra mở cửa. Không hề bất ngờ, Lương Thừa đứng ngay bên ngoài, đang lau mái tóc ngắn ướt nhẹp.
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Sẽ như thế nào?”
Lương Thừa bước tới, nói: “Sẽ chủ động tìm tới tận cửa.”
Kiều Uyển Lâm như đang dụ dỗ anh, bước từng bước lùi ra cửa kính, giẫm lên cây bút vứt trên sàn, đá bay cuốn sổ mới viết được nửa trang. Lương Thừa khom người nhặt lên, tưởng cún con đang gạt mình, hóa ra là đang viết thật.
“Đây là cái gì?” Anh mở ra hỏi.
“Là danh sách.” Kiều Uyển Lâm chắp tay sau lưng tựa vào cửa kính, “Em muốn cùng anh làm thật nhiều thật nhiều điều.”
Du lịch, chúc mừng, dạo phố, xem phim, đi dạo, cậu vẫn chưa viết xong, nói: “Đợi anh tan làm, cùng anh nấu ăn… Tất cả những chuyện người bình thường hay làm, chúng ta cũng sẽ làm, xây dựng một cuộc sống bình thường không hề khó chút nào hết.”
Lương Thừa gật đầu, giọng khàn khàn: “Được.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Vậy anh muốn làm gì nhất?”
Trong khoảnh khắc này Lương Thừa không mang theo bất kì dục vọng hay tạp niệm nào, chỉ ôm ấp một tâm sự nặng trĩu, chắc là đã có đáp án từ lâu rồi, anh trả lời không hề do dự: “Chữa khỏi bệnh cho em.”
Kiều Uyển Lâm sửng sốt mấy giây, giơ tay đặt lên vai Lương Thừa, kiễng chân, xoay mặt hôn lên vết sẹo sau tai anh.
Năm mười sáu tuổi cậu đã muốn làm như vậy rồi, nhưng mà không dám, bây giờ cậu còn muốn nói: “Lương Thừa, em sẵn lòng giao trái tim mình cho anh, hy vọng anh nhìn thấy nó rồi cũng sẽ thích em.”