Ngày thứ ba bọn họ từ trấn Vân Thê về lại nội thành, dạo quanh một vài danh lam thắng cảnh trong nội thành, buổi chiều trả lại xe jeep rồi bắt một chuyến cao tốc chập tối về Bình Hải.
Kiều Uyển Lâm chụp được rất nhiều ảnh, chọn ra vài tấm phong cảnh ưng ý nhất, một tấm chụp chung cậu và Lương Thừa, còn có một tấm chụp bó hoa cát tường và bánh kem.
Cứ gõ rồi lại xóa, cậu thực sự không tìm ra câu chữ nào để biểu đạt tâm tình, trước khi bấm đăng chợt nảy ra sáng kiến, nhét điện thoại cho Lương Thừa, nói: “Ảnh em chụp rồi, lời để anh nói.”
Lương Thừa làm Siêu Nhân chỉ biết đi mua đồ hộ thôi, đây là lần đầu tiên đảm nhận nhiệm vụ đăng ảnh lên mạng, anh đắn đo một hồi, gõ một câu rồi nhấn đăng.
“Xong rồi hả?” Kiều Uyển Lâm ghé sang xem, “… Chuyến du lịch hạnh phúc.”
Trịnh Yến Đông nói: “Sao nghe như quảng cáo tour du lịch thế?”
“Thà để anh đăng cho nhóc còn hơn.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Vòng bạn bè vạn năng, đủ bốn mươi like là được nhận phiếu ưu đãi của nhà hàng hải sản Tiểu Ngọc.”
Lương Thừa mặc cho Ứng Tiểu Quỳnh lải nhải, móc điện thoại mình ra bấm like, lưu lại từng tấm ảnh, sau đó cài ảnh chụp chung của bọn họ làm hình nền.
“Anh không sợ bị người khác nhìn thấy à?” Kiều Uyển Lâm hỏi.
Lương Thừa kiêu ngạo: “Chuyện anh sợ không nhiều lắm đâu.”
Kiều Uyển Lâm cười nói: “Lỡ ba em hay dì Hạ nhìn thấy hỏi anh thì làm sao?”
Lương Thừa chọc cậu: “Hình nền là anh đặt, lời để em nói.”
Về đến Bình Hải thì trời đã tối đen rồi, xe lửa vào ga, Kiều Uyển Lâm đón gió đêm bước xuống bục đợi, tất cả những lo lắng bất an đều đã tiêu tan sạch sẽ rồi, cậu bước đi trong dòng người vội vã, chưa bao giờ nhẹ nhõm đến thế.
Ra khỏi ga xe lửa, Ứng Tiểu Quỳnh muốn về nhà hàng trông coi, Trịnh Yến Đông về lại ký túc xá của đơn vị, sau khi đường ai nấy đi, điện thoại của Lương Thừa vang lên, là bệnh viện gọi tới.
Kiều Uyển Lâm quấn chặt khăn quàng cổ, nghe được sương sương, sau khi anh cúp máy, với sự tự giác của người nhà bác sĩ, cậu nói: “Bệnh viện có việc thì anh đi trước đi, em tự về nhà được rồi.”
Lương Thừa vẫy gọi một chiếc taxi, kéo mở cửa xe, nói: “Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh.”
Xe khởi động, Kiều Uyển Lâm hạ cửa kính xuống, mùa hè năm đó rời khỏi ga xe lửa, cậu khóc đến nỗi thở hí hóp, ngồi co ro bên vệ đường, được anh tài xế dìu vào trong xe.
Ở trong kính chiếu hậu, hình như Lương Thừa cũng đang nhớ về ngày đó, đứng yên một chỗ phóng mắt tiễn cậu.
Kiều Uyển Lâm hít một hơi thật sâu, thò đầu ra ngoài la lên: “Mau đi đi bác sĩ Lương! Em về nhà nấu bữa khuya cho anh!”
Chạy vào làn đường, anh tài xế hỏi: “Hai người mới đi du lịch về à, chàng đẹp trai kia là bác sĩ sao?”
“Dạ, khoa Ngoại tim mạch đó.”
“Vậy thì siêu quá rồi, dùng dao mổ tim, hai người là anh em ruột à?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Không phải, ảnh là người yêu của em.”
“Ồ. Hả?” Anh tài xế quay đầu lại liếc cậu, “Cũng được… Cũng tốt đấy.”
Dừng xe trước cửa nhà, phòng khách sáng đèn, Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp về sớm hơn bọn họ nửa ngày, nghe thấy tiếng động cơ liền ra ngoài đón.
Kiều Văn Uyên nói: “Tối khuya mới chịu về, có phải con chơi vui quá quên cả trời đất luôn rồi không?”
“Anh con mua vé tàu mà, ba hỏi anh ấy đi.” Kiều Uyển Lâm ỷ có chỗ dựa nên to gan hơn rồi, “Ba có mua quà cho con không đó? Con không có về tay không đâu à nghen.”
Kiều Văn Uyên xách hành lý giúp cậu, nói: “Biết ngay mà, một đống tin nhắn khấu trừ tài khoản đây này.”
Trong nhà hơi lộn xộn, Kiều Uyển Lâm vội vàng mở túi ra lấy quà cho Hạ Tiệp, không có gì đắt tiền cả, nhưng miệng cậu ngọt lịm: “Dì ơi, đồ đắt tiền thì đợi con được phát lương, con sẽ dùng tiền của con hiếu kính dì.”
Hạ Tiệp được dỗ ngọt cứ cười suốt, hỏi: “Chuyến đi chơi thế nào?”
Kiều Uyển Lâm trả lời: “Vui cực ạ.”
Kiều Văn Uyên nói: “Y như trẻ con vậy, có gì vui nào?”
Kiều Uyển Lâm nhớ tới chuyện gì đó, cậu chỉ mới “trải thảm” có một lần mà đã cặp bồ rồi, lúc công khai có phải sẽ ác liệt lắm không… Cậu ám chỉ: “Tình cảm của con với Lương Thừa đã tiến thêm một bậc.”
Nói xong cụp mắt xuống, cậu thấy hơi căng thẳng.
Kiều Văn Uyên tiến gần về phía cậu, bỗng nhiên giơ tay lên, cậu hoảng hốt né đi, sau đó bị đẩy sang một bên. Ba cậu mở túi du lịch phía sau, lấy một cái áo lông ra, nói: “Quên chưa phơi khô, có cần giặt lại không?”
Hạ Tiệp nói: “Anh nhét vào máy giặt đi, giặt hết tất cả luôn.”
Hai ông bà mỗi người ôm một đống đồ bẩn về phòng, Kiều Uyển Lâm ngẩn ra một hồi, lẽo đẽo theo sau không cam lòng: “Nè, hai người có nghe con nói không vậy?”
Hạ Tiệp quay đầu lại: “Con có đồ cần giặt không? Đừng quấn khăn choàng nữa, không thấy nóng à?”
Kiều Uyển Lâm từ bỏ, về phòng đóng cửa lại, vào phòng thay đồ mới dám gỡ khăn choàng xuống. Cổ bịt kín suốt bốn năm tiếng đồng hồ toát mồ hôi rồi, bên cổ lộ ra mấy quả “dâu tây” rất rõ nét.
Cậu sờ thử, sưng lên rồi, là do Lương Thừa đè cậu trước cửa sổ mà tạo ra. Cảm giác đó giống như đang làm khử rung tim, đợi lưu lại vết tích, cậu nằm sải lai trên thảm, như có dòng diện chạy qua vậy.
Cậu lấy điện thoại ra, nói với Lương Thừa mình đã về nhà an toàn.
Trên vòng bạn bè có một bình luận mới, là Điền Vũ gửi: Trợ giảng Lương đó hả? Anh ấy về Bình Hải rồi sao? Hai người đi đâu thế, phong cảnh đẹp dữ vậy, tao cũng muốn đi.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Kiều Uyển Lâm và Điền Vũ chia xa, Điền Vũ đi Canada du học, mới đầu ở nơi đất khách quê người cậu ta thấy không quen, ngày nào cũng tìm cậu nói chuyện. Sau đó dần bớt liên lạc lại, nhưng mỗi khi có chuyện gì vui thì đều chia sẻ cho nhau biết.
Cậu trả lời: Khi nào mày về nước tao sẽ dẫn mày đi.
Trước cổng bệnh viện Nhược Đàm kẹt cứng mấy chiếc xe, ở khu gần đây xảy ra tai nạn xe, khoa cấp cứu nhận liên tiếp mấy bệnh nhân bị thương nặng, một người trong đó đã được chuyển tới khoa Ngoại tim mạch để chữa trị.
Nhân lực bác sĩ trực không đủ, Lương Thừa lên văn phòng thay quần áo bổ sung tạm thời. Mấy ngày nay thoải mái quá, vừa nhảy vào công việc liền có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp rồi.
Rạng sáng, bệnh viện huyện chuyển tới một bệnh nhi mắc bệnh nặng, không lỗ van ba lá, Lương Thừa nhận ca này, lập tức sắp xếp cho nhập viện và kiểm tra chi tiết.
Người giám hộ là một cặp vợ chồng trẻ đang làm công ở Bình Hải, vừa mỏi mệt vừa mù mờ nên Lương Thừa không bàn giao gì, chỉ gọi điện thoại cho bộ phận phục vụ công ích của bệnh viện.
Nhoáng cái đã gần ba giờ, hành lang quay về vẻ tĩnh lặng tạm thời, anh đến bãi xe lấy chiếc việt dã đậu mấy ngày trời, tà tà lái đến đầu đường Ninh Duyên.
Đêm hôm khuya khoắt, bình thường anh sẽ chợp mắt một giấc ở văn phòng, nhưng hôm nay lại không đợi được nữa. Nên về chung cư, nhưng lại không kiềm chế được mà dần chuyển đường, rẽ quẹo, cuối cùng chạy về hoa viên Minh Hồ.
Sợ đánh thức mọi người nên Lương Thừa đậu xe dưới tòa nhà bên cạnh rồi đi bộ tới trước cửa nhà, đèn tắt tối thui, anh khẽ khàng mở cửa ra.
Hình như trong phòng khách có tiếng hít thở, tiếng cửa vang lên, một hơi kéo dài lập tức im bặt, Kiều Uyển Lâm quấn chăn lông ngồi dậy từ sô pha, hiện lên đường nét giữa màn đêm.
Lương Thừa mở đèn lên, có lẽ cả đời này anh sẽ không thể nào quên được quang cảnh tám năm trước, cậu nhóc ngồi trước cửa đợi anh đến nỗi bị muỗi chích, bây giờ lại vì anh mà thức suốt đêm dài.
Giọng Kiều Uyển Lâm mơ màng: “Anh về rồi à.”
Lương Thừa rất muốn vuốt ve cậu, nói: “Sao chưa đi ngủ đi?”
“Đợi anh về rồi mới ngủ.” Kiều Uyển Lâm đi xuống sô pha, “Anh ăn khuya chưa, em làm một bát trứng hấp cho anh nè.”
Lương Thừa không ngờ thật sự có đồ ăn khuya, theo Kiều Uyển Lâm vào bếp, trên bàn hơi bày bừa, anh mở nồi hấp ra, bên trong đặt một bát gì đó đen thùi lùi.
Bây giờ Kiều Uyển Lâm mới tỉnh hẳn: “Đờ mờ?”
Lương Thừa hỏi: “Đây là… trứng bắc thảo hấp à?”
“Lúc em tắt lửa, tưởng là do không mở đèn nên mới đen.” Kiều Uyển Lâm tự kiểm điểm, “Hóa ra là đen thật.”
Lương Thừa bị cậu chọc cười, xớt lớp bị đen bỏ đi, rưới một ít xì dầu và dầu mè để cứu vớt, miễn cưỡng thì cũng ăn được.
Kiều Uyển Lâm gục trên bàn ngủ mất, Lương Thừa ăn xong bế cậu về phòng, điện thoại đặt bên gối lấp lóe ánh sáng, thỉnh thoảng là nhảy ra mấy tin tức.
Nửa đêm rồi thì làm gì có tin nóng nữa, Lương Thừa cất điện thoại đi, đắp kín chăn cho Kiều Uyển Lâm.
Sáng hôm sau, cả nhà kết thúc kì nghỉ quay lại cuộc sống bận rộn, Kiều Uyển Lâm dậy muộn, rề rề rà rà làm Lương Thừa ở bên ngoài phải nhấn còi liên tục.
Ra khỏi nhà, kẹt xe trên cầu, Lương Thừa chán nản mở đài radio lên.
Kiều Uyển Lâm cúi đầu xem điện thoại, ở trên núi không có tín hiệu nên có một đống tin tức tồn đọng, ngủ một giấc tỉnh dậy đã thêm mấy tin nữa.
Các trang tin tức lớn đều đưa tin, cậu mở bừa một cái ra, đọc hai dòng đã phải kinh ngạc: “Ôi trời ơi… hóa ra là ông ấy à.”
Lương Thừa hỏi: “Chuyện gì thế?”
Trong đài radio, MC đang nhiệt liệt nói: “… Giải thưởng nghiên cứu khoa học này có giá trị rất cao, người đoạt giải là Andrew, nhà sinh vật học Hoa kiều, nguyên quán ở thành phố Bình Hải…”
Kiều Uyển Lâm nói: “Là chuyện này nè, đài đang đưa tin đó, hóa ra Andrew là người Bình Hải.”
Dòng xe di chuyển, Lương Thừa nắm vô-lăng bật cười.
Kiều Uyển Lâm nhạy cảm bắt được, suy diễn ra đủ thứ: “Anh cười cái gì? Có phải anh từng nghe thấy cái tên Andrew này rồi không, chẳng lẽ từng gặp ở Anh hả? Không phải ông ấy là thầy hướng dẫn của anh đấy chứ?”
Lương Thừa thầm nhủ, không phải người ta ở nước Mỹ à, anh chưa gặp bao giờ, càng không quen biết, trả lời: “Chỉ là anh nhớ tới tên tiếng Anh của em thôi George à.”
Đến đài truyền hình, Kiều Uyển Lâm một lòng hướng về tin tức, quên cả nói “tạm biệt”. Lương Thừa mắng cho một câu, mắng xong chào hỏi với chú bảo vệ, bảo chú giúp để ý thời gian tan tầm.
Anh quay đầu về bệnh viện, khu khám bệnh của khoa Ngoại tim mạch ồn ào hơn tối qua, nghe nói anh trở về nên tổ trưởng Vạn cũng tới hóng hớt.
Ở trong văn phòng chia đặc sản ra cho mọi người, Lương Thừa tưới nước cho cây xương rồng, vừa nhìn đã nói: “Có phải có người tưới thay tôi không, nó sắp úng chết rồi đây này.”
Bác sĩ Phùng cười nói: “Mấy hôm trước có người tới, nào là thực tập sinh này, y tá này, còn có người từ khoa khác nữa, trai đẹp nên được nhiều người nhớ thương thế đấy.”
Bác sĩ Tiểu Hồ nói: “Anh Lương, em kiến nghị anh nên nuôi cây trầu bà đi.”
Lương Thừa chỉ chăm chăm lo cho cây xương rồng sắp chết của mình, không để ý người khác đang bàn luận chuyện gì, tổ trưởng Vạn cầm bình giữ ấm tới, nói: “Để tôi tưới thêm chút nữa, cho nó ra đi thanh thản.”
Lương Thừa hỏi thẳng: “Anh có chuyện gì không?”
Tổ trưởng Vạn cười đùa: “Tôi tới xem thử hòm thư ý kiến có ý kiến gì đặc biệt hay không.”
Mọi người cười ầm lên, trong nội bộ khoa chẳng có bí mật gì, huống hồ là một tờ giấy tỏ tình viết rõ ràng “Anh có muốn làm bạn trai em không” kia. Lương Thừa nhớ lại, liền hiểu ra những người này đang “tám” chuyện gì.
“Nè, bác sĩ Lương.” Tổ trưởng Vạn nói, “Rốt cuộc là ai thế, cậu có biết không?”
Lương Thừa trả lời: “Không biết.”
Có người hỏi: “Vậy anh có tò mò không?”
Lương Thừa đặt chậu cây xuống, không nói lời nào đã ra khỏi văn phòng.
Mọi người nhìn nhau, sợ đùa quá trớn làm người ta bực, dù gì thì mọi người cũng biết tính tình của bác sĩ Lương rồi. Tổ trưởng Vạn xung phong đuổi theo ra ngoài, những bác sĩ khác cũng lục tục đi về phía khu khám bệnh.
Trên quầy tư vấn khoa Ngoại tim mạch có đặt một hòm thư ý kiến.
Lương Thừa đứng ở đó, xé một tờ giấy ra viết, rồi dán lên trên quầy, đồng nghiệp đi ngang qua đều có thể nhìn thấy.
Hơi khoe khoang, hơi hớn hở, thậm chí còn muốn gửi cho Kiều Uyển Lâm đòi khen ngợi ——