Tâm Nhãn

Chương 67: Hai mắt Lương Thừa tối sầm:Hiểu rồi, ông giời con.”



Kiều Uyển Lâm thật sự thích làm phóng viên, hồi đi học sau khi kỳ nghỉ kết thúc còn không muốn lên lớp, nhưng bây giờ lại không hề chống đối đi làm, bước vào tòa nhà trung tâm tin tức chỉ thấy tinh thần sảng khoái.

Cũng có thể là do cậu có chuyện hỉ cho nên làm gì cũng thấy tràn đầy sức sống, đến tầng mười hai đi phát quà cho mọi người, ngay cả trung tâm của cán bộ thâm niên ở phòng bên cạnh cũng có phần.

Đợi mọi người đến đông đủ, tổ tiết mục mở buổi họp hàng tuần vào sáng thứ Hai. Từ chọn chủ đề, quay chụp đến chế tác, hậu kỳ, tố chất mỗi phương diện của Muôn Nẻo Đường đều đã tăng lên trên diện rộng, thái độ của các thành viên trong tổ cũng đã xán lạn như mới.

Cuộc họp tiến hành được năm phút thì điện thoại trong túi quần rung lên, Kiều Uyển Lâm lấy ra, giấu dưới bàn mở tin hot mới vừa nhận được.

Liên quan đến chuyện ông Andrew đoạt giải, cậu lướt mấy chục bài đưa tin của truyền thông từ trong đến ngoài nước, vậy mà chẳng hề có một tấm ảnh nào, thậm chí cũng không có bài phỏng vấn nhân vật, trước mắt cũng không có tư liệu liên quan.

Nhà sinh vật học này đúng là rất thần bí, theo như truyền thông Mỹ gần đây liên hệ đến phòng thí nghiệm cho biết, Andrew đã từ chối tất cả lời mời của cánh truyền thông, kế hoạch tiếp theo là về thăm quê nhà ở Trung Quốc.

Thế chẳng phải sẽ đến Bình Hải sao?

Kiều Uyển Lâm mở một bài khác ra, muốn biết Andrew về nước là do nhận được lời mời của chính phủ Trung Quốc hay là hoạt động cá nhân.

Mới đọc được hai trang thì một bàn tay thô ráp đập cái “bộp” trước mặt cậu.

“Ngài phóng viên đại tài.” Bào Xuân Sơn tóm được hành vi của cậu, “Đừng xem một mình thế chứ, có chuyện gì hay chia sẻ cho mọi người biết với nào.”

“À, em…” Kiều Uyển Lâm giật cả mình, bắt đầu nói bừa, “Em đang nghĩ về việc chọn chủ đề, là nhà khoa học Hoa kiều kia kìa, Andrew đó.”

Bào Xuân Sơn cười rộ lên: “Cậu nằm mơ à? Một nhà khoa học cách xa mười vạn tám nghìn dặm, người Mỹ còn chưa phỏng vấn được, cậu định phỏng vấn qua mạng à?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Tổng biên tập, hình như ông ấy sẽ tới Bình Hải đó.”

Bào Xuân Sơn nói: “Vậy chỉ cần ông ấy bước vào lãnh thổ quốc gia thì đài truyền hình và các phương tiện truyền thông toàn quốc đều sẽ cướp giật với nhau, cho dù có tới được đài chúng ta thật thì bộ phận phỏng vấn sẽ bỏ qua chắc? Tin tức quốc tế, tin tức thời sự, ghi chép tổng hợp, cậu giành được chuyên mục nào, nói tôi nghe xem?”

Đương nhiên là Kiều Uyển Lâm không hy vọng gì mấy, nhưng vẫn mạnh miệng: “Lỡ được thì sao.”

“Lỡ như ông ấy đến tận nhà cậu, lỡ như hóa ra đó là ông chú lưu lạc ở nước ngoài của cậu đúng không, nằm mơ tiếp đi.” Bào Xuân Sơn trợn mắt với cậu, “Nghỉ có mấy hôm mà đã để quên não trên núi rồi, mau tập trung vào cho tôi!”

Ngày đầu tiên đi làm lại Kiều Uyển Lâm bị mắng đến nỗi váng cả đầu, vừa tan họp đã nhanh chóng chuồn đi ngay.

Xe của Muôn Nẻo Đường lái ra khỏi đài truyền hình, máy dẫn đường chỉ về hướng tây, chú Đại Chí và trợ lý quay phim ngồi ở sau xe kiểm tra thiết bị, anh Nguy lái xe, Kiều Uyển Lâm móc bữa sáng ra gặm một miếng.

Đi được nửa đường thì điện thoại vang lên, lão Mạnh đùa: “Tiểu Kiều, có phải Andrew liên lạc với cậu rồi không?”

“Ha ha, có khi là ông chú của em thật đó.” Kiều Uyển Lâm toét miệng cười, liếc màn hình hiển thị rồi khôi phục lại sắc mặt nghiêm chỉnh, lập tức nghe máy, “Alo, có biến hả?”

Chỉ mới nói vài câu, cậu đã giơ tay bấm dừng máy dẫn đường, vừa hỏi vừa nhập lại địa chỉ khác: “Giao với phố Đồng Hưng phải không? Tài xế thế nào rồi? Dạ… được, vâng, cám ơn anh.”

Kết thúc cuộc gọi, anh Nguy hỏi: “Ý gì đây.”

“Đến chỗ này đi anh.” Kiều Uyển Lâm chỉ vào địa chỉ mới, “Tai nạn giao thông nghiêm trọng, bên cảnh sát vừa đến, chúng ta nhanh chóng tới đó thôi.”

Anh Nguy đánh vô-lăng quay đầu, hỏi: “Sao em biết, có người quen bên cảnh sát à?”

Kiều Uyển Lâm đáp qua loa: “Từ từ em nói sau.”

Đợi bọn họ đến hiện trường tai nạn mới nhận ra là tai nạn liên hoàn, gần hai mươi chiếc ô tô kẹt cứng ở ngã tư, chiếc Audi ở giữa đã bị tông biến dạng.

Mười mấy người bị thương nhẹ, ba người bị thương nặng, tài xế Audi được chuyển vào bệnh viện cấp cứu, xe cảnh sát, xe cứu thương, xe chữa cháy đều không chạy qua được, cả ngã tư hoàn toàn tê liệt.

Hiện trường hỗn loạn, người bị thương thì kêu cứu, người qua đường thì ngóng xem, nhân viên cứu viện bận tới bận lui, theo lời nhân chứng nói thì chắc chắn tài xế Audi mắc bệnh tâm thần, bệnh tái phát nên mới gây ra tai nạn.

Thử thách với những tin tức xảy ra bất ngờ chính là tốc độ, Muôn Nẻo Đường là người đến sớm nhất, chú Đại Chí vội vàng mở máy quay, Kiều Uyển Lâm cài micro, sau đó tháo mũ xuống xuất hiện trước ống kính để đưa tin.

Tình hình trên đường, nguyên nhân gây tai nạn, độ khó trong việc cứu viện, truy cứu trách nhiệm về sau, cậu chỉ kịp lên bản thảo trong đầu, căn cứ theo tình hình tại hiện trường mà điều chỉnh.

Đợi vụ tai nạn dần được lan truyền, những tổ chuyên mục giao thông từ các trang đưa tin lớn nhận được thông báo, tổ Một và tổ Hai của bộ phận phỏng vấn cử người tới, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn, nội dung nóng sốt nhất đã bị Muôn Nẻo Đường giành mất rồi.

Kiều Uyển Lâm đưa tin đến khô cả miệng, nửa chừng đổi sang anh Nguy, cậu men theo lối dành cho người đi bộ đi tới một quầy bán sách báo.

Quanh phố Đồng Hưng có hai bệnh viện lớn, một là bệnh viện số Hai thành phố, cái còn lại là bệnh viện Nhược Đàm. Gần bệnh viện số Hai có một khu dân cư, dễ tắc đường, tài xế Audi chảy nhiều máu được đưa đến khoa cấp cứu bệnh viện Nhược Đàm.

Ngày hành chính nên không ai rảnh rỗi cả, cũng không có ai đặc biệt chú ý xe cấp cứu chở người nào tới.

Trong khoa Ngoại tim mạch, bệnh nhi được chuyển tới tối qua đã tím tái nặng và suy tim, bây giờ được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Đèn phòng phẫu thuật sáng lên, cơ thể của bệnh nhi gầy yếu đến nỗi dường như không thể nhìn thấy lồng ngực phập phồng, bác sĩ ở đối diện bàn mổ thở dài một hơi.

Lương Thừa đứng bên này ngước mắt lên, nói: “Người giám hộ đã thở dài tám trăm lần rồi, giờ lại tới lượt cậu.”

Bác sĩ kia nói: “Ca này khoai quá.”

Bệnh nhi cứ ở mãi ở bệnh viện huyện, lỡ mất thời cơ phẫu thuật glenn hai hướng tĩnh mạch chủ trên với động mạch phổi phải, chữa trị cũng không ổn thỏa.

Lương Thừa không phải người hay than thở, anh chỉ nói: “Bắt đầu thôi.”

Ba mẹ của đứa trẻ đang đợi ngoài hành lang, hai người mệt mỏi dựa vào tường, mấy tiếng đồng hồ qua đi mà đèn tín hiệu ngoài phòng phẫu thuật vẫn không chịu tắt.

Trong lúc phẫu thuật phải cấp cứu một lần, ba giờ chiều, cổ họng Lương Thừa khô khốc bỏng rát, cuối cùng cũng nói: “Khâu lại đi.”

Bệnh nhi tạm thời thoát khỏi cơn nguy kịch, được đẩy vào phòng chăm sóc tích cực. Lương Thừa không còn sức để cởi bộ đồ phẫu thuật, chỉ tháo mũ và khẩu trang xuống rồi dốc nước ừng ực.

Y tá nói: “Bác sĩ Lương vất vả rồi.”

Lương Thừa cúi đầu ký tên, khớp ngón tay cứng đờ, giao việc: “Khi để đứa bé nằm thì kê cao nửa thân trên lên bốn mươi lăm độ, chú ý áp lực tĩnh mạch.”

Anh rời khỏi khu phẫu thuật, trong đầu vẫn còn nghĩ đến tình hình của bệnh nhi, hậu phẫu dễ xảy ra tràn dịch màng phổi, cần được kịp thời chọc hút dịch hoặc dẫn lưu màng phổi.

Điện thoại không ở bên người, về văn phòng anh định gọi điện thoại cho Kiều Uyển Lâm, nhắn tối nay không về nhà.

Đây gọi là “báo cáo” phải không?

Lương Thừa một thân một mình nhiều năm nay, bây giờ nếm trải cảm giác được chờ đợi, được thương nhớ, giống như chỉ qua một đêm có được một ngôi nhà.

Những cảm xúc đem theo từ bàn phẫu thuật đã được xoa dịu, anh cười cười bấm nút thang máy.

Kính coong, cửa thang máy từ từ mở ra, người bên trong nối đuôi nhau bước ra.

Đợi mọi người đi hết, Kiều Uyển Lâm mặt xám mày tro đứng thui thủi trong góc, nhìn thấy Lương Thừa, cậu vui vẻ hẳn lên: “Anh?”

Lương Thừa tưởng mệt quá sinh ảo giác, bỗng nhiên nhìn thấy vết máu trên áo lông của Kiều Uyển Lâm, lập tức tỉnh táo trở lại: “Em sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Em không sao.” Kiều Uyển Lâm nói ngắn gọn, “Em đến đưa tin tai nạn giao thông, ở đây lộn xộn quá, không cẩn thận quẹt trúng máu người bị thương.”

Lương Thừa vẫn chưa yên tâm, vào thang máy dìu cậu, nói: “Đến khoa Ngoại tổng quát kiểm tra đi, xem thử có bị thương chỗ nào không.”

Kiều Uyển Lâm chống chế, dán sát rạt vào người anh: “Em không sao thật mà, em muốn tìm một tài xế bị thương nặng, người đó được chuyển tới chỗ của anh nè.”

Lương Thừa dẫn cậu đi tìm, đến khoa cấp cứu, khoa Ngoại, khoa Thần kinh, đi một vòng hóa ra lại ở khoa Mắt.

Hành lang chật ních người, phía cảnh sát đang đợi kết quả, gia đình và công ty bảo hiểm đang cãi cọ, những người không phận sự thì không được tiến vào.

Hôm nay đủ lộn xộn rồi, Kiều Uyển Lâm không muốn thêm phiền toái nữa, nói: “Em đợi thêm chút nữa, anh cứ đi việc của anh đi.”

Lương Thừa đến quầy y tá lấy khăn giấy lau mặt cho cậu, cũng thấy hơi lo lắng: “Nguy hiểm quá, lỡ xe của bọn em bị tông thì làm sao?”

“Không đâu mà.” Kiều Uyển Lâm nói, “Trước khi xảy ra tai nạn em đang ở chỗ khác, nhận được tình báo nên lập tức tới ngay.”

Lương Thừa thấy cái từ “nhận được tình báo” này hơi kỳ lạ, liền hỏi: “Có người thả tin cho em à?”

Đúng là có thật, bệnh viện Nhược Đàm nhận được chỉ thị cấp cứu, chưa tới ba phút cậu đã nhận được điện thoại rồi. Cho nên kẻ này chắc chắn ở trong nội bộ bệnh viện, hơn nữa còn quen thuộc với tất cả các phòng ban.

Lương Thừa mang máng đoán được rồi, quả nhiên, Kiều Uyển Lâm lật nhật kí cuộc gọi ra, trên màn hình hiển thị “Tổ trưởng Vạn”.

Bệnh viện là một kho tư liệu sống khổng lồ, từ sau vụ viagra, Kiều Uyển Lâm đã giữ liên lạc với tổ trưởng Vạn rồi, cậu mượn lời của Ứng Tiểu Quỳnh, nói: “Anh ấy là tai mắt của em.”

Lương Thừa bật cười: “Em có gì để trao đổi với anh ta?”

Kiều Uyển Lâm hoàn thành giao dịch rồi mới nhớ tới phải trưng cầu ý kiến của “tiền giao dịch”, hỏi: “Em nói nè, trước tết tây anh có thể đừng bị khiếu nại được không?”

Hai mắt Lương Thừa tối sầm: “Hiểu rồi, ông giời con.”
Cmt: Giả sử Andrew ngồi trong phòng khách nhà Kiều Uyển Lâm, nói Lương Thừa là con trai lưu lạc của ông, chắc câu đầu tiên Lương Thừa mở miệng sẽ là: “Có thể nhận phỏng vấn được không?”:)))))))))