Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 187: Cười Trộm





Phượng Hoa đi theo dõi, còn Hạ Duyệt và Ngự Thiên Dung vẫn ở lại trong cửa tiệm tiếp tục tiếp khách.

Hạ Duyệt nhìn Ngự Thiên Dung bận rộn chạy tới chạy lui có chút há hốc mồm, hắn thấy nàng tựa hồ thực say mê nha! Chẳng lẽ đúng như lời Phượng Hoa nói, phu nhân có tiềm chất làm nha hoàn!!!
Hơn nữa, thoạt nhìn còn rất thuần thục a, so với những nha hoàn tiếp khách thứ thiệt trong cửa tiệm còn lanh lợi hơn, tựa hồ sớm quen làm việc như vậy! Kỳ quái, theo hắn biết, phu nhân chưa bao giờ làm hạ nhân a, lúc trước là Ngự gia đại tiểu thư, sau là Hộ Quốc tướng quân phu nhân, cho dù là sau khi bị hưu, nàng cũng không làm hạ nhân! Khó hiểu, thực khó hiểu!!
Với lại, hắn cũng rất bội phục, rõ ràng có phát hiện tin tức thiếu gia, sao phu nhân chẳng thấy hưng phấn chút nào a? Chẳng lẽ nàng không lo sợ con mình lọt vào bất hạnh? Khó hiểu, thật sự là rất nhiều khó hiểu! Mà nhìn đi nhìn lại, hắn cũng thấy Phượng Hoa có một ít hành vi cũng rất khó hiểu, rõ ràng là một tên suốt ngày hi hi ha ha, sao tự dưng trở về lại năm lần bảy lượt tranh cao thấp với phu nhân?

Tại một tiểu viện yên tĩnh nọ, một thân ảnh nhỏ đang ngồi ở trước bàn ăn, hai mắt tỏa sáng nhìn bánh ngọt trên bàn, “Đây là ngươi mua? Là bánh ngọt ở tiệm nào?”

Gã nam tử vừa mới đi mua bánh ngọt về, bực bội liếc một cái, “Tiểu tử kia, đừng dong dài yêu sách, lão tử vì mua mấy cái bánh đó cho ngươi mà phải trả giá gấp ba! Ngươi không có việc gì hay sao mà kiêng ăn như vậy để làm gì, ăn cái gì không phải đều giống nhau sao, mới nhỏ như vậy mà đã kén chọn như vậy, đúng là bại gia tử!”
“Đại thúc, mẹ ta —— mẫu thân từng nói, làm người phải có nguyên tắc, ăn cái gì cũng phải chú ý, không thể tùy tiện ăn, càng không thể ăn bậy!”
“Cái gì mà ăn bậy, bánh ở tiệm nào cũng giống nhau thôi! Rõ ràng là ngươi kén ăn!”
Duệ Nhi nghiêm trang nhìn gã nam tử nhỏ gầy mua bánh ngọt, “Đại thúc, ngươi nói sai rồi, ta không phải kén ăn, là thói quen, là thói quen tốt mà mẫu thân ta đã dạy cho ta!”
Gã nhỏ gầy trợn trắng mắt, cảm thấy bản thân chỉ đang lãng phí nước miếng, đi tranh cãi với một tiểu tử thật sự là quá ngốc nghếch! Cho nên hắn hờn dỗi ngồi ở một bên, tức giận trừng mắt nhìn Duệ Nhi một cái, nói: “Khá lắm, khá lắm, lão tử lười lý luận với một đứa trẻ ranh như ngươi, ngươi ăn đi, coi chừng ăn no quá rồi chết luôn!”
“Đại thúc, nghe ngươi nói như vậy, ta cảm thấy mình ngày mai cũng ăn mấy món bánh này, bất quá số lượng giảm xuống.

Ngày mai, ta muốn ăn bánh Rừng Đen có viết chữ, năm đậu đỏ cao, bốn Ti-Ra-Mi-Su.


Cái gì! Gã nhỏ gầy nhảy dựng lên, “Ngươi ý định ép buộc ta a? Ngươi có biết có bao nhiêu người xếp hàng mua không? Thứ ngươi muốn lại chỉ có ở cái cửa hàng đó, đã vậy còn phải đăng ký trước, ngày mai, ngươi bảo ta đi mua thế nào? Hôm nay là đúng dịp gặp được người khác có, bị người ta thừa cơ hung hăng làm thịt một đống tiền!”
“Ta mặc kệ, dù sao ta vẫn muốn ăn, nếu không, ngươi cũng đi đăng ký đi, ta có thể ăn được vài ngày! Lần này ta muốn ngươi bảo bọn họ làm một cái bánh Rừng Đen dựa theo mẫu vẽ của ta.



Gì? Còn phải dựa theo kiểu dáng của hắn thích mà làm? Có tên tiểu thí hài nào kén chọn như vậy không?
Xoát xoát xoát —— Duệ Nhi cầm lấy bút, vẽ lên giấy một vòng tròn, sau đó viết bốn chữ ‘mZ-Qx’ lên mặt trên, “Xong, đại thúc, ta muốn một cái bánh ngọt như vậy, loại tròn tròn, phải to, mặt trên phải có một con hồ ly, còn có bốn chữ này.


Mẹ nó! Gã nhỏ gầy trừng mắt, lại trừng mắt, thế này là có ý gì? Còn muốn vẽ một con hồ ly, tưởng làm bánh là nắn bùn sao! Bánh ngọt vốn đã thực tân kỳ, tên ranh này còn suốt ngày đòi hỏi này nọ… “Uy, tiểu tử kia, mẫu thân ngươi đã dạy ngươi thế nào vậy!”
“Mẫu thân ta dạy ta ăn cái gì cũng phải có sáng tạo, không thể chỉ luôn ăn một loại, sẽ sinh ra phiền chán, không tốt cho thân thể.

Còn có, đại thúc, mẫu thân ta có nói, tức giận cũng không tốt cho thân thể, cho nên, ngươi cũng đừng luôn nhíu mày tức giận, miễn sinh ra bệnh tật gì nha!”
“Ngươi ——” Gã nhỏ gầy tức giận, định giơ tay đập xuống bàn, bất quá, nhìn vào đôi mắt đẹp của Duệ Nhi, nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cố hít hơi nén giận, ngồi phịch xuống ghế.


Duệ Nhi che miệng cười trộm, sau đó bắt đầu từng ngụm từng ngụm nhấm nháp bánh ngọt, vừa ăn vừa xuýt xoa, chậc chậc rất ngon a! Cuối cùng, khiến gã nhỏ gầy cũng nhịn không được nói thầm: thực sự ăn ngon như vậy sao?
Vô tình, gã nhỏ gầy phát hiện tiểu tử kia giữ lại một khối bánh có ghi chữ không ăn, hắn nhịn không được hỏi: “Uy, tiểu tử kia, sao ngươi không ăn?”
Duệ Nhi nhìn chằm chằm những kí tự kia, không tha nói: “Luyến tiếc a, cảm thấy khối này đặc biệt xinh đẹp!” Đây là kiểu chữ tiếng Anh của mẹ đó a, mẹ ở nhà đã dạy cho hắn, còn nói, nếu gặp phải nguy hiểm hãy nghĩ biện pháp dùng loại văn tự truyền tin cho mẹ, bởi vì người bình thường sẽ không đọc được loại văn tự này.

May mắn hắn luôn dụng tâm nhớ kỹ lời mẹ dạy, bằng không, lần này sao có thể biết được mẹ đã phát hiện ra hắn a!