Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 188: Sức Mạnh Của Ngôn Ngữ





Ngày hôm sau, khi gã nhỏ gầy cầm bản vẽ tìm Hạ Duyệt nói muốn làm một cái bánh ngọt như vậy, Hạ Duyệt thực sảng khoái đáp ứng, bất quá, thu giá gấp bốn lần, làm cho gã nhỏ gầy chịu thịt đau đến mày thắt lại.

Ngự Thiên Dung nhận được bản vẽ, nghiêm túc nhìn một phen.

Hạ Duyệt tò mò hỏi: “Phu nhân, ngươi nhìn ra cái gì sao?”
“Là Duệ Nhi, hắn nói là bị một đám người thuộc một phát nào đó bắt được, còn có một tên gọi là Tần Khiếu.


“A?” Hạ Duyệt kinh ngạc nhìn chuỗi kí tự, “Phu nhân, sao ta không nhìn ra?” Bốn chữ kia hình dạng khác thường, sao có thể xác định là thiếu gia? Phượng Hoa đi theo dõi còn chưa trở về nữa a!
Ngự Thiên Dung mỉm cười, đưa tay chỉ vào một kí tự, Hạ Duyệt ghé đầu lẩm nhẩm, nghi hoặc nói: “Đưa?”
Ngự Thiên Dung lắc đầu, “Đây là chữ ‘con’, ta cho Duệ Nhi một cái bánh ngọt có chữ ‘mẹ’, Duệ Nhi xem đã hiểu, ghi lại một chữ ‘con’, ngươi nói, trừ bỏ Duệ Nhi của ta, còn có người khác biết được sao?”
Hạ Duyệt ngây thơ lắc đầu, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Phu nhân, đây là tiếng long giữa hai mẹ con các ngươi?”
Ách —— Ngự Thiên Dung khẽ cười rộ lên, nhìn biểu tình kinh ngạc của Hạ Duyệt, nói: “Ngươi muốn cho là như vậy thì cứ nghĩ vậy đi!”

Hạ Duyệt hồ nghi nhìn nàng, “Phu nhân, đừng làm ta rối trí, ngươi nói thực ra phương diện này có cái gì huyền bí đi, về sau ta sẽ nhớ kỹ, cũng có thể bảo hộ thiếu gia tốt hơn!”
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi còn hy vọng về sau sẽ lại có chuyện như vầy?”
Ha ha, Hạ Duyệt cười gượng, vội vàng nói sang chuyện khác, “Phu nhân, Triển Cảnh bên kia —— “
“Không vội, cứ cho bọn họ tiếp tục đi điều tra, như vậy đối phương sẽ nghĩ chúng ta còn chưa phát hiện ra điều gì khác thường.


“Được.

Nhưng là, ta sợ Triển Cảnh sẽ rất nóng lòng, bằng không lén thổi tiếng gió cho hắn một cái?”
Hơi hơi suy nghĩ một hồi, Ngự Thiên Dung gật gật đầu, “Ừm, vậy ngươi an bài người nhắc nhở hắn đi!”
Hai tay dựa vào mặt bàn, nâng cằm, Ngự Thiên Dung một tay đùa giỡn đuôi tóc của mình, khóe miệng mỉm cười, không ngờ lúc trước dạy Duệ Nhi một ít tiếng Anh cư nhiên lại có công dụng, xem ra về sau phải tiếp tục dạy hắn, như vậy mặc kệ khi nào, hai mẹ con đều có một loại ngôn ngữ đặc biệt để truyền tin cho nhau.

Vô Nhan môn chủ, Tần Khiếu! Hai cái tên thú vị, mặc kệ bọn họ có ân oán gì với bản tôn Ngự Thiên Dung, chỉ bằng lần này bọn họ xuống tay với Duệ Nhi, nàng liền tuyệt không buông tha bọn họ!
Chờ xem, không phải là không báo thù, chỉ là thời điểm chưa tới, thời điểm vừa đến, tất nhiên sẽ làm cho bọn họ khóc không ra nước mắt!
Bất quá, Vô Nhan không phải là người của Tịch Băng Toàn sao? Vì sao lại động thủ với nàng? Chẳng lẽ quan hệ giữa Vô Nhan và Tịch Băng Toàn chỉ là thi thoảng hợp tác, không phải quan hệ lệ thuộc? Nàng tin tưởng Tịch Băng Toàn tuyệt đối không động thủ với Duệ Nhi, cho dù cảm tình hắn dành cho mình không phải tình yêu.

Lúc trước, Tần Khiếu có nói Vô Nhan có quan hệ mật thiết với một nữ nhân trong cung Ly Quốc, Hồng Nhan Tôn Chủ? Là ai? Có khi nào Vô Nhan có quan hệ gì đó với một kẻ trong triều đình Ly Quốc? Nhìn dáng vẻ của hắn, tuy rằng không biết con người hắn, nhưng nàng nghĩ, Vô Nhan không phải là loại nam tử vì một nữ nhân mà điên cuồng!
Nếu thực sự có quan hệ, kia chẳng phải là liên lụy đến hai quốc gia? Nếu là vậy, Vô Nhan có lẽ nào là một tên nằm vùng? Hắn rốt cuộc là ngả về hướng nào?
“Phu nhân —— “
Xử lý xong công việc, Hạ Duyệt trở lại cửa hàng, liền thấy Ngự Thiên Dung đang ngồi trầm tư, cặp chân mày rối rắm khiến người ta nhịn không được muốn biết nàng rốt cuộc đang phiền não cái gì.

Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, mày giãn ra, lạnh nhạt cười, “Ngươi đã trở lại.



“Phu nhân —— “
“Ta không sao, hôm nay trước hết dừng ở đây đi! Chờ Phượng Hoa trở về, chúng ta mới bàn bạc được.


Hạ Duyệt nhìn Ngự Thiên Dung, bỗng nhiên cả kinh nói: “Phu nhân, mặt của ngươi còn chưa khôi phục…”
Ngự Thiên Dung sờ sờ mặt mình, nhún nhún vai, “Vậy đành chịu như vậy đi.


“Nhưng —— ta thấy, hay là gọi người kiếm chút thảo dược tẩy trừ đi, ta biết có một loại thảo dược có thể tẩy đi vết bẩn.


Ngự Thiên Dung không sao cả cười cười, “Đừng phiền toái như vậy, chờ Phượng Hoa trở về trực tiếp bảo hắn bôi đi, miễn cho chúng ta loạn dùng rồi xuất hiện phản ứng bất lương gì đó.


Nhưng mặt mũi thế này không dẽ coi lắm nha, Hạ Duyệt rất muốn nói câu này ra miệng, bất quá, vẫn là nhịn xuống, hắn cũng không muốn bị ăn mắng.


Hơn nữa, người ta là nữ nhân còn không thèm để ý bộ dáng biến dạng của mình, hắn lo lắng suông làm cái gì a?
“Ai nha, ta đói bụng, Hạ Duyệt, ngươi đi lấy một cái bánh ngọt lại đây cho ta đi!”
“Vâng, phu nhân muốn ăn loại nào?”
Ngự Thiên Dung thoáng suy nghĩ một lát, “Lấy bánh đậu đỏ đi!”
Hạ Duyệt gọi hạ nhân đi chuẩn bị, nhìn Ngự Thiên Dung, tò mò hỏi: “Phu nhân, ngươi tựa hồ thực thích đậu đỏ a? Thiếu gia cũng bắt chước ngươi, rất thích món này!”
“Thích đậu đỏ có gì không tốt sao?”
“Không có gì, chỉ là tò mò mà thôi, thiên hạ to lớn, vô kì bất hữu, đủ loại trân bảo quý hiếm, phu nhân vì sao lại chỉ thích một thứ bình thường như vậy?”
Thứ bình thường sao? Ngự Thiên Dung cười nhẹ, nụ cười kia, giống như mây nhẹ, chứa đẫm phiền muộn, chậm rãi nói: “Ngươi có biết câu chuyện đậu đỏ không?”
Hạ Duyệt lắc đầu, đậu đỏ không phải là một loại đậu bình thường sao, ở Ly Quốc, đậu đỏ ở đâu mà chả có! Có cái gì mới lạ! Đương nhiên, hiện tại hắn có chút tò mò, bởi vì cách phu nhân sử dụng đậu đỏ làm bánh tạo ra hương vị rất ngon, hấp dẫn rất nhiều khách đến.