Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 266: Đừng Nóng Giận





Nhìn biểu tình không cam lòng kia Ngự Thiên Dung, môi đỏ mọng nhếch lên, Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng nở nụ cười.

Nụ cười kia, như mây đen tan hết, ánh sáng mặt trời hiện ra, sáng lạn như hoa, “Đừng nóng giận, nể tình ngươi nghiêm túc và sảng khoái như vậy, ta sẽ nói cho ngươi một việc.

Bất quá, ngươi phải cho ta ba viên Thành Tâm Hoàn, mặt khác, trong vòng hai năm, làm cho Độc Quái lại phối chế thêm hai mươi viên Thành Tâm Hoàn nữa cho ta.


“Uy, sao ngươi không đi cướp luôn đi!” Ngự Thiên Dung càng nghe càng căm tức, lúc trước Độc Quái từng nói với nàng, để làm cho nàng mười viên đó, hắn phải dùng đến một năm mới thu thập đủ dược liệu, đến lúc phối chế còn phải thêm một nữa, hơn nữa, có vài loại dược liệu không phải lúc nào cũng có thể có.

Bùi Nhược Thần bỗng nhiên đưa tay vuốt vuốt đầu Ngự Thiên Dung, cười nói: “Ta luyến tiếc cướp của ngươi a, nhưng mà, con người của ta, không quen bỗng dưng giúp đỡ, cho nên đành phải tìm chút điều kiện để trao đổi.

Với lại, ngươi quên, lần trước ngươi nhờ ta bảo quản tranh, thêm một lần đi cứu tên tiểu quỷ Duệ Nhi, thuận tiện cứu luôn ngươi, mấy lần đó ta còn chưa thu phí nha, hiện tại là tính một lượt đó a! Nếu chia ra, tuyệt không tính nhiều a!”

Ngự Thiên Dung tức giận phủi tay hắn, “Ngươi quả thực còn vô lại hơn cả vô lại!”
“A… Thật không, nếu có thể được đến thứ mình muốn, vô lại một chút cũng đâu co sao?” Vẫn tốt so với mất đi thứ mình muốn.

“Ngươi ——” Ngự Thiên Dung nghiến răng nghiến lợi, lại không thể nề hà, “Hừ, vậy ngươi nói là chuyện gì trước đi, ta cũng phải cân nhắc xem thứ đó có đáng giá hay không!”
“Tuyệt đối có giá trị!” Bùi Nhược Thần cong cong khóe môi, từng chữ từng nói: “Ngươi không phải vẫn muốn biết ai là Hồng Nhan Tôn Chủ sao?”
Ôi chao? “Ngươi biết?”
“Đương nhiên, bằng không, làm thế nào ra điều kiện với ngươi? Tin tức này, đủ phân lượng đi!”
“Là ai?”
Bùi Nhược Thần cười cười, “Ngươi nghĩ là ai?”
Ngự Thiên Dung trợn trắng mắt, “Ta nếu biết thì có còn cần chịu ngươi uy hiếp sao?”
“Sai, phải gọi là giao dịch!” Bùi Nhược Thần nhìn nàng, chậm rãi nói: “Nàng và ngươi có quan hệ huyết thống!”
Ôi chao? Huyết thống —— chẳng lẽ là…
“Đúng vậy, chính là người được sủng ái nhất trong cung – Liên quý phi.

” Bùi Nhược Thần tinh tế đánh giá biểu tình của Ngự Thiên Dung, phát hiện nàng chỉ kinh ngạc, nhưng không thương tâm, không khỏi tò mò hỏi, “Thế nào, ngươi không khổ sở?”
Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, hỏi lại, “Ta vì sao phải khổ sở?”
“Nàng là tỷ tỷ của ngươi.


Ngự Thiên Dung xuy cười một tiếng, “Tỷ tỷ? Lần trước ngươi không phải nói nàng không phải tỷ tỷ ruột của ta sao?”
“Nhưng chung quy vẫn có quan hệ huyết thống.



“Hứ, cha mẹ sinh con trời sinh tính, huống hồ ta và nàng lại là cùng cha khác mẹ, lại sinh ra trong nhà quyền quý, lục đục với nhau không phải thực bình thường sao! Vì nàng mà thương tâm? Ta ngu ngốc a!”
Đúng vậy, đúng là ngu ngốc, ngươi tin tưởng huyết thống nhưng đối phương lại ra tay không lưu tình chút nào, ngươi chính là một tên ngốc! A… Đến nàng mà cũng có thể nói toạc ra đạo lý đơn giản như thế, vì sao chính mình khi đó lại không biết a?
Bùi Nhược Thần tự giễu cười cười, lại nghe Ngự Thiên Dung nói: “Bất quá, ta thấy rất kỳ quái, sao nàng lại trở thành Hồng Nhan Tôn Chủ? Lại vì sao căm thù ta đến tận xương tuỷ như vậy?”
“Có thể là vì Nam Cung Tẫn, nếu là nguyên nhân khác thì ngươi cũng chỉ có thể đi hỏi nàng ta.


Ngự Thiên Dung lắc đầu lười tiếp tục nghĩ, quay sang nhìn về phía Bùi Nhược Thần, “Ngươi làm sao biết là nàng ta?”
“Đây là chuyện của ta, ngươi chỉ cần biết rằng lời ta nói là thật là được.


Ngự Thiên Dung nheo mắt nhìn hắn, “Nói như vậy, lần trước ngươi cùng Phượng Hoa đi tìm Vô Nhan… Ngươi căn bản là có mục đích khác mới đi cùng Phượng Hoa?”
Bùi Nhược Thần thẳng thắn thành khẩn gật gật đầu, “Ta cần đến Thanh Quốc xử lý một chút chuyện, thuận tiện nhìn xem có thể bắt được Vô Nhan không, nếu có thể, ta cũng rất vui vẻ đi thu thập hắn, nhất cử lưỡng tiện.


“Hừ, như vậy rõ ràng là ngươi lợi dụng nhân lực của ta! Ngươi đi một chuyến được tiện nghi còn khoe mã, còn Phượng Hoa thì không công lãng phí khí lực, cho nên, ta muốn khấu trừ hai viên Thành Tâm Hoàn!”

Khóe mắt Bùi Nhược Thần nhịn không được giật giật, “Ngươi cho đây là đi chợ mua đồ ăn sao, còn có thể cò kè mặc cả?”
“Hừ, là ngươi rất bóc lột, ta không học tập ngươi, sao có thể bàn điều kiện với ngươi?”
Bùi Nhược Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhân này, thật đúng là… “Được rồi, tùy ngươi đi!”
“Còn một chuyện nữa, ngươi phải cam đoan không sử dụng Thành Tâm Hoàn bậy bạ, bằng không, mặc kệ ngươi giao dịch cái gì, ta toàn bộ cự tuyệt!”
Bùi Nhược Thần suy nghĩ một hồi mới nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.

Vốn hắn không định đáp ứng, bất quá, hắn tin nàng là người nói được làm được, nói không làm sẽ không làm!
Hồng Nhan Tôn Chủ là Ngự Liên, là nàng ta a, thật không rõ, vì sao lại hận nàng! Nếu nói là vì Nam Cung Tẫn, kia cũng là chuyện nàng không thể lựa chọn… Không đúng, hình như là Ngự gia thỉnh chỉ tứ hôn! Kỳ quái thật, theo lý hẳn là Ngự Liên được yêu thương, vì sao lão già Ngự gia đó không thực hiện nguyện vọng của ái nữ, ngược lại đưa Ngự Liên tiến cung?
“Ngươi định làm sao đây?” Bùi Nhược Thần đánh gãy nàng trầm tư, hắn muốn biết nàng có bao nhiêu ngoan độc.

Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, tức giận nói: “Còn có thể làm sao bây giờ, xem thời thế thôi, đến đâu hay đến đó! Nàng ta sau này nếu không chọc ta thì thôi, còn nếu tiếp tục chọc ta thì ta sẽ nghĩ cách khiến nàng ta thành thật một chút!”