Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 267: Di Thế Độc Lập





Nghĩa là chỉ đứng đó cũng đủ khiến người ta thất hồn lạc phách => vô cùng xinh đẹp
Nghe xong Ngự Thiên Dung nói, chính Bùi Nhược Thần cũng trợn tròn mắt.

Quên đi? Liền đơn giản như vậy, nàng còn bảo Phượng Hoa đi thăm dò làm cái gì a?
“Đừng trừng mắt, nếu nàng ta không phải là quý phi nương nương, ta tùy tiện bảo Phượng Hoa đi giết là được, nhưng nàng ta là quý phi a, ngươi nói, nếu trong cung bỗng nhiên có một quý phi nương nương bị chết, hoàng đế có điều tra không? Hơn nữa đây lại là phi tử mà hắn sủng nịch, không điều tra ra ngọn nguồn mới là lạ!” Ngự Thiên Dung ở trong bụng oán thầm, vì ngươi là kẻ phúc hắc, ta mới nói thật cho ngươi biết, ai biết ngươi lại sinh ra cái tâm tư gì, vạn nhất lại muốn lợi dụng, ta chẳng phải là tự tìm khổ?
Bùi Nhược Thần đánh giá nàng, “Ngươi là cố kỵ Hoàng Thượng?”
“Đúng vậy, không phải nói, đất trong thiên hạ đều là vương thổ sao! Ta chỉ là một thiếu nữ tử, làm sao dám công nhiên bứt lông trên người lão hổ a! Kia không phải là muốn chết sao!”
Bùi Nhược Thần nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, gật gật đầu, “Không sai, có tự mình hiểu lấy..

Nhưng mà, ngươi không giết nàng, nàng lại muốn giết ngươi!”
“Nàng ta nếu đã thích mạng của ta đến vậy, ta sẽ cho nàng ta đến Diêm Vương Điện chờ ta trước! Tuy ta không muốn gây sự với hoàng gia, bất quá, con thỏ bị ép nóng nảy cũng có thể cắn người!”
Nói nghe thật có lý a, Bùi Nhược Thần trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên mở miệng nói: “Ta có thể giúp ngươi giết nàng!”
Ngự Thiên Dung vội vàng xua tay, “Không cần, ta không muốn lại trả giá điều kiện gì, ta cũng không dư nhiều tiền như vậy để thuê ngươi giết người.” Hừ, giá gì mà mắt cắt cổ, có mội một cái tin thôi đã đòi đến hai mươi viên Thành Tâm Hoàn, một viên đó mà ra giang hồ bán đấu giá tệ lắm cũng đáng giá ngàn vàng!
Bùi Nhược Thần tựa hồ có thể nhìn thấu ý tưởng của nàng, khẽ cười nói: “Yên tâm, lần này đại giới rất đơn giản, chỉ cần ngươi tiếp cận Nam Cung Tẫn, lấy binh phù trên tay hắn.”
Binh phù? Ngự Thiên Dung ngẩn ra, cao thấp đánh giá Bùi Nhược Thần một phen, “Ngươi muốn binh phù làm cái gì? Chẳng lẽ muốn…” Tạo phản? Trong tay Nam Cung Tẫn có đến một phần ba quân đội Ly Quốc a!

“Mục đích của ta, ngươi không cần biết rõ, chỉ cần làm hoặc không làm là được.”
“Ta cự tuyệt!” Ngự Thiên Dung không chút do dự từ chối, loại chuyện âm mưu phản nghịch này, nàng không muốn tham dự đâu!
Bùi Nhược Thần trầm tư một hồi nhìn nàng, lại mở miệng nói: “Nếu chuyện này có thể cho ngươi tương lai trở thành một nữ nhân dưới một người trên vạn người thì sao?”
“Thật ngại quá, ta không có hứng thú.” Tên ranh này quả nhiên có ý đồ mưu phản.

Dưới một người trên vạn người? Hứ, đó chính là ngu ngốc, tự hành hạ bản thân chỉ vì một cái long ỷ, đáng giá sao?
Chính mình tiêu diêu tự tại sống mới là tốt nhất!
Ánh mắt Bùi Nhược Thần đảo qua vẻ kiên định trong mắt nàng, không nói gì nữa, ngược lại giơ lên ống sáo bên hông lên, chậm rãi thổi.

Tiếng sáo nhẹ nhàng, bóng người tiêu điều vắng vẻ, hắn cứ như vậy đứng ở nơi đó, áo trắng bay bay, có chút lạc lõng với hết thảy chung quanh.

Tựa hồ, giữa thiên địa mờ mịt, một mình hắn đã thành nhất thể, hoàn toàn ngăn cách với thương thiên đại địa, với đầy trời mưa gió.

Cái loại di thế mà độc lập, đạm mạc nhìn phong vân, cô độc tịch mịch, ở trên người hắn, hoàn mỹ tạo thành nhất thể.
Giờ khắc này, Ngự Thiên Dung bỗng nhiên cảm động, bị khí chất trên người hắn làm cảm động.

Một nam tử như vậy, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới có thể nuôi dưỡng ra tâm tính như thế?
Nhìn Bùi Nhược Thần thoát tục như thế, Ngự Thiên Dung chợt nghĩ tới bài thơ của Hàn Dũ:
“Ni ni như nữ ngữ
Ân oán tương nhĩ nhữ
Hoạch nhiên biến hiên ngang
Dũng sĩ phốc chiến tràng*
Mây bay tơ liễu vô gốc rễ,
thiên địa rộng rãi xa nhâm bay lên.
Tiếng động lớn thu trăm điểu đàn,
chợt thấy cô phượng hoàng.
Tễ phàn đúng mực không thể thượng,
thất thế xuống dốc không phanh cường.**

Ta dư hữu lưỡng nhĩ,
Vị tỉnh thính ti hoàng
Tự văn Dĩnh sư đàn,
Khởi toạ tại nhất bàng,
Thọi thủ cự chỉ chi,
Thấp y lệ bàng bàng,
Dĩnh hồ nhĩ thành năng,
Vô dĩ băng thán trí ngã trường***”
* Đây là một bài gì đó của Hàn Dũ.
** Đây chắc vẫn là bài gì đó của Hàn Dũ, nhưng mình tìm ko ra bản gốc, bản dịch nên đành giữ nguyên bản convert.

Khúc này đại loại nói một người có xuất thân cao quý hoặc là tài năng tuyệt đỉnh gì đó – giống như chim phượng hoàng – nay bị thất thế => rất giống tình cảnh của Bùi Nhược Thần
*** Khúc này thì mình biết, đây là bài “Thính Dĩnh sư đàn cầm” (Nghe sư Dĩnh đánh đàn) của Hàn Dũ.

Có thể hai khúc trên cũng là bài này, nhưng mình ko chắc lắm.

Bản dịch:
Thương thay hai lỗ tai ta
Trúc ti cũng đã nghe qua lắm lần
Từ nghe sư Dĩnh đàn cầm

Đứng ngồi thấp thỏm muôn phần chẳng yên
Tay đàn sao bỗng ngưng liền
Lệ đâu thấm áo nỗi niềm cảm thông
Sư Dĩnh ôi ! Tài vô cùng
Nói sao cho hết nỗi lòng trái ngang.
Tiếng sáo đột nhiên ngừng lại, Bùi Nhược Thần ồ lên, xoay người nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Ngươi điều tra ta?”
Cái gì? Ngự Thiên Dung không hiểu ra sao, trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Chỉ bằng ngươi? Sao đủ để ta hứng thú cho người đi điều tra? Hừ, Bùi đại thiếu, ngươi đừng quá tự kỷ!”
Nhìn ra nàng không nói dối, hàn quang trong mắt Bùi Nhược Thần mới thu hồi lại, cũng đúng, nàng làm sao có khả năng điều tra được mình? Là mình quá nhạy cảm đi!
“Phu nhân, Hạ quản gia đã trở lại, đang muốn tìm ngài!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng một nha hoàn, Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Cho hắn vào.” Dứt lời lại liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, “Ngươi thực không ngại chuyện ở đường cái?”
“Thanh giả tự thanh, ta làm gì để ý.

Bất quá, ngươi có phải là chơi hơi quá không? Khiến Bùi gia bị kẹt trong đồn đãi như vậy, ngươi thấy rất thoải mái sao?”
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Không sao cả, ta chỉ vì muốn xả giận mà thôi.”
Bùi Nhược Thần yên lặng nhìn nàng thật lâu, cuối cùng nói một câu: “Ngươi thật… Ngoan độc!”