Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 11: Quang Hoà 3 năm .



Chương 11 : Quang Hoà 3 năm .

Chức chủ bộ chỉ là chức quan nhỏ, còn không được ghi lại trong biên chế triều đình nhà Hán nhưng quan nhỏ cũng là quan đồng thời chủ bộ cũng phải xem chủ bộ của ai .

Chủ bộ cùng thư lại về cơ bản là tương đương nhau, nói nhỏ cũng nhỏ mà nói lớn thì phi thường lớn .

Lấy ví dụ, Gia Nô Ba Họ - Lữ Phụng Tiên – Lữ Bố ban đầu chính là chủ bộ của Đinh Nguyên .

Hay như Lý Nho, ban đầu Lý Nho cũng chỉ là thư lại của Đổng Trác .

Không phải Lý Nho cùng Lã Bố không được Đổng Trác hay Đinh Nguyên trọng vọng mà là bởi vào thời điểm đó Đổng Trác cùng Đinh Nguyên cũng không cấp được chức quan tốt hơn cho hai người, muốn cầm quan chức cao hơn nhất định phải đường đường chính chính đi xin triều đình, có văn thư rõ ràng .

Không cần Hán Linh Đế tự mình đồng ý nhưng tất nhiên vẫn phải đi qua triều đình xét duyệt .

Chức chủ bộ này nhiều khi cũng là một loại vun trồng ví dụ như lãnh đạo muốn giữ ngươi bên người để đào tạo sâu chẳng hạn, nổi tiếng nhất là Mã Tắc, kẻ này xuất thân chính là chủ bộ của Gia Cát Lượng, không phải Gia Cát Lượng không thể cho Mã Tắc chức quan lớn hơn mà là Gia Cát có ý vun trồng Mã Tắc .

Trong việc này, Minh tất nhiên là trường hợp thứ nhất, thuộc về Giả Tông không thể cho hắn chức quan lớn hơn tuy nhiên có thể làm chủ bộ của một châu Thích Sứ quả thật không tệ .

Tại Hán triều, Thích Sứ là thượng cấp của Thái Thú .

Thứ sử quản cả châu, thích sử quản vài quận, thái thú chỉ quản một quận .

Ngoài ra, Giao Chỉ hiện tại không có thái thú, chỉ có Giao Châu Thích Sứ - Giả Tông quản lý toàn bộ Giao Chỉ cho nên hắn cũng được tính là thái thú Giao Chỉ .

Quyền lực của Giả Tông tại toàn bộ Giao Châu thú thật cực kỳ mạnh, ngoại trừ thứ sử Chu Tuấn ra không ai quản được hắn .

Chỉ cần không tìm đường c·hết sẽ không phải c·hết .

Có thể làm chủ bộ cho Giả Tông, Minh trên ý nghĩa là có thể đi ngang toàn bộ đất Giao Chỉ thậm chí là hai quận Cửu Chân cùng Nhật Nam .

Giao Chỉ - Cửu Chân – Nhật Nam vẫn luôn lấy Giao Chỉ làm đầu dù sao Giao Chỉ cũng gần đất nhà Hán nhất, giao thương kinh tế dễ dàng nhất cũng là nơi giàu có nhất trong ba quận .

“Giả đại nhân, cái này chỉ sợ làm khó An Sinh, ta biết đại nhân có lòng ưu ái An Sinh nhưng bản thân An Sinh muốn trở về Ngô Quận, cũng chỉ có thể làm đại nhân thất vọng “ .



Đi theo Giả Tông đương nhiên là tốt nhưng mà hiện tại không được .

Khi mới đến thế giới này, từ ký ức của nguyên chủ bản thân Minh chỉ biết đây là thời nhà Hán nhưng trải qua 2 ngày đi đường, hắn thông qua nghe ngóng cũng có thể hiểu được cái thời đại này .

Ví như kẻ ngồi trên ngai vàng kia gọi là Hán Linh Đế chẳng hạn, mà hiện tại là Quang Hoà 3 năm (Năm 181)

Quang Hoà là niên hiệu, tất nhiên bản thân Minh không đủ hiểu biết lịch sử Hán triều để biết cụ thể đây là năm bao nhiêu nhưng hắn vẫn nhớ được Loạn Khăn Vàng diễn ra vào giai đoạn cuối Quang Hoà .

Theo Minh tính toán, từ đây đến loạn Khăn Vàng nhiều thì có 2-3 năm mà ít chậm chí chỉ có 1 năm.

Đã biết bản thân xuyên về thời Tam Quốc, Minh không muốn một mực ở lại Giao Chỉ .

Đi theo Giả Tông có lẽ sẽ an nhàn không lo binh đao chiến loạn nhưng an nhàn để mà làm gì ? lại thay đổi được cái gì ? .

Đây là loạn thế, có thể đứng ngoài loạn thể đã là ước mơ của rất nhiều người nhưng cũng đồng nghĩa với việc không có cách nào thu hoạch được bất cứ thành tựu nào .

Bản thân Minh chưa từng là dạng người thích an phận thủ thường huống hồ hắn trên thân kiêm dung hai vị danh tướng ? .

“Vậy sao, vậy cũng thật đáng tiếc “ .

Giả Tông nghe thấy Minh nói vậy hắn không khỏi cảm thấy thất vọng nhưng bản thân Giả Tông cũng không có cách nào .

Cho dù là hắn nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không đến Giao Chỉ huống gì người khác ? .

Hắn cũng không thể ép Minh bỏ quê quán đến Giao Chỉ, đây không phải ép người vào con đường bất hiếu sao ? .

Hán triều vẫn là lấy hiếu đạo làm đầu, tạm không nói Giả Tông không phải dạng người thích ỷ thế ép người, cho dù hắn thật sự làm như vậy mà việc này lộ ra ngoài hắn sẽ bị rất nhiều nho sĩ phỉ nhổ .

Càng quan trọng Giả Tông biết Minh là người có bản lĩnh, bằng võ lực của hắn đi đến châu quận nào chẳng được ? .



“Cũng không có gì thất vọng dù sao nếu ta là ngươi ta cũng sẽ không lựa chọn lưu lại đất Giao Chỉ này “ .

“An Sinh ngươi là kẻ có đại bản lĩnh, mấy năm nay phản loạn nổi lên nhiều lắm bằng vũ lực của ngươi đi đến châu quận nào cũng sẽ có một chỗ cắm dùi “

“Như vậy đi, bản quan cũng có chút bạn bè, ngươi cùng ta cũng coi như có một phen duyên phận, ta giúp ngươi viết một lá thư tiến cử “ .

“Ta có người bạn làm huyện thừa ở Hạ Bì, người này trời sinh vũ dũng được các nơi hào cường xung quanh xưng là Giang Đông Mãnh Hổ, họ Tôn tên Kiên tự Văn Đài “

“Ta cùng Tôn Văn Đài cũng có chút giao tình, bằng với vũ lực của ngươi nếu Tôn Văn Đài biết được nhất định sẽ trọng dụng “ .

Giả Tông ngồi trên ngựa, trầm ổn mà lên tiếng .

Hắn lúc này cũng là đang đầu tư cho Minh huống hồ Minh quả thật còn cứu mạng hắn, 2 ngày nay trên đường nói chuyện còn có chút hợp ý, thuận tay đẩy Minh một chút vẫn được .

“Vậy An Sinh tạ ơn đại nhân “

Ở trên ngựa, Minh trực tiếp ôm quyền, vẻ mặt có chút vui vẻ .

Đương nhiên vẻ mặt của hắn là diễn hay nói đúng hơn là nửa diễn nửa thật .

Vui vẻ là thật dù sao mấy ngày nay bên cạnh Giả Tông, hắn cũng cảm nhận được đối phương không phải người đại gian đại ác, lại thêm mấy câu nói hôm nay khiến Minh cảm thấy đối phương cũng sẽ không khiến dân chúng Giao Chỉ càng thêm khổ .

Phải biết khác với Thích Sứ khác, Giả Tông tới Giao Chỉ là để dẹp yên dân biến dù sao mấy năm nay Giao Chỉ dân biến nhiều lắm, dẹp xong Dân Biến là hắn có thể trở về Trung Nguyên, hắn sẽ không một mực ở đây làm Thích Sứ .

Điều này đồng nghĩa với đối phương quả thật tới ‘làm việc’ mà không phải tới đây bóc lột cùng g·iết chóc .

Tất nhiên thân làm Thích Sứ, kiếm chút lợi lộc sản vật gì đó cũng không có vấn đề gì chỉ cần đối phương không làm quá ác thì dân Giao Chỉ đã cảm ơn nhiều lắm rồi huống hồ nhiều khi cũng không cần Giả Tông chủ động vơ vét cái gì, hào cường đất Giao Chỉ cũng sẽ biết tự mình cống nạp cho hắn .

Việc này tại thời cổ đại là thường thức, cũng không có gì để nói, nói ra cũng có thể thay đổi được gì ? .

Về phần ‘giả’ ở đây tất nhiên là Tôn Kiên .

Minh không muốn đi theo Tôn Kiên .



Thứ nhất, ai đọc qua Tam Quốc thật ra đều sẽ tự yêu thích một trận doanh nào đó, đương nhiên cũng có rất nhiều người nghĩ tự mình làm lớn, cái này cũng không sao cả .

Minh đọc qua Tam Quốc, không dám nói thuộc lòng nhưng cũng coi như hiểu biết, thân là đọc giả hắn vốn không thích Đông Ngô, tất nhiên đây không phải vấn đề chính dù sao vừa tới có thể leo lên Tôn Kiên hiển nhiên không tệ .

Tôn Kiên không tệ, Tôn Sách càng bất phàm, nếu đi theo họ Tôn thì Minh chưa hẳn không thể cứu Tôn Sách một mạng, chỉ cần Tôn Sách không c·hết chưa chắc Đông Ngô đã không thể tiến càng xa thậm chí được thiên hạ .

Cho nên lý do thứ nhất không quá quan trọng .

Nguyên do thứ hai mới thật sự quan trọng đấy là . . . phe Giang Đông không thể thống nhất thiên hạ .

Đất Giang Đông có rất nhiều người tộc Bách Việt, Mân Việt như nguyên chủ chẳng hạn, chẳng qua bọn họ đã sớm bị Hán hoá .

Cái này không có cách nào thay đổi nhưng đồng nghĩa với Giang Đông càng lớn mạnh, những người Bách Việt này càng thiên hướng Hán hoá thậm chí sẽ thúc đẩy toàn bộ Giao Chỉ, Cửu Chân cùng Nhật Nam đi theo người Hán dù sao Giang Đông chỉ cần làm càng lớn vậy tầm ảnh hưởng tất nhiên càng lớn .

Giang Đông nếu có thể được thiên hạ, khả năng cao . . . toàn bộ Giao Châu đều triệt để sát nhập vào đất Trung Quốc dù sao trong lịch sử phe Đông Ngô chỉ cần một tờ chiếu cáo là có thể dễ dàng đoạt quyền của Sĩ Nh·iếp, Sĩ Nh·iếp cũng khó có thể làm gì .

Sĩ Nh·iếp cho dù không phục thì có thể làm gì ? đại quân Đông Ngô ở quá gần, hắn cho dù kinh doanh tại Giao Chỉ mấy chục năm nhưng chẳng nhẽ còn thắng được Đông Ngô hay sao ? .

Tại vấn đề địa lý, Giao Chỉ - Cửu Chân – Nhật Nam nằm ở nửa dưới bản đồ cũng chính là miền Bắc Việt Nam .

Uất Lâm – Nam Hải – Thượng Ngô ở mặt phía trên bản đồ thuộc một phần Quảng Đông – Quảng Tây Trung Quốc hiện đại .

Giang Đông rất rộng lớn nhưng thường thấy nhất là nói về Sài Tang – Ngô Quận – Hội Kê – Kiến Nghiệp .

Giang Đông cùng Giao Chỉ cách nhau cũng chỉ là một phần Quảng Đông cùng Quảng Tây mà thôi .

Từ Giang Đông đánh xuống Giao Chỉ nói gần cũng không gần, nói xa tất nhiên không xa .

Giang Đông sĩ tộc không thống nhất thiên hạ thì thôi nhưng nếu bọn họ được thiên hạ không phải quyền lực càng lớn, sức ảnh hưởng càng lớn sau đó dễ dàng tác động lên Giao Chỉ sao ?

Bởi vậy ở trong lòng Minh, Thục thắng cũng được, Nguỵ thắng cũng được thậm chí con chó con mèo thắng cũng được chỉ là Giang Đông không thể thắng .

Đã Giang Đông không thể thắng, hắn cũng không thể đi theo họ Tôn .