Thời gian thấm thoát, thoáng một cái Minh đã ở Giao Chỉ nửa tháng .
Nói là ở lại Giao Chỉ nhưng hắn chủ yếu chỉ ở tại Long Biên thành, cơ bản cũng không đi ra ngoài .
Thân là chủ bộ của Giả Tông, Giả Tông bình thường cũng không yên tâm Minh đi ra ngoài, không phải không tin hắn mà là Giả Tông sợ .
Lục tướng quân mấy ngày trước đã rời khỏi Giao Chỉ, hắn cũng không một mực ở lại nơi này .
May mắn cho Giả Tông là một đám tân binh từ Ngô Quận cũng đã được chinh ích đến Giao Chỉ, trên dưới khoảng 120 người .
Tất nhiên cái đám bộ tốt này cũng không liên quan gì đến Minh, chủ yếu bởi Giả Tông không biết hắn còn có tài luyện binh lại thêm Lục tướng quân để lại cho Giả tông vài tên đội trưởng .
Đội trưởng đại khái tương đương với thập phu trưởng, có vài tên này giúp Giả Tông luyện binh cho nên Giả Tông cũng sẽ không phiền Minh .
Minh hiện tại rất nhàn nhã, hắn chỉ cần ở trong sân luyện võ là được thậm chí hắn còn được cung cấp hai nữ hầu .
Lúc này Minh đi theo Giả Tông cũng giống Điển Vi đi theo Tào Tháo, hoàn toàn có thể coi như vệ sĩ đến đỗi đãi .
Cuộc sống của Minh về cơ bản cũng coi như không tệ .
Hắn dung hợp nguyên chủ thêm vào hai vị danh tướng, ở một mặt nào đó đã thích ứng thời kỳ cổ đại huống hồ hắn kiếp trước vốn cũng rời xa đô thị sầm uất .
Thân là lính đánh thuê kiêm hải tặc, hắn vốn đã quen thuộc với trạng thái không có Internet, không có truyền hình thậm chí không có điện .
Tổng kết lại mà nói, hắn đi đến thời cổ đại cũng không có quá nhiều vấn đề .
Vấn đề lớn nhất là nữ nhân cổ đại . . . khó mà hợp mắt Minh .
Hắn đi đến thế giới này cũng có nửa tháng, Long Biên thành tuy chỉ là thành nhỏ nhưng người ra người vào vốn không ít nhưng mà hắn nhìn thấy nữ nhân toàn bộ đều không hợp mắt hắn .
Cái gì mà mặt xinh da trắng, ba vòng hoàn mỹ ? đây toàn bộ đều là nói điêu .
Thực tế nữ tử vào thời cổ đại rất khổ, đây là Giao Chỉ, Giao Chỉ còn chưa đến mức nữ nhân bị hạn chế ra đường thậm chí nữ nhân còn góp một phần công lớn trong sức lao động – sản xuất tại Giao Chỉ nhưng mà đều là người lao động, có ai lại làm được . . da trắng mặt xinh đây ? .
30 tuổi đại di, 40 tuổi lão nhân, đâu đâu cũng có .
Không chỉ người Việt tại Giao Chỉ, người Hán cũng là như thế dù sao người Hán vào thời này cũng khổ, đây là Hán mạt, nam nhân nhiều khi còn chịu không được nữa là nữ nhân ? .
Nữ nhân người Hán lại còn xuất hiện ở Giao Chỉ vậy hoặc là xuất thân thương lái hoặc bản thân cũng là người cơ khổ, xinh đẹp được mới là lạ .
Thật ra việc này rất có tính logic, người Trung Quốc cứ thích nâng mỹ nữ của bọn họ, cái gì mà tứ đại mỹ nhân, cái gì mà nghiêng nước nghiêng thành, bản thân Minh không đề cao đặc biệt là tự thân hắn đến thế giới này .
Để mà so sánh, nữ nhân thời cổ đại thua xa thời hiện đại .
Thời hiện đại nữ nhân rất nhiều người đều là ăn ngon uống sướng, ăn mặc xinh đẹp, phối hợp đủ các thể loại đồ mỹ phẩm bảo dưỡng thậm chí còn là rèn luyện cơ thể, giữ dáng ăn kiêng .
Mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, việc nặng cả đời chưa chắc cũng đã đụng vào bao nhiêu, dạng nữ nhân như vậy cổ đại lấy gì so ? .
Tạm không nói gen ưu hoá, chỉ cần hoàn cảnh sống đã vượt quá xa nữ nhân cổ đại chứ đừng nói nữ nhân hiện đại còn có thể đụng dao kéo .
Nhiều người cứ chê dao kéo nhưng năm hắn xuyên qua là 2024, thời điểm đó thẩm mỹ đã phát triển đến cái trình độ .. . ngươi căn bản không nhìn ra là sửa, chỉ có thể trên bàn phím đoán bừa, gặp mặt ngoài đời nhìn ra được ai sửa ai không sửa mới là lạ .
Đã thế còn trang điểm, chỉnh dung thậm chí là dùng ‘App’ nữ nhân được mỹ hoá đến cực điểm .
Thời cổ đại đúng là không sợ nữ nhân dùng dao kéo, đều là ‘đẹp tự nhiên’ nhưng Minh quả thật không tin cái vụ ‘đẹp’ này lắm .
Đẹp nữa cũng khó mà so với đỉnh cấp mỹ nữ thời hiện đại dù sao người ta mỗi ngày đều bỏ ra bao nhiêu công sức rèn luyện cơ thể, giữ gìn dáng vóc, bảo dưỡng sắc đẹp, thua kiểu gì ? .
_ _ _ _ _ _
Việc nữ nhân chỉ là việc nhỏ, Minh cũng không phải loại người quá ham thích sắc đẹp .
Hắn thậm chí có thể dùng rèn luyện võ học đến phát tiết dục vọng bản thân cho nên càng không có vấn đề .
Ngược lại trong nửa tháng này, Minh tập võ như si như say, nói là võ si cũng không sai .
Không phải hắn yêu thích võ nghệ đến mức nào nhưng mà thời đại này trừ đọc sách cùng luyện võ ra cũng khó mà tìm được hoạt động g·iết thời gian .
Trong sân nhỏ lúc này chỉ thấy một nam nhân toàn thân để thân đang đứng trung bình tấn giữa cái tiết trời nắng nóng vô cùng .
Mồ hôi thấm đẫm cơ thể hắn, trên người thậm chí còn có nhiệt khí bốc lên nhưng nam nhân đến cả nhíu mày cũng không nhíu .
Nam nhân này không phải tạng người cơ bắp thành múi, ngược lại thân hình của hắn có chút to lớn cồng kềnh, ít nhất là từ vẻ bề ngoài .
Đây chính là bộ dạng lúc này của Trần Minh, tạng người của hắn lực lưỡng cực kỳ .
Trần Minh đối với việc hắn không có múi cơ bụng cũng không có vấn đề, cái gọi là cơ bụng chỉ có giá trị thẩm mỹ mà thôi, trên thực tế có cơ bụng không đại biểu cho sức khoẻ .
Xem chương trình ‘người đàn ông khoẻ nhất hành tinh ‘ chưa ? những người được coi là ‘siêu khoẻ’ thì cơ thể cực kỳ to béo, có thể nói là ‘bụng gấu’.
Tất nhiên bản thân Minh cũng không chậm, hắn không chỉ ‘to’ mà còn ‘lớn’ .
Hắn chạy chưa chắc đã quá nhanh nhưng sải chân dài, cánh tay cũng dài, cánh tay ở thời cổ đại gọi là ‘tay vượn ‘.
Lưng như hùm, bụng như gấu, tay như vượn, khuôn mặt nghiêm nghị có phần vuông vức, ánh mắt sắc như loài sói hoang, đây chính là bộ dạng bên ngoài của Trần Minh .
Đứng thì bất động như núi, động lại như mãnh hổ vồ mồi .
Hắn đứng trong sân, hai tay cầm lấy thiết côn, hai chân như bám chặt trên mặt đất, hai tay vung mạnh thiết côn .
Tiếng côn đánh ra kèm theo tiếng gió đang gào thét, côn ảnh tuy không nhanh nhưng từng côn từng côn uy lực phi phàm, từng côn từng côn đều có thể trực tiếp đ·ánh c·hết người .
Từng côn đều là lấy sức mạnh toàn thân vung ra, theo từng côn đánh ra, cơ bắp trên người Minh rung lên bần bật, làn da hơi đỏ lên nhìn quả thật có phần doạ người .
“Lực bạt sơn hà – khí cái thế “.
Câu này có thể dùng để miêu tả Minh hiện tại, hắn so với nửa tháng trước còn mạnh hơn nhiều .
Hắn nửa tháng trước muốn g·iết ác hổ vậy nhất định phải cần bảo đao của Nguyễn Xí yểm trợ nhưng hiện tại hắn chỉ cần thiết côn cũng có thể đ·ánh c·hết con hổ kia thậm chí còn không cần cung tiễn .
Đây là dấu hiệu của sự hợp nhất .
Thân thể này đã bắt đầu dung hợp với tri thức võ nghệ của hai vị danh tướng đồng thời đặc điểm của Lê Văn Hưng cùng Nguyễn Xí bắt đầu dung hợp với nhau .
Lê Văn Hưng tinh thông võ nghệ nhưng lại thiếu mãnh lực, Nguyễn Xí trời sinh thần lực nhưng cũng không quá chuyên tâm võ nghệ .
Đây đương nhiên không phải võ nghệ Nguyễn Xí kém hoặc là Lê Văn Hưng không có sức khoẻ chỉ là mỗi người có thế mạnh riêng, có sở trường riêng thôi .
Hiện tại sở trường của hai người kết hợp trên cơ thể Minh, lúc này mới gọi là hoàn mỹ .
Trong ký ức của Lê Văn Hưng, côn pháp của Lê Văn Hưng thật ra cực kỳ hoa lệ, thiên hướng tốc độ cùng xảo biến có điều côn pháp bậc này dùng đấu võ thì được nhưng mang ra chiến trường lại thiếu khuyết sát thương .
Thời đại của Lê Văn Hưng là thời đại của súng cùng pháo, cái gọi là ‘sát thương’ thật ra không tồn tại dù sao côn của ngươi mạnh hơn nữa lại có thể so với súng hay pháo ? .
Côn pháp của Lê Văn Hưng không chủ sát phạt, càng thiên hướng áp chế địch nhân cùng bảo vệ bản thân .
Đây là lý do vì sao côn pháp Lê Văn Hưng so không được với Võ Đình Tú, côn pháp của Võ Đình Tú mới thật sự là g·iết người lợi khí .
Tuy vậy côn pháp của Lê Văn Hưng ở trên người Minh bắt đầu có biến hoá, chủ yếu là bởi gia tăng thêm mãnh lực của Nguyễn Xí .
Nguyễn Xí là thực sự chủ sát phạt của quân Lam Sơn, sát phạt có thừa, mãnh lực chưa từng thiếu .
Mượn côn pháp của Lê Văn Hưng làm gốc thêm vào mãnh lực của Nguyễn Xí, côn pháp ban đầu của Lê Văn Hưng sau đó bắt đầu chậm rãi cải biến .
Côn pháp của Minh hiện tại so với trước đây chậm hơn, ít biến hoá hơn nhưng mãnh lực vô cùng, mỗi côn đánh ra đều chí mạng, côn côn g·iết người .
Côn pháp của hắn lúc này chính là chủ sát phạt .
Cho nên mới nói nếu lại gặp ác hổ, dùng côn pháp bậc này đủ g·iết c·hết nó .
Trong nửa tháng này, tìm ra võ học thích hợp bản thân hiển nhiên là bước tiến lớn nhất của Minh nhưng mà thu hoạch của hắn hiển nhiên không chỉ thế, thu hoạch của hắn còn có hai điểm .
Thứ nhất, trong nửa tháng này, Minh không cần làm gì mà chỉ cần đi theo Giả Tông cũng đủ để Lý gia dùng hết sức giao hảo với hắn .
Mà trong quá trình giao hảo này, Minh biết được Lý gia có mỏ muối khoáng .
Lý gia vậy mà bán muối làm giàu, chẳng trách lắm tiền như vậy hơn nữa Lý gia còn ở giữa ăn chênh lệch giá .
Bọn họ không chỉ có mỏ muối khoáng mà còn thu mua muối khoáng từ các làng – các bản người Bách Việt tại Giao Chỉ .
Các làng này sống ở nơi rừng sâu núi thẳm, có một số nơi thật sự cầm được ra muối khoáng nhưng bọn họ cũng không biết giao dịch với người Hán, chỉ có thể để Lý gia đứng ra .
Lý gia tất nhiên tiếp nhận công việc này, một bên lấy lương thực đổi muối khoáng từ tay người Việt bản xứ sau đó lại cầm muối khoáng đổi tiền đồng với thương nhân người Hán .
Tiếp theo đó bọn họ lại mang tiền đồng này tới tiêu xài trên đất nhà Hán .
Tuy Minh không rõ Lý gia xài tiền làm gì nhưng mà hắn biết Lý gia thậm chí còn tổ kiến hai đoàn thương đội .
Đoàn thứ nhất qua lại giữa Giang Đông cùng đất Giao Chỉ, đoàn thứ hai là từ Giao Chỉ đi đến hai quận Cửu Chân cùng Nhật Nam thu mua sản vật cùng khoáng sản .
Cũng không biết Lý gia kinh doanh bao nhiêu năm nhưng chẳng thể trách bọn họ hiện tại ẩn ẩn là đệ nhất thế lực tại đất Giao Chỉ .
Đầu óc kinh doanh cỡ này, không kiếm được tiền mới là lạ .
Về phần bọn họ có chèn ép người bản xứ không ? đáp án hiển nhiên là có dù sao bọn họ ăn chênh lệch giá, thân là trung gian cũng có thể kiếm đầy bồn đầy bát nhưng mà chèn ép ở đây vẫn có mức độ, chí ít không vượt qua ranh giới của Minh .
Tại thời đại này, cường hào chèn ép dân chúng là . . . thiên kinh địa nghĩa, không từ dân chúng kiếm chút tiền mới là quái sự .
Đừng nói thời cổ đại cho dù thời hiện đại cũng là như thế, trung gian không ăn chênh lệch giá thì ăn gì, ăn gió ăn sương ? .
Tư bản không đi kiếm tiền từ dân chúng vậy lại kiếm tiền từ ai ? .
Về phần thu hoạch lớn thứ hai thì là bản thân Minh dần dần hiểu ra cách kiếm nguyện lực .