Long Biên thành có binh doanh ngay trong thành, chiếm một vùng diện tích khá lớn .
Theo những gì Minh biết thì binh doanh tại thành Long Biên có thể chứa tới 3000 binh lính, nói ngắn gọn thì thành Long Biên trong trạng thái bình thường có thể duy trì 3000 thủ vệ binh .
Tuy thành Long Biên tuy nhỏ nhưng cũng coi như có tường thành đàng hoàng, bằng vào 3000 thủ vệ binh đã có thể coi như gối cao không lo .
Trừ khi lại có khởi nghĩa Hai Bà Trưng thứ hai xuất hiện tại đất Giao Chỉ, dân biến bình thường gần như không có cách nào đánh vào thành Long Biên .
Hiện tại thành Long Biên tính tổng ra cũng chỉ khoảng 500 thủ vệ binh chẳng trách Giả Tông cẩu như vậy, từ khi hắn tới Giao Chỉ cũng không có động tác gì .
Minh thật ra cũng biết theo thời gian khi mà số lượng quân lính trong tay Giả Tông tăng thêm, đối phương bắt đầu không quá cần Minh nữa, hắn tuy vẫn sẽ có được Giả Tông trọng vọng nhưng lại không đến mức coi là ‘hồng nhân’ của Giả Tông .
Cũng không có gì để trách Giả Tông, đây là ‘nhân chi thường tình’ thậm chí Minh còn mong như vậy, Giả Tông bớt để ý đến Minh hoá ra lại tốt .
Minh đi tới binh doanh, cưỡi ngựa lớn mà đi .
Ngựa là Giả Tông tặng cho hắn, thời đại này tặng ngựa là một loại chứng nhận, thể hiện sự trọng thị của kẻ trên với người dưới hoặc sự khăng khít trong mối quan hệ của người tặng và người nhận .
Con ngựa này cao lớn, so với ngựa bình thường tại Giao Châu thì còn phải lớn hơn một vòng, tuyệt đối coi là ngựa tốt dù sao tổng thể mà nói ngựa phương Bắc vẫn sẽ tốt hơn ngựa phương Nam, ít nhất cao lớn hơn .
Giả Tông xuất thân Giả gia ở đất Quan Trung mà Quan Trung cũng có thể coi là một trong những khu vực nuôi ngựa lớn nhất Hán triều hiện tại, muốn kiếm ngựa tốt ở Quan Trung không khó .
Giả Tông mang theo vài thớt bảo mã đi từ Lạc Dương tới Ngô Quận rồi lại tới Giao Chỉ, tiếc là trên đường c·hết mất vài thớt, cũng mang vài thớt tặng người, đến Giao Chỉ này cũng chỉ còn lại hai thớt ngựa, Giả Tông tự mình cưỡi một con, con còn lại chính là do Minh cưỡi .
Chỉ tiếc ngựa này tuy cao lớn, tuy cũng là ngựa tốt nhưng tại Giao Chỉ lại khó dùng cực kỳ dù sao Giao Chỉ hiện tại không có nhiều nơi cho ngươi thích hợp cưỡi ngựa giao chiến, so với giống ngựa phương Bắc cao lớn này thì ngựa phương Nam càng thích hợp với khí hậu cùng địa hình Giao Chỉ .
Quay lại vấn đề chính, thân ảnh Minh cưỡi ngựa quả thật rất rõ ràng cũng rất bắt mắt, hắn không cần xưng danh thì một số người đều có thể nhận ra thân phận của hắn .
Cho dù không nhận ra thân phận của Minh thì một đường đi tới người khác cũng sẽ chủ động tránh lui .
Cưỡi ngựa ra đường bớt cho Minh rất nhiều phiền phức bởi vậy khi hắn còn cách cửa binh doanh một đoạn đã có hai tên sĩ tốt tiến tới, có chút cung kính chắp tay hướng về phía hắn .
“Trần chủ bộ, ngài tốt “ .
Minh nhìn hai tên binh sĩ này, hai người này thân cao khoảng 1m7, chiều cao không tính là thấp, trên người ăn mặc lại tương đối ra dáng, bọn họ mặc giáp vảy .
Giáp vảy là một dạng giáp do nhiều miếng kim loại nhỏ vuông vức tạo thành, dạng giáp này cũng không thường thấy ở thời Hán Mạt .
Binh lính tất nhiên có thể mặc giáp nhưng đấy là trên lý thuyết, binh sĩ thường thường chỉ có thể mặc giáp vải, tốt hơn chút nữa thì là giáp da, được trang bị giáp vảy cũng không thường thấy .
Cho nên không cần nghĩ cũng biết, đây là đám binh lính trực hệ của Chu Tuấn, toàn bộ Giao Châu cũng chỉ có Chu Tuấn có thực lực này hơn nữa toàn bộ Giao Châu ngoại trừ Chu Tuấn có lẽ cũng chỉ có một mình Giả Tông ‘cúng bái’ được đám binh lính này .
Cẳng trách Chu Tuấn hào phóng ném 300 người cho Giả Tông, Minh thậm chí cảm thấy Chu Tuấn sau này còn có thể ném thêm dù sao nuôi cái đám q·uân đ·ội này, Chu Tuấn cũng ‘nghèo’ .
“Hai vị quan binh tốt “ .
Minh đối với hai người cười nói sau đó cũng chủ động xuống ngựa dù sao đây là binh lính của Chu Tuấn, khách khí một chút vẫn là nên .
Thấy Minh xuống ngựa, tươi cười chào hỏi hai người, hai tên quan binh quả nhiên cũng thấy vui vẻ, vẻ mặt sáng lên một chút .
Hai người thậm chí âm thầm so sánh Minh với Y Bình, cảm thấy hắn dễ nhìn hơn Y Bình nhiều lắm .
Cũng là đến binh doanh nhưng xem Y Bình như thế nào ? một mặt ngửa lên tận trời, đám binh lính này thích được mới là lạ .
Ngoài ra tuy Minh lần đầu đi tới quân doanh, hắn cũng ít ra khỏi cửa nhưng danh tiếng của hắn vẫn vang vọng khắp Long Biên thành .
Đây là Giả Tông vì hắn quảng cáo hơn nữa thời đại này có thể đơn thân g·iết ác hổ, nhiều khi cũng chẳng cần quảng cáo .
Đối với người thường cùng lắm chỉ cảm thán thôi nhưng với đám binh lính này, trời sinh có sự kính phục với dạng người như Minh.
“Trần chủ bộ, mời người vào bên trong “ .
“Vậy làm phiền hai vị quan binh “ .
Minh mỉm cười đáp lại sau đó đi theo hai người vào doanh, vào doanh xong hắn không khỏi nhìn nhiều quân doanh một chút .
Đây là lần đầu tiên hắn đến quân doanh, cũng lần đầu tiên tiếp xúc q·uân đ·ội chính quy của nhà Hán .
Chu Tuấn người này có thể coi là danh tướng hiếm hoi vào thời Hán Mạt, tê danh cùng Hoàng Phủ Tung – Lư Thực .
Thú vị là, Chu Tuấn nghe đồn xuất thân hàn vi, cha hắn mất sớm, mẹ hắn làm buôn bán nhỏ, mở một cửa hàng bán vải .
Việc này . . . Minh thật ra không tin lắm dù sao thời đại này mở cửa hàng bán vải lại còn dám nói xuất thân hàn vi ? .
Đã thế theo Minh nghe được, Chu Tuấn người này . . . cực không bình thường .
Hắn làm quan thời kỳ Hán Hoàn Đế, đây là may mắn của Chu Tuấn dù sao thời điểm hắn nhập sĩ thì Hán Hoàn Đế cũng không có cái trò mua quan bán tước như con mình, cho dù có thì tướng ăn cũng không khó coi như Hán Linh Đế .
Bởi thế, Chu Tuấn ban đầu làm quan rất ổn, đến thời Hán Linh Đế liền coi như ‘nguyên lão hai triều’ tất nhiên ở trên đầu hắn còn một đống người, hắn cũng không tính là nhân vật lớn gì .
Chu Tuấn không bình thường ở chỗ, theo các thương lai đồn đại, Chu Tuấn từng vị thái thú Cối Kê là Doãn Đoan chạy tội .
Doãn Đoan có thể coi là thượng cấp của Chu Tuấn, đồn rằng người này từng cầm binh diệt phản tặc nhưng lại thất bại dẫn tới bị hạch tội, đáng lý ra Doãn Đoan sớm bị trảm .
Chu Tuấn hay tin vội bí mật lên kinh, dùng mấy trăm lạng vàng chạy tội cho Doãn Đoan bởi thế tội của Doãn Đoan bỗng chốc nhẹ hơn rất nhiều, từ tội c·hết biến thành giáng chức .
Doãn Đoan không hiểu vì sao mình được sống, cảm thán không thôi còn Chu Tuấn cũng không nhắc việc này với người bên ngoài .
Cái cố sự này Minh nghe được từ đám thương lái người Hán, đám người này hoạt động mạnh ở đất Giang Đông, lời đồn cũng có lý có cứ, giống với bọn họ tự mình nhìn thấy vậy .
Đã thế không chỉ một người đồn, rất nhiều thương lái đều nghe đồn việc này, danh tiếng nhân nghĩa của Chu Tuấn có thể nói là nổi tiếng toàn bộ đất Giang Đông .
Vấn đề ở chỗ . . . nếu Chu Tuấn không mang việc này nói với ai, người trong cuộc là Doãn Đoan lại không hiểu nguyên nhân vậy lời đồn lại từ đâu ra ? .
Lại có tích, Chu Tuấn hồi trẻ có một người bạn thân gọi Chu Quỹ, kẻ này mắc một khoản nợ lớn không trả được, Chu Tuấn liền lấy cắp vải vóc của mẹ mình bán lấy tiền trả nợ cho bạn thân .
Mẹ Chu Tuấn mất tài sản thì tức lắm nên giận mắng Chu Tuấn, Chu Tuấn quỳ xuống đất mà nói bản thân sau này nhất định có thể làm giàu được, nay mất chút vải vóc của cải lại có thể cứu được bạn hiền vậy có tiếc gì ?.
Với tư duy của người hiện đại, cái câu chuyện này . . . rất ngu đần .
Ăn cắp tiền của mẹ cho bạn mình giả nợ ? còn có thể ngu hơn hay không ? .
Vấn đề ở chỗ đây là thời nhà Hán, thời nhà Hán coi trọng hiếu đạo cùng nhân nghĩa, cho nên Chu Tuấn lại thành tiếng lành đồn xa, nghĩa bạc vân thiên .
Kết quả đối phương được huyện lệnh trong vùng biết đến, cảm thấy tấm tắc không thôi lại thêm cha Chu Tuấn mất sớm, mẹ con Chu Tuấn nương tựa vào nhau cho nên Chu Tuấn cũng có đủ hiếu danh dẫn tới huyện lệnh cảm động lại đề cử Chu Tuấn làm Hiếu Liêm .
Từ đây, Chu Tuấn chính thức nhập sĩ .
Tại thời nhà Hán, muốn làm sao nhập sĩ ? thời đại này không có thi cử .
Ngươi muốn nhập sĩ nhất định phải làm được ba việc, đầu tiên là chứng Hiếu Liêm, thứ hai là thuộc lòng Hiếu Kinh, thứ ba là ‘có kinh nghiệm’ làm quan .
Làm Hiếu Liêm rất khó, siêu siêu khó bởi vì nguyên một quận tại thời Đông Hán mỗi năm đại khái chỉ có 2-3 suất Hiếu Liêm, quận lớn quận nhỏ đều như vậy .
Ví dụ đơn giản là quận Giao Chỉ này, mỗi năm cũng có 2-3 suất Hiếu Liêm, có thể hiểu rằng toàn bộ khu vực Đồng Bằng Sông Hồng ở hậu thế mỗi năm chỉ có 2-3 suất Hiếu Liêm.
Tỷ lệ này so với thủ khoa đại học ở hậu thế còn doạ người dù sao riêng Hà Nội mỗi năm cũng có gần chục thủ khoa đại học chứ đừng nói toàn bộ vùng Đồng Bằng Sông Hồng .
Hiếu Liêm vốn là minh chứng cho hiếu đạo ở thời nhà Hán nhưng dần dần nó biến thành cuộc đua tiền tài, hơn nữa không chỉ tiền tài mà còn cần ‘chơi ra hoa’.
Ví dụ nổi tiếng nhất là Khổng Dung, kẻ này là con cháu của Khổng Tử cho nên . . . vốn cũng không sầu Hiếu Liêm, Khổng gia đời đời đều được đặc cách một suất Hiếu Liêm dù sao ai bảo họ Khổng có một vị tổ tiên được phong thánh nhân đây ? .
Khổng Dung lại không cam lòng như vậy, hắn muốn làm ra việc lớn, muốn đề người trong thiên hạ biết hắn ‘hiếu’ thế là nhân một dịp đi chơi xa, Khổng Dung thấy có một người để tang khóc trước mộ cha .
Khổng Dung thấy thế tức giận vô cùng, rút kiếm chém c·hết người ta, giận chỉ vào xác đối phương mà nói . . . đối phương khóc tang quá giả, khóc cha không tận hiếu, tội nên c·hết .
Hiển nhiên không ai đi trách tội Khổng Dung ngược lại tiếng ‘hiếu’ vang vọng thiên hạ, danh tiếng lớn đến mức nhắc đến Khổng Dung không ai không tấm tắc cùng bùi ngùi .
Khổng Dung . .. không Hiếu Liêm vậy ai xứng Hiếu Liêm ? .
Dùng Logic của hậu thế áp vào thời kỳ nhà Hán, nhiều khi cũng không biết mình vì sao mà c·hết, bởi thế từ khi đến thời đại này, Minh vẫn tận lức cố dung nhập vào đây .
Cho nên, Chu Tuấn càng lộ ra không tầm thường .
Cách ‘chơi’ của hắn cũng không có cái gì quá mới lạ, so với Khổng Dung thua xa bởi thế Chu Tuấn tất nhiên dùng tiền tài mở đường, mẹ con hắn cùng lắm chỉ đang diễn một hồi tuồng kịch thôi .
Kết hợp với việc Chu Tuấn cứu Doãn Đoan, cái khác khó nói nhưng đảm bảo Chu Tuấn cực kỳ có tiền .
Nói hắn xuất thân ‘hàn vi’ ‘gia cảnh khó khăn’ Minh là người đầu tiên không tin .
Hơn nữa Chu Tuấn không chỉ có tiền mà còn biết dùng tiền mua danh chuộc tiến, dùng tiền tạo thế .
Minh đến Giao Châu nửa tháng cũng sớm hiểu nhiều việc ví dụ như . .. dân biến .
Lần dân biến lớn nhất ở Giao Chỉ gần đây chính là sự kiện Lương Long .
Lương Long người này là cường hào địa phương, hắn là cường hào đất Luy Lâu, đây chính là tỉnh Bắc Ninh ở hậu thế .
Người này tạo phản, sinh dân biến, thanh thế lớn doạ người, quan trọng nhất còn có thái thú Nam Hải là Khổng Chi ở một bên giúp sức .
Phải biết Nam Hải Quận là một quận hẳn hoi, trên lý thuyết quận Nam Hải cùng cấp bậc hành chính với quận Giao Chỉ .
Có Khổng Chi giúp sức, Lương Long không chỉ kêu gọi được người Bách Việt mà còn kêu gọi được người Tày, người Choang giúp đỡ, vốn khởi binh chỉ có hơn ngàn quân nhưng rất nhanh đã thành hơn vạn người .
Chỉ tiếc, Lương Long cũng không đánh vào được thành Long Biên dù sao Long Biên khi đó có 3000 thủ vệ binh .
Muốn dùng 1 vạn người đánh hạ thành trì với 3000 thủ vệ binh .. . xác thực khó lại thêm đây là ‘dân biến’ binh lính còn có thể tinh nhuệ như thế nào ? .
Kết quả là không đợi Lương Long đánh hạ Long Biên thành, Chu Tuấn đến .
Kẻ này trước đó về quê mộ tập hương dũng, vậy mà mộ tập được 5000 quân tốt .
Cái này . . . tương đối đáng sợ phải biết Lưu Bị được My Trúc dốc hết gia sản cũng chỉ mộ tập được 2000 quân tốt .
Điều này càng nhấn mạnh, Chu Tuấn có tiền, siêu cấp có tiền hơn nữa còn có danh tiếng, danh tiếng rất lớn .
Kẻ này tới dẹp loạn thậm chí còn được sĩ tộc Giang Đông không tiếc giúp đỡ, đây cũng chính là tác dụng của ‘nhân nghĩa’ .
Chu Tuấn dẹp Lương Long chỉ tốn 1 tháng, bức hàng cả vạn người Bách Việt .
Những người Bách Việt này về đâu ? một phần Chu Tuấn cầm xuống, phần lớn còn lại bị Giang Đông thế gia chia cắt, hiện tại .. . nhiều khả năng biến thành tiện tịch .
Lương Long vì sao bại nhanh vậy ? nguyên nhân có hai .
Đầu tiên, quân khởi nghĩa không tính một lòng, càng không tính có quy củ .
So sánh mà nói, Hai Bà Trưng là thật sự khởi nghĩa, Lương Long cùng lắm tính là tạo phản .
Nguyên do thứ hai mới đáng nói, đây chính là sĩ tộc Giang Đông giúp đỡ Chu Tuấn, bọn họ dùng tầm ảnh hưởng cùng tiền tài mua chuộc thế lực bản địa Giao Chỉ thế là Chu Tuấn vừa đến, 7 trên 10 huyện ở Giao Chỉ nhất hô bách ưng, Chu Tuấn mang 5000 quân tốt lại thêm thế lực bản địa Giao Chỉ rất nhanh trảm Lương Long .
Việc này chính là từ Lý Tiến xác nhận, sẽ không sai thậm chí Lý gia cũng góp một tay trong sự kiện này .
Minh có thể trách Lý gia không ? hắn cũng không thể trách Lý gia, Lý Tiến làm sao có thể mang toàn bộ Lý gia theo Lương Long hỗn ? .
Lương Long là cường hào Luy Lâu, Lý Tiến là cường hào Long Biên, hắn còn mong Lương Long c·hết đây này, Lương Long không c·hết, Lý gia rất khó tiến thêm một bước .
Suy nghĩ như Lý Tiến nhiều lắm, ở thời đại này phe thân Hán ở đất Giao Chỉ tuyệt không ít hơn nữa còn rất mạnh dù sao .. . đám người này vì thân Hán nên mới có thể kiếm càng nhiều tiền .
Minh đối với việc này giữ thái độ trung lập, hắn không thể dùng tiêu chuẩn đạo đức ở hậu thế đi ép buộc người cổ đại làm cái này cái kia .
Chỉ là sau cuộc trò chuyện này với Lý Tiến, Minh càng thêm thù ghét đám Giang Đông sĩ tộc thôi, chân rất cùng tầm ảnh hưởng của đám này quá lớn, muốn thành nghiệp lớn ở Giao Chỉ trước hết phải chặt được hết đám chân rất này .
Sĩ Nh·iếp có thể an ổn ở Giao Chỉ chính là bởi hắn có quan hệ rất tốt với sĩ tộc Giang Đông đồng thời phe Giang Đông khi đó cũng hi vọng hậu phương hoà bình dù sao bên cạnh là Lưu Bị, trước mặt là Tào Tháo, bọn họ cũng không rảnh đi quản Giao Châu cùng Giao Chỉ .
_ _ _ __
Quay lại với Chu Tuấn, thú thật vị này đặt ở Giao Châu khiến Minh tương đối áp lực .
Kẻ này rất giàu có, ít nhất tài sản nhà Chu Tuấn sẽ không thua My gia .
Kẻ này cực kỳ có danh tiếng, danh tiếng ở Giang Đông của Chu Tuấn lúc này thậm chí hơn Tôn Kiên cả trăm lần .
Quan trọng nhất, Chu Tuấn được Giang Đông sĩ tộc nhất mực ủng hộ, phải biết Chu gia cũng là đại sĩ tộc đất Giang Đông .
Minh rất hoài nghi, Chu Tuấn cũng chính là xuất thân Chu gia nhưng vì vài lý do không tiện nhận tổ quy tông thôi .
Đương nhiên đây chỉ là Minh hoài nghi, hắn cũng chỉ nghĩ cho vui dù sao Chu Tuấn có phải người Chu gia hay không, cái này không quan trọng .
Quan trọng là vị này áp ở Giao Châu thật sự khiến Minh cảm thấy khó giải quyết .
May mắn là theo loạn khăng vàng sắp tới, Chu Tuấn cũng sẽ bị triệu về kinh, hắn không còn một mực ở Giao Châu .