Minh theo hai tên bộ tốt đi vào trong binh doanh .
Binh doanh Hán triều thật ra cũng đã có cấu trúc tương đối tinh vi .
Đầu tiên là tháp canh, tháp canh ở ngay ngoài cửa lớn, binh doanh cũng được rào bằng một hàng rão cọc gỗ cao bằng đầu người, nhìn có phần chắc chắn .
Từ cửa lớn đi vào chính là thao trường mà xa xa có thể nhìn thấy các doanh trại .
Doanh trại cũng chia cấp bậc, ví như chủ doanh, phó doanh cùng binh doanh .
Binh doanh ở vòng ngoài nhất cũng thấp bé nhất .
Phó doanh lớn hơn đồng thời phía trên phó doanh thường thường là cắm lệnh kỳ, trên lệnh kỳ một mặt là tên ‘q·uân đ·ội’ một bên là lên ‘phó doanh’.
Nơi này thường là nơi ở của các tướng lĩnh cùng sĩ quan trong q·uân đ·ội .
Cuối cùng là chủ doanh, chủ doanh lớn nhất cũng là cao nhất, chủ doanh không cắm lệnh kỳ mà là cắm soái kỳ, đảm bảo cho tất cả quân tốt từ xa đều có thể thấy chủ doanh, đây là nơi chủ soái ở .
Chủ doanh thường nằm ở trung tâm quân doanh đồng thời bên cạnh chủ doanh thường thường có hai công trình quan trọng chính là kho lương cùng kho v·ũ k·hí .
Kho v·ũ k·hí thường đặt cạnh chủ doanh, kho lương thì đặt ở sau chủ doanh, gần khu vực hậu cần .
Xung quanh chủ doanh cũng có không ít doanh trướng nhỏ, không giống phó doanh đồng thời cũng chẳng giống binh doanh .
Những nơi này gọi là thân vệ doanh, so với các phó doanh thì thấp bé hơn nhưng lại lớn hơn binh doanh, nơi này là lực lượng thân vệ trực tiếp bảo vệ chủ soái .
Tuy nhiên binh doanh trong thành Long Biên cũng có chút khác biệt hay đúng hơn binh doanh Hán triều cũng chia làm ‘chiến doanh’ cùng ‘bình doanh’
Bình doanh thường là cố định tại một địa điểm, gần như không động, thiên hướng phòng thủ cùng luyện binh, công trình kiến trúc cũng mang tính kiên cố hơn, thay vì lều trướng sẽ thay bằng các công trình nhà bằng gỗ hoặc đá .
Đối nghịch với binh doanh là chiến doanh, mang tính công kích đồng thời cũng có tính cơ động cao hơn nhiều lắm, có thể thuận lợi tháo rời .
Cho nên, binh doanh trong thành Long Biên là ‘bình doanh’ .
Công trình kiến trúc bên trong chủ yếu dùng vật liệu gỗ mà không phải lều da hoặc lều vải .
Nơi Minh đến đầu tiên là thao trường, nơi này là kiến trúc ngay vòng ngoài quân doanh đồng thời thao trường lúc này đã đứng đầy người .
Minh một mắt có thể phân biệt đám người này dù sao khoảng cách giữa lão binh cùng tân binh lớn lắm .
Lão binh người người mặc giáp, hông đeo đao hoặc cầm theo giáo, tân binh lại chỉ mặc áo vải xám, chất vải thậm chí đã sờn, trong tay cũng chỉ có đao gỗ kiếm gỗ .
Lúc này một đám lão binh đang hứng thú nhìn đám tân binh thao luyện, vẻ mặt ai đấy đều tươi cười cứ như đang xem tiết mục gì vui vẻ lắm vậy, thỉnh thoảng lại bắt đầu chỉ trỏ rồi cười vang .
Về phần tân binh ? đối với lão binh chỉ trỏ không phải không nghe thấy nhưng căn bản không có gan làm gì .
Quan trọng nhất đám tân binh này đang học bổ đao, đứng thành hàng giữa cái nắng nóng tháng 7 không ngừng bổ đao, vẻ mặt ai đấy đều đỏ như đít khỉ, mồ hôi lã cha .
Đám tân binh này thật ra đều là người cùng khổ, từ Ngô Quận bị ép tới Giao Chỉ .
Vào thời đại này rất ít người tự nguyện tới Giao Châu chứ đừng nói là Giao Chỉ, tại Hán triều dân chúng cũng là người cùng khổ nhưng khổ ở quê nhà ít ra còn hơn khổ nơi đất khách quê người, nhiều khi c·hết nơi tha hương cũng không biết chừng .
Trăm tên tân binh từ Ngô Quận tới đây là bị Ngô Quận thái thú chinh ích, bỏ lại gia đình mà tới Giao Chỉ .
Tuy Minh biết đám binh lính này về sau đại khái sẽ dùng đối phó với người bản địa Giao Chỉ nhưng hắn cũng rất khó căm hận người ta .
Âu cũng đều là số khổ .
Hán triều cũng không có vụ ‘con một’ hoặc ‘nhà có cha mẹ già’ chỉ cần bị gọi thì ngươi nhất định phải đi, ngươi cũng có thể trốn nhưng mà ngươi sẽ thành t·ội p·hạm, nông tịch b·ị đ·ánh về tiện tịch hơn nữa không chỉ mình người khổ mà gia đình ngươi cũng khổ .
Triều Hán không giống triều Tần, nhà Tần là trị tội toàn gia, Hán triều công bằng hơn một chút nhưng cũng chỉ có hạn, nếu con cái trong gia đình b·ị đ·ánh thành tiện tịch, gia đình này cũng chẳng tốt hơn chỗ nào .
Tát cả tân binh đều có dáng người gầy gò, cánh tay cầm đao kia còn đang run run, mỗi lần vung đao đều quá sức nhưng mà người cổ đại có một thế mạnh mà người hiện đại rất khó so sánh đấy chính là .. . sức chịu đựng .
Nói khó nghe một chút thì là cam chịu, giai cấp bị trị tự ví mình thành trâu ngựa, chỉ cần có ăn vậy khổ nữa cũng có thể chịu đựng, cho nên phàm là nơi nào có dân biến đều có thể hiểu thành người dân đã không có cách nào chịu nổi nữa .
Trong mắt Minh, quan phụ mẫu địa phương sinh ra dân biến đều đáng c·hết .
Người dân cổ đại chỉ cần sống được cũng sẽ không dân biến, cho dù bọn họ nổi loạn cũng chẳng mong thành ông này bà nọ, chẳng mong công danh sự nghiệp, chỉ cầu người một nhà được vài bữa no là được rồi .
Thu hồi tầm mắt khỏi đám tân binh kia, Minh thở dài một hơi nhìn lên đài cao .
Nói là đài cao nhưng cũng chỉ cao hơn mặt đất khoảng 50 cm .
Đài này còn được gọi là ‘điểm tướng đài’ hoặc ‘hịch tướng đài’ bình thường sẽ đặt trống lớn, mỗi lần đại quân chuẩn bị ra trận bản thân chủ soái đều sẽ tự mình lên đài mà hịch tướng sĩ nhằm tăng sĩ khí .
Tất nhiên lúc này cũng không có c·hiến t·ranh, đài này là để binh lính càng dễ nhìn thấy trưởng quan, càng dễ nghe trưởng quan hiệu lệnh .
Trên đài cao, có 3 tên ‘trưởng quan’ .
Bọn họ ăn mặc cũng không khác mấy so với đám lão binh trừ việc đội mũ giáp, nhìn cũng ra dáng tướng lĩnh .
Ba tên trưởng quan chia đám tân binh thành ba nhóm, mỗi người quản một nhóm, trong tay đều cầm roi da, giữa cái tiết trời nắng nóng tháng 7 không ngừng hò hét .
“Lão tử nói rõ, không vung đao được 100 lần, hôm nay không có cơm ăn “
“Kẻ nào không chịu được, không chỉ trực tiếp chịu đói, lão tử liền cho hắn đi dọn phân “ .
Giữa cái tiết trời tháng 7, giọng nói của vài tên ‘trưởng quan’ liên tục vang lên, giọng nói rất lớn, khuôn mặt có phần dữ tợn thậm chí Minh còn thấy một tên trưởng quan chủ động nhảy xuống bục dưới, tay cầm roi hướng về vài tên tân binh liên tục đánh .
“Lão tử nói dùng sức, dùng sức hiểu không ? “.
“Quân doanh nuôi cơm chứ không nuôi phế vật, lão tử đ·ánh c·hết các ngươi “ .
Tên trưởng quan kia một bên gầm thét một bên ra doi mà tân binh b·ị đ·ánh chỉ có thể ôm đầu nằm trên mặt đất cắn răng chịu đựng .
“Đây là cách rèn binh thời cổ đại ? “.
Minh cũng không muốn cứu người, cũng không phải vì đối phương là người Hán mà hắn không cứu, cho dù tân binh này là người bản địa Minh cũng không muốn ra tay .
Hắn ra tay chính là làm hỏng quy củ thậm chí đối phương cho dù sợ hắn nhưng chẳng lẽ còn sợ tên tân binh kia ? .
Chỉ cần hôm nay hắn đứng ra, nhiều khả năng tên tân binh sẽ bị chỉnh đến c·hết dù sao Minh cũng tự nhận có ánh mắt, đây là đối phương đang g·iết gà doạ khỉ thôi .
Tuy roi trong tay phát lực nhưng vẫn thu lại vài phần, chưa đến mức muốn đ·ánh c·hết người .
Thu hồi lại tầm mắt, Minh trong lòng thở dài .
“Luyện quân dạng này, không có tương lai “ .
Không cần mượn tri thức của Lê tướng cùng Nguyễn tướng, Minh vẫn thừa hiểu q·uân đ·ội mạnh mẽ là q·uân đ·ội như thế nào .
Quân đội là cần kỷ luật nhưng trên thực tế cái này không phải quan trọng nhất .
Quân đội là cần . . . quân hồn .
Quân hồn là gì ? thứ này cũng không phải cái gì quá mức cao siêu, nói thẳng ra chính là mục tiêu cùng lý tưởng .
Lấy ví dụ q·uân đ·ội nhân dân Việt Nam, ngày 22 tháng 12 năm 1944 q·uân đ·ội nhân dân Việt Nam được thành lập với cái tên Đội Việt Nam Tuyên Truyền Giải Phóng Quân .
Thời điểm đó, q·uân đ·ội nhân dân Việt Nam chỉ có . . .1 người đội trưởng cùng 33 đội viên .
Đội trưởng cũng chỉ là một giáo viên lịch sử chuyển nghề goi . . . Võ Nguyên Giáp .
Thời điểm đó, đội quân này vốn không có quân kỷ cũng chẳng có kinh nghiệm chiến đấu nhưng mà đội quân này có hồn .
Có mục tiêu, có lý tưởng, có con đường phía trước nhất định phải đi, mang theo ý chí bách tiến không lùi .
Cho nên chỉ vèn vẹn gần 8 tháng sau, cách mạng tháng 8 năm 1945 nổ ra, đội quân từ 34 thành viên này thành công đánh đuổi người Nhật khỏi Việt Nam .
Tuy rằng người Nhật rút khỏi Việt Nam không hoàn toàn vì bị q·uân đ·ội Việt Nam đánh đuổi mà còn nhiều lý do khác trên trường quốc tế nhưng mà . . . phải biết đội quân năm đó chỉ vèn vẹn 8 tháng tuổi .
Cho nên, chỉ dùng đ·ánh đ·ập, dùng gào thét, uy bức, lợi dụ căn bản không rèn được quân .
Ngươi có thể đ·ánh đ·ập, có thể nghiêm khắc nhưng ít nhất phải cho quân tốt biết mình chiến đấu vì cái gì, lý do chiến đấu ở đâu ? tương lai đội quân ở đâu mà không phải cứ thích lấy vũ lực bức h·iếp .
“Nếu tất cả q·uân đ·ội Hán triều đều luyện binh như vậy thì Hán mạt là đương nhiên “ .
“Chỉ là . . . cũng không thể coi thường thiên hạ quần hùng dù sao đứng trên đài kia chỉ là vài tên thập trưởng “ .
Tự mình nhận định, Minh lại tiếp tục di chuyển, vượt qua đoàn người mà đến một doanh trướng .
Doanh trướng này là mới dựng lên, đứng ngoài cửa doanh có 4 tên lão binh, bên trong có hai người đang ngồi nhàn nhã .
Một người không cần nói cũng có thể đoán ra là Y Bình .
Người còn lại .. . Minh không nhận ra nhưng đoán được, đối phương gọi Chu Cảnh .
Chu Cảnh là người của Chu Tuấn, là thiên phu trưởng .
Tất nhiên tại Hán triều thật ra cũng không phân ‘thập phu’ ‘bách phu’ hay ‘thiên phu’.
Chu Cảnh cũng có quan thân, hắn là Tham Lương Tướng .
Tham Lương Tướng tuy có một chữ tướng nhưng trên thực tế cũng không khác mấy so với ‘thiên phu trưởng’ đời sau có điều cái chức vụ này . . . mập chảy mỡ .
Liên quan đến lương thảo, không mập sao được ? .
Bởi vậy Chu Cảnh có thể hiểu là dòng chính của Chu Tuấn cho nên vẻ mặt Y Bình nịnh nọt cực kỳ .
Cũng bởi có Chu Cảnh ở đây cho nên Giả Tông đối với đám lão binh của Chu Tuấn ‘cúng bái’ vô cùng đồng thời Chu Cảnh ở đây thật ra cũng có phần giám thị Giả Tông .
Giao Chỉ hiện tại không có thái thú, thái thú trước của Giao Chỉ gọi Chu Ngung .
Kẻ này quá tham, cắn quá ác nếu không dân cũng sẽ không biến, càng đáng nói Chu Ngung là người Chu gia .
Hắn không chỉ hà h·iếp người Giao Chỉ thậm chí vươn tay ra cả địa bàn quận Nam Hải, Cửu Chân, Nhật Nam .
Tướng ăn khó coi như vậy người khác nhịn được mới lạ, chỉ tiếc . . . Chu Ngung không có c·hết .
Lương Long không công được vào Long Biên thành, Chu Ngung lại có chỗ dựa cứng, phần lớn của cải hắn đoạt được từ Giao Châu đều chuyển về cho Chu gia Giang Đông, Chu gia tất nhiên cứu hắn thế là Chu Tuấn tới .
Chu Tuấn tới, Lương Long bại, Chu Ngung chịu tội trở về có điều Chu Ngung chỉ là bị giáng chức, nghe nói xuống làm huyện lệnh ở huyện nào đó, cái này Lý Tiến không rõ nhưng chắc chắn không phải c·hết .
Ngược lại, Chu Tuấn còn phải tới ‘chùi đít’ cho Chu Ngung, may mắn là Chu Tuấn trọng danh tiếng .
Không bàn nhân phẩm của Chu Tuấn là tốt hay xấu nhưng đối phương thật sự trọng danh tiếng hoặc ‘thiết lập nhân vật’ rất tốt .
Hắn muốn tiến thêm một bước cho nên hắn đối với toàn bộ Giao Châu đều tương đối quan tâm, Chu Tuấn sẽ không để Chu Ngung thứ hai xuất hiện, ít nhất trong nhiệm kỳ của hắn .
Dù sao Chu Tuấn cũng giống Giả Tông, đều xác định về kinh thăng chức cho nên Chu Tuấn tuyệt không muốn lại nhìn dân biến trong nhiệm kỳ của hắn, Chu Cảnh tới đây chính là để giám thị Giả Tông .
Giả Tông nhìn thấy Chu Cảnh cũng phải nể mặt ba phần dù sao hắn là người của Chu Tuấn .
Y Bình đối mặt với Chu Cảnh càng thêm lấy lòng, trong mắt Minh . . . đối phương có phần giống con chó, nhìn hèn cực kỳ .
“Ngươi là Trần Minh ? “.
“Bẩm tướng quân, tại hạ là Trần Minh “ .
Minh vừa bước vào bên trong doanh trướng, Chu Cảnh liếc về hắn lên tiếng .
Minh chắp tay trả lời đối phương đồng thời cũng đang âm thầm quan sát .
Trong doanh trướng ngoại trừ Chu Cảnh cùng Y Bình vậy mà còn một người nữa đang đứng .
Đây là một nam tử trẻ tuổi cực kỳ, thân hình cao lớn vạm vỡ, cũng phải cao 1m85 .
Hắn đứng đó không động, người như thiết cột, sống lưng thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực lộ ra bả vai rộng cùng cơ bắp ở hai tay, ánh mắc sáng quắc .
“Người này không tầm thường “ .
Đây là cảm nhận đầu tiên của Minh về đối phương .
Mà đối phương rõ ràng cũng đang nhìn Minh, chỉ là không biết đang nghĩ gì .
“Nghe nói Trần chủ bộ g·iết qua ác hổ cứu Giả đại nhân ? “.
“Vũ dũng như vậy cần gì phải đứng, mau mau ngồi “ .
Chu Cảnh cũng nhìn Minh, ánh mắt hắn hơi sáng sau đó vẻ mặt tươi cười mời Minh ngồi xuống .
“Bẩm tướng quân, tại hạ may mắn mà thôi, chẳng qua được Giả đại nhân ưu ái”
“Việc hôm đó tại hạ nghĩ lại mà kinh, cũng chỉ biết liều mạng lao lên mà không nghĩ gì hơn nữa bên cạnh còn có gia binh của Giả đại nhân liều mang theo tại hạ chém g·iết “
“Tại hạ tự thấy mình có vài phần vũ dũng nhưng tuyệt không đến mức như Giả đại nhân nói cho nên nửa tháng nay đều xấu hổ không dám ra khỏi cửa “ .
Minh một bên khiêm tốn trả lời, một bên cũng ngồi xuống ghế, hắn chủ động kéo ghế thấp một chút, dịch ra sau lưng Chu Cảnh .
“Ha ha, Trần chủ bộ khiêm tốn “
“Cho dù vũ dũng ngươi không được đi chăng nữa, liều c·hết hộ chủ cũng là đáng quý, đáng tiếc quân doanh không được uống rượu, thưởng trà “
Chu Cảnh nói xong, hắn liếc nhìn Y Bình .
Y Bình ở bên cạnh run lên, kẻ này thật ra không ngốc, chó cậy gần chủ thì ít nhất cũng phải biết làm chủ vui .
Y Bình rất nhanh phản ứng, chủ động pha trà cho Minh sau đó cười nói .
“Chu tướng quân nói đúng lắm, võ nghệ của Trần chủ bộ không được nhưng lòng trung thành không thể không ngợi khen “ .
Một bên cười nói tiếp lời Chu Cảnh, Y Bình hướng về Minh dâng trà nhưng mà nội tâm đã ghen ghét cực kỳ .
Y Bình không biết rằng đây là binh doanh, đám binh lính này đều đi theo Chu Tuấn, là thật sự liếm qua máu .
Tại dạng binh doanh này, người như Y Bình thật ra . . . không quá được yêu thích .
“Đa tạ tướng quân, đa tạ quản gia thưởng trà “ .
Minh không thích uống trà, hắn cũng chẳng hiểu trà cho nên cũng chẳng biết ngon hay không, cứ thế nhấp một ngụm .
Trà là trà nóng nhưng chưa đến nỗi bỏng miệng có điều uống vào cái thời tiết tháng 7 này . . . thật không dễ chịu gì mấy .
“Trần chủ bộ, ngươi có biết mấy tên kia ? “.
Chu Cảnh thấy Minh uống trà, hắn cũng không nói gì mà hướng về đài cao .
“Bẩm tướng quân, tại hạ không biết, mong tướng quân nói rõ “ .
Chu Cảnh nghe vậy cười mà nói .
“Ba tên kia bản tướng quân nào biết nhưng mà bọn họ là thủ hạ Lục Tuấn mà Lục Tuấn cùng bản tướng quân không cùng đường “ .
“Chủ bộ là người của Giả đại nhân, đám tân binh kia vốn nên là chủ bộ quản lý nhưng mà hiện tại rơi vào thuộc hạ của Lục Tuấn, đám người này lại không dễ quản “ .
“Phải xem võ dũng của Trần chủ bộ rồi “ .
Chu Cảnh ở một bên cười cười .
Hắn biết Trần Minh lần này đến quân doanh là để làm gì, hắn thật ra không quá quan tâm thậm chí muốn xem trò hay .
Dù sao . . . Trần Minh đi tranh mặt mũi với người của Lục Tuấn, liên quan con khỉ gì đến Chu Cảnh hắn ? .
Lục thị cùng Chu thị đều là đại tộc đất Giang Đông, quan hệ thật ra tương đối khăng khít nhưng minh tranh ám đấu vốn không ít .
Mà theo Minh đi vào lều trướng, cung theo Chu Cảnh cười cười nói, trên đài cao dị biến rất nhanh xảy ra .