Minh không biết rằng chuyền này hắn đến thật ra liên quan đến chính trị tranh đấu .
Một điểm này Minh tương đối ‘dốt’ đây không phải thế mạnh của hắn .
Thực tế thì khi Giả Tông đến Giao Chỉ, họ Lục ở Giang Đông cũng đã nhìn kỹ Giả Tông .
Tại Giao Châu lớn nhất là ai ? người này tất nhiên là Chu Tuấn, bản thân Chu Tuấn rất được Giang Đông sĩ tộc ủng hộ mà ở đằng sau có cái bóng của Chu gia, tuy nhiên Giang Đông sĩ tộc không thể nào để một mình Chu gia chia hết phần thịt Giao Châu được .
Giao Châu rất loạn mà loạn cho nên nhà Hán rất khó quản lý Giao Châu, đây là cái mỏ vàng bất tận cho sĩ tộc Giang Đông .
Nay Chu Tuấn đã là thứ sử Giao Châu như vậy Giả Tông lại lộ ra đặc thù .
Chu gia cũng sẽ không thể một mình nuốt toàn bộ Giao Châu, Chu Tuấn cho dù là Giao Châu thứ sử thì hắn cũng chỉ tập trung vào ba quận Nam Hải – Uất Lâm – Thượng Ngô .
Ngược lại Giao Chỉ - Cửu Chân cùng Nhật Nam bản thân Chu Tuấn không quản, không phải Chu Tuấn không quản được mà càng giống như chia phần bánh vậy, cái bánh này Chu gia cùng Chu Tuấn không thể ‘ăn sạch’ .
Sĩ tộc Giang Đông bởi thế cũng rất hoan nghênh Giả Tông đi tới Giao Chỉ hơn nữa một mực muốn lung lạc Giả Tông .
Cũng không biết đám sĩ tộc này cạnh tranh thế nào, kết quả cuối cùng đi ra, Giao Chỉ được chia phần cho họ Lục .
Họ Lục là đại thế gia ở Giang Đông, đất tổ của họ Lục nằm tại Lư Giang, Lư Giang thái thú hiện tại cũng là người Lục gia, gọi Lục Kháng .
Nói Lục gia là thổ hoàng đế ở Lư Giang cũng không sai .
Ngược lại thì họ Chu lại tập trung ở quận Hội Kê, Chu Tuấn cũng chính là lớn lên ở quanh khu vực này .
Rất khó nói hiện tại Lục gia hay Chu gia mạnh hơn, giữa hai gia tộc này tồn tại sự cân bằng nhất định cho nên sự kiện Giao Châu này cũng là như thế .
Để cân bằng, Chu Tuấn quản lấy ba quận Nam Hải – Uất Lâm – Thượng Ngô còn Lục gia lại tìm cách móc nối cùng hợp tác với Giả Tông cầm xuống ba quận Giao Chỉ - Cửu Chân – Nhật Nam .
Sự tình đáng lý ra sẽ tốt đẹp nhưng mà Giả Tông là người nào ? .
Hắn xuất thân Giả gia, Giả gia tuy chưa hẳn so sánh được với Chu gia hay Lục gia nhưng Giả gia cũng không phải tuỳ ý để người khác nhào nặn, tối thiểu Giả Tông cũng có ý nghĩa của riêng mình.
Hợp tác với Lục gia cũng được nhưng Giả Tông lại không muốn bị Lục gia dắt mũi kéo đi, hắn muốn hai bên hợp tác ngang hàng với nhau .
Điều này Lục gia tất nhiên không vui dù sao Lục gia cũng không cảm thấy Giả Tông có quyền ngồi ngang hàng với bọn họ cho dù Giả Tông có là thích sứ đi chăng nữa .
Giao Chỉ là nơi rừng thiêng nước độc, nếu Giả Tông không nghe lời, Lục gia hoàn toàn có thể cho người á·m s·át hắn, đổi một vị khác đi lên .
Tuy nhiên đây lại là thời kỳ n·hạy c·ảm dù sao Giao Chỉ vừa dân biến, một vị thái thú vừa bị cắt chức, hiện tại nếu có một vị thích sứ nằm tại Giao Chỉ . .. đây có thể coi như chọc thủng trời .
Không nói ai khác, Chu Tuấn chắc chắn là người đầu tiên không cho phép Lục gia động Giả Tông .
Bản thân Lục gia cũng sợ dù sao nếu Giả Tông thật sự c·hết tại Giao Chỉ, khi đó không ai đoán được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo dù sao lúc này thiên hạ vẫn là của Hán triều .
Thời điểm này thật ra rất nhiều người có thể nhìn thấy dấu hiệu loạn thế nhưng tuyệt không có ai nghĩ tới nhà Hán sẽ sụp đổ .
Đây là suy nghĩ đại nghịch bất đạo huống hồ nhà Hán vốn đủ ‘ma huyễn’ .
Năm xưa Vương Mãng lấy sức một người diệt nhà Hán lập ra nhà Tân vậy mà vẫn rất nhanh bị nhà Hán lật lại một ván .
Thiên mệnh chi tử Hán Quang Vũ Đế - Lưu Tú xuất thế, nhị hưng Hán triều .
Hiện tại triều đình nhà Hán bấp bênh nhưng ai dám nói nhà Hán không thể . . . tam hưng ? .
Cho nên có một số việc không thể làm tuyệt, không ai dám thật sự đụng vào vảy ngược của triều đình .
Thế là Lục gia cũng chỉ có thể lùi lại mà bàn việc khác, tỉ như từ q·uân đ·ội của Giả Tông ra tay .
Chỉ cần có thể khống chế q·uân đ·ội của Giả Tông như vậy Giả Tông không phải ngoan ngoãn nghe lời sao ? .
Lục Tuấn rời đi, rất hữu hảo để lại cho Giả Tông vài tên thập trưởng cũng chính là ý muốn như vậy .
Tất nhiên Giả Tông cũng không ngốc đồng thời Lục gia lại không thể ép Giả Tông quá ác, Lục gia tuy nhắm đến q·uân đ·ội của Giả Tông nhưng đây càng giống công bằng cạnh tranh .
Nói đơn giản một chút đấy chính là dùng võ mà luận .
Nếu Luc gia thắng vậy thì sau này Giả Tông sẽ rất bị động thậm chí hoàn toàn dựa vào Lục gia .
Mà nếu Giả Tông thắng, quan hệ hợp tác của hai bên có thể đạt thành trạng thái cân bằng, mỗi người lùi một bước .
Việc Giả Tông cùng Lục Tuấn giao thiệp với nhau thú thật Minh cũng không biết, Giả Tông không có nói với Minh .
Việc này cũng chỉ có rất ít người biết trong đó vừa vặn bao quát Chu Cảnh .
_ _ _ _ _ _
Chu Cảnh hứng thú nhìn lên võ đài, trong tầm mắt của hắn chẳng biết lúc nào có tên thập trưởng đã bắt đầu lấy trống lớn ra, tự mình lên đài cao gõ trống .
Tiếng trồng dồn dập vang vọng toàn bộ quân doanh .
Tên thập trưởng kia không biết võ nghệ thế nào nhưng lực tay xác thực lớn .
Hắn đánh 3 hồi trống, đánh xong mới xuống đài, lớn tiếng nói .
“Lũ tân binh các ngươi nghe rõ một chút, lão tử gọi Nghiêm Nhan, từ nay về sau chính là người quản lý các ngươi “
“Lão tử huấn luyện không biết bao nhiêu binh sĩ nhưng mà đám tân binh các ngươi quả thật kém nhất, một đám không có trứng “
“Các ngươi làm lão tử phi thường thất vọng cho nên trưa nay toàn thể các ngươi không được phép ăn cơm “ .
“Muốn ăn cơm vậy phải thể hiện giá trị bản thân mình, ở đây không nuôi phế vật “
“Kẻ nào hôm nay chạy đủ 3 vòng sân huấn luyện, lão tử thả hắn đi ăn cơm nếu không các ngươi đừng hòng có một hạt gạo bỏ vào bụng “.
Giọng Nghiêm Nhan rất lớn, ánh mắt của hắn phi thường dữ tợn .
Hắn lớn tiếng khiến một đám tân binh bên dưới xôn xao cực kỳ nhưng mà . . . cũng không ai dám cái lỡi Nghiêm Nhan, mở miệng cũng không dám .
Vì sao ? thứ nhất vì Nghiêm Nhan hung dữ, thứ hai vì bọn họ sợ .
Đều xuất thân cùng khổ, người nơi này đã sớm học cam chịu, b·ị đ·ánh, bị bỏ đói . . . cũng là nhận mệnh .
Chỉ là giữa cái tiết trời tháng 7 này bảo đám tân binh này nhịn đói chạy 3 vòng thao trường . . . quả thật quá hà khắc .
Nói sao đây, thao trường rất lớn, không kèm gì khuôn viên các trường đại học .
Cho dù ném ở hậu thế cũng không phải sinh viên nào đều có thể chạy được ba vòng sân trường đã thế còn trong điều kiện nhịn đói cùng trời nắng nóng .
Nhịn đói thì thôi đi đằng này đám tân binh từ sáng đã tập luyện mệt mỏi, tập đến gần giữa trưa nào còn chút sức, bắt bọn họ chạy ba vòng thao trường lúc này vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành .
Mà lúc này, Minh biết hắn cần đứng ra bởi vì hắn thấy ánh mắt Nghiêm Nhan như đang nhìn chằm chằm vào mình .
Hắn không rõ vì sao ý đồ khiêu khích của Nghiêm Nhan rõ ràng như vậy, cũng không rõ vì sao Nghiêm Nhan lại muốn đứng ra h·ành h·ạ đám tân binh như vậy nhưng hắn biết hắn cần đứng lên .
Nếu hắn không ra ngăn cản, đám tân binh này ngày hôm nay tuyệt đối phải chịu đói .
Chịu đói là việc nhỏ, có khi còn m·ất m·ạng, như vậy hắn trở về lại lấy cái gì bàn giao với Giả Tông ? .
Thế là Minh hít một hơi thật sâu, chủ động đứng lên đi về phía thao trường .
“Nghiêm đội trưởng, cầu ngài dơ cao đánh khẽ dù sao đây cũng là tân binh, vốn không cần hà khắc như thế “.
Minh rất nhanh đi tới trên đài, giọng hắn không lớn như Nghiêm Nhan nhưng có lực cực kỳ .
Mà theo Minh chủ động lên tiếng, hắn cũng không biết Chu Cảnh ở đằng sau nhếch miệng mỉm cười .
“Ấu Bình, ngươi cảm thấy hắn có thể thắng hay không ? “.
Kẻ được gọi là Ấu Bình lúc này cũng không cần nghĩ, lập tức nói .
“Không thể thắng “ .
“Không thể thắng ? là thua văn hay thua võ ? “.
Chu Cảnh cười cười, lại hỏi .
“Kẻ này võ có thể thắng, ba anh em họ Nghiêm lợi hại nhất là Nghiêm Mẫn nhưng ta xem ra Nghiêm Mẫn chưa chắc đã là đối thủ của họ Trần “ .
“Vấn đề là văn đấu, kẻ này đấu không lại ba anh em họ Nghiêm dù sao họ Nghiêm đi theo Lục gia “ .
Ấu Bình chính là thanh niên trẻ tuổi người như thiết tháp đứng đằng sau Chu Cảnh .
Hắn rõ ràng nhỏ tuổi hơn Chu Cảnh nhưng ăn nói có chút vô lễ, không có tôn ti trật tự nhưng mà Chu Cảnh cũng không phật ý, hắn cũng đã sớm quen ngữ khí của đối phương .
“Ấu Bình à Ấu Bình, nói ngươi cố gắng học tập ngươi không chịu, ngươi lên đài lại có thể thắng được ba anh em họ Nghiêm hay chăng ? “.
“Võ ngươi có thể thắng, điểm này ta tin tưởng nhưng văn đây ? “ .
Ấu Bình lườm Chu Cảnh một cái, cũng không trả lời .
Chụ Cảnh thấy thế thì cảm thấy như ‘nước đổ đầu vịt’ thế là lại hứng thú nhìn Minh .
“Gia cảnh bình thường, cha mẹ mất sớm, tuổi nhược quán liền vào núi săn bắn, cũng không có danh sư chỉ điểm, thật sự khó “ .
“Cũng không rõ Giả đại nhân vì sao tin tưởng hắn như vậy ? “ .
Chu Cảnh vừa uống trà vừa cảm thán, để lại Y Bình ngồi bên cạnh căn bản không hiểu gì .
Võ đấu ? cái này Y Bình hiểu nhưng mà văn đấu, văn đấu lại là cái gì ? .
Đám ‘vũ phu’ này lại còn chơi văn đấu ? .
Y Bình nhất thời cảm thấy nực cười vô cùng có điều hắn cũng không dám thể hiện ra, chỉ âm thầm hướng ánh mắt nhìn Minh, trong nội tâm cũng coi thường Minh cực kỳ, hắn cũng không tin Minh thắng .
_ _ _ __
Minh đi đến mở lời, Nghiêm Nhan nghe được lập tức cười nói .
“Vị này chính là Trần Minh, Trần chủ bộ đi ? “.
“Lần đầu đến quân doanh đã muốn can thiệp vào việc luyện binh của chúng ta ? luyện binh không thành làm hỏng việc lớn của Giả đại nhân ngươi có chịu được trách nhiệm hay không ? “.
Vừa lên đã úp bô cho hắn ? .
Minh hơi híp mắt lại nhưng mà vẫn cười mà nói .
“Nghiêm đội trưởng nói quá lời, chỉ là làm gì cũng cần khổ nhàn kết hợp, cũng không cần bức bách đám tân binh này quá “ .
“Không bức bách thì làm sao đám tân binh này nghe lời đây ? Trần chủ bộ có cách khác hoặc là không tin tưởng năng lực của chúng ta ? “.
Nghiêm Nhan nói xong, trên mặt hắn cười gằn, nụ cười có chút dữ tợn .
Chỉ tiếc hắn ra vẻ dữ tợn, Minh lại vẫn cứ thái độ cũ mà nói .
“Nghiêm đội trưởng quá lời chỉ là Nghiêm đội trưởng cần gì phải chấp nhất với một đám chinh ích binh đây ? “.
“Nghiêm đội trưởng còn cần lo lắng chinh ích binh không nghe lời ? thú thật có chút buồn cười “ .
Chinh ích binh chính là cái đám tân binh này, người ta đã phải bỏ nhà bỏ gia đình bỏ cả quê cha đất tổ đi tới Giao Chỉ, vượt đủ đường xá xa xôi khó khăn đến đây, ngươi còn cảm thấy sợ đối phương không nghe lời ? .
Minh cảm thấy Nghiêm Nhan tương đối đần, ít nhất là .. . đần trong việc tìm kiếm lý do .
Ban đầu hắn nghe tên đối phương còn giật mình, còn tưởng đối phương là danh tướng đất Thục – Nghiêm Nhan .
Tất nhiên hiện tại Minh biết chỉ là tên trùng tên .
Mà nghe Minh nói câu này, Nghiêm Nhan nhất thời lại khó mở miệng, mặt lúc xanh lúc trắng .
Dù sao . . . hắn vốn muốn tìm lý do gây sự nhưng mà chính hắn hiện tại không mở miệng được .
Con mẹ nó, ngươi còn sợ chinh ích binh không nghe lời ? .
Vậy ngươi còn đi huấn luyện cái gì ? đến chinh ích binh cũng quản không được còn dám nói có thể quản binh ? .
Nghiêm Nhan bị Minh làm á khẩu sau đó rất nhanh hắn cảm thấy đám lão binh xung quanh có người bắt đầu bật cười thậm chí còn không thiếu kẻ đang chỉ chỏ hắn .
Ban sơ, đám lão binh chỉ coi đám tân binh như trò hề, như trò giải trí dù sao trong mắt lão binh, động tác của tân binh cực kỳ buồn cười .
Lúc này nghe được Nghiêm Nhan cùng Minh nói chuyện, nhìn mặt Nghiêm Nhan lúc xanh lúc đỏ, bất giác chính Nghiêm Nhan lại biến thành thằng hề .
Đám lão binh này cũng không sợ Nghiêm Nhan dù sao bọn họ là binh lính của Chu Cảnh, Nghiêm Nhan lại là người của Lục Tuấn .
Người của Lục Tuấn lại còn đòi quản người của Chu Cảnh ? nằm mơ đi thôi .