Nghiêm Nhan đối mặt với Minh, hắn lúc này cảm thấy luống cuống cực kỳ .
Nghiêm Nhan nhìn thì hung dữ nhưng mà hắn cũng chỉ cao khoảng 1m75, thân hình tuy cũng có phần vũ dũng nhưng mang ra doạ đám tân binh thì được, nay đứng trước mặt Minh hắn thấp hơn Minh cả cái đầu, khí thế tự nhiên có phần không bằng .
Nghiêm Nhan hung dữ với đám tân binh thì thôi đi, còn có thể hung dữ với Minh ? .
Kể cả cho dù Minh vóc người thấp bé, Nghiêm Nhan thật ra cũng không dám làm gì hắn dù sao Minh là quan chủ bộ .
Nghiêm Nhan là thập trưởng, tại Hán triều thì thập trưởng được gọi là đội trưởng .
Trên đội trưởng là giáo uý, cấp bậc này tương đương bách phu trưởng thời sau .
Trên nữa là binh tào, đây là cấp bậc thiên phu trưởng của đời sau .
Lên đến binh tào đã rất gần với vị trí ‘tướng’ đã bắt đầu có thể coi là giai cấp trung tầng trong q·uân đ·ội nhà Hán .
Nghiêm Nhan tuy có chút đặc thù nhưng đặc thù ra sao hắn cũng chỉ là đội trưởng trong khi đó Minh là chủ bộ .
Hán triều phân văn quan cùng võ quan, văn cùng võ đều có hệ thống cấp bậc riêng, bản thân quan chủ bộ thật ra cũng không có khái niệm quá rõ ràng trong hệ thống quan chức .
Nói lớn vậy lớn doạ người, phải biết Thư Thụ trong trận Quan Độ cũng chỉ là cấp bậc chủ bộ nhưng mà toàn bộ chiến trường Quan Độ năm đó trừ Viên Thiệu ra bản thân Thư Thụ lớn nhất .
Nói nhỏ thì cũng rất nhỏ nhưng mà cũng không phải tiểu đội trưởng đắc tội được, ném vào trong quân chí ít cũng cấp bậc giáo uý thậm chí binh tào .
_ _ _ _ _ _
“Trần chủ bộ nói cũng có lý, Trần chủ bộ đã tự mình vì đám tân binh này ra mặt, chúng ta cũng không thể bất cận nhân tình . ngươi nói đúng không ? “.
Lúc này vậy mà có người vì Nghiêm Nhan giả vây .
Theo đối phương lên tiếng, Minh rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào đối phương .
Thực tế thì Minh sớm chú ý kẻ này, kẻ này để râu kẽm, thân hình dong dỏng cao, vừa cao vừa gầy .
Hắn phải cao hơn 1m8, có khi tới 1m83, so với Minh cũng không thấp quá nhiều chỉ là kẻ này cực kỳ gầy, không đến mức gầy dơ xương nhưng cũng cho Minh cảm giác giống đang nhìn một ‘cây sào’.
Ngoài ra, kẻ này còn hai điểm đặc thù .
Thứ nhất là da trắng, da của hắn cực kỳ trắng, cũng không phải trắng hồng hào mà là trắng bạch, cũng không rõ đối phương có bệnh gì trong người hay không ? .
Thứ hai, cánh tay đối phương cũng dài hơn thường nhân, đây cũng là ‘tay vượn’ trong lời người khác, điểm này tương đối giống Minh .
“Đại ca, ngươi nói đúng lắm “ .
Nghiêm Nhan thấy người này lên tiếng vội vui vẻ chắp tay mà nói .
Về phần người kia cũng chủ động bước tới hướng về Minh hơi chắp tay .
“Tham kiến Trần chủ bộ, tại hạ họ Nghiêm tên Mẫn, là trong quân giáo uý “ .
“Sớm nghe nói Trần chủ bộ hơn người, nay được gặp quả nhiên là mở rộng tầm mắt “ .
Kẻ này lấy lễ mà tới cho nên Minh cũng chắp tay mỉm cười đáp lại .
“Nào có nào có, ngược lại nhìn thấy Nghiêm giáo uý tại hạ mới cảm thấy cái gì là khí vũ bất phàm “ .
Nghiêm Mẫn nghe Minh nói vậy cũng cười cười, lại thản nhiên nói .
“Trần chủ bộ đã vì đám tân binh này cầu tình, chúng ta cũng không thể không nể mặt Trần chủ bộ cho nên để đám tân binh này trở về ăn cơm là được “
“Chỉ là chủ bộ trớ trách, chúng ta cũng mang công vụ trong người, chịu Giả đại nhân đề bạt cũng không thể không tận sức đi làm “ .
“Từ trước đến nay, trong quân cũng là như vậy, nay Trần chủ bộ vì đám tân binh này ra mặt tất nhiên là được nhưng cũng đi ngược lại phương pháp huấn luyện trong quân của chúng ta “
“Sau này, chúng ta muốn luyện binh, nếu đám tân binh này sợ khó, sợ khổ lại chạy đi tìm Trần chủ bộ, việc này thật cũng là khó xử “ .
Nghiêm Mẫn một bên chắp tay, một bên chậm rãi nói chuyện, nói có lý có cứ cũng có đủ cung kính .
Nhưng mà hắn nói chuyện cao cấp hơn Nghiêm Nhan nhiều lắm, cũng chẳng trách là ‘đại ca’ .
“Mấy kẻ này đi theo Lục tướng quân đến Giao Chỉ đi, cho nên tính là tâm phúc Lục gia ? “.
Minh một bên nghe một bên âm thầm đánh giá mấy người này .
Thực tế nơi này có ba, Nghiêm Nhan là một, Nghiêm Mẫn là hai, người cuối cùng là một hán tử thân cao cũng gần 1m8, râu ria xồm xoàm, nhìn tương đối giống Nghiêm Nhan.
Minh không rõ đối phương gọi là gì nhưng từ ánh mắt đối phương, hắn có thể nhìn ra đối phương lấy Nghiêm Mẫn làm chủ cho nên trong ba người, Nghiêm Mẫn lớn nhất .
Chức quan của đối phương cũng lớn dù sao hai tên kia chỉ là đội trưởng, Nghiêm Mẫn lại là giáo uý .
“Nghiêm giáo uý nói cũng không phải không có lý nhưng mà thời tiết Giao Chỉ vốn khắc nghiệt, có rất nhiều thứ tại Giang Đông có thể dùng nhưng ở Giao Chỉ vẫn nên thay đổi một chút “
“Khi xưa, Phục Ba tướng quân mang binh hai vạn tới Giao Chỉ, cũng chưa đánh trận đánh lớn vậy mà có một nửa binh tốt không chịu được thời tiết ở Giao Chỉ mà mất sức chiến đấu “
“Binh tốt của Phục Ba tướng quân khi đó là tinh nhuệ bậc nào vậy mà còn không quen khí hậu khổ sở như vậy, đám tân binh này hiển nhiên là cần quản nhưng cũng nên để bọn họ quen thuộc khí hậu một chút dù sao Giả đại nhân thương binh như con, mỗi binh mỗi tốt đều quý trọng cực kỳ “ .
Nghiêm Mẫn tuy trong lời nói có ‘dao’ nhưng Minh căn bản không sợ cái này .
Hắn là người hiện đại, muốn so tài miệng luõi chỉ bằng Nghiêm Mẫn hiển nhiên không được .
Đến Mã Viện hắn cũng lôi ra rồi, Nghiêm Mẫn lại có thể làm gì ? đã thế còn rào trước đón sau, Giả Tông ‘yêu binh như con’ đám tân binh này nếu có mệnh hệ gì tất nhiên cái nồi này không rơi xuống đầu Minh được .
_ _ _ _ _ _ _
Một kẻ vũ phu, miệng lưỡi dĩ nhiên tốt như vậy ? .
Ở một bên khác, Chu Cảnh nghe Minh nói không khỏi ngẩn người, bên cạnh hắn hiện tại cũng chỉ có Ấu Bình, về phần Y Bình chạy đi đâu không ai rõ.
Mà nam tử đằng sau Chu Cảnh rõ ràng cũng bất ngờ sau đó trên khuôn mặt trẻ trung không khỏi nhếch miệng .
“Ha ha ha, Nghiêm hầu tử trong quân thích dùng miệng lưỡi chỉnh người không ngờ lại bị người khác chỉnh ? đáng lắm đáng lắm “ .
Chu Cảnh nghe thấy người kia cười lớn tiếng cũng có chút bất đắc dĩ sau đó chậm rãi lắc đầu .
“Miệng lưỡi tranh đấu hiển nhiên là sảng khoái nhưng còn phải xem chân tài thực học “ .
“Họ Nghiêm kia tuy làm làm Ấu Bình khó chịu nhưng kẻ này đi theo Lục Tuấn lâu năm, thực học là có, phải biết lần này họ Nghiêm cũng không phải tranh miệng lưỡi, Trần Minh muốn đấu với hắn phải lấy chân tài thực học đi ra”
“Nhưng mà một giới thợ săn, lại thật sự có thể đấu qua Nghiêm Mẫn sao ? “.
“Ấu Bình a Ấu Bình, toàn bộ Giang Đông này cũng chỉ có Chu gia chúng ta có thể so với Lục gia một chút, về phần các nhà khác lại không được ngươi biết vì sao không ? “.
“Bởi vì họ Lục cùng họ Chu đều có binh nghiệp truyền thừa “
“Họ Lục bắt nguồn từ xa xưa, bắt nguồn từ thời kỳ nhà Chu kéo dài đến nay, nói là mấy trăm năm đại thế tộc cũng không đủ, tuy trải qua nhiều biến cố nhưng một mực trường tồn, không thể coi thường “
“Tại Giang Đông, họ Lục thâm căn cổ đế, đã tồn tại rất lâu đời, truyền thừa không biết bao nhiêu mà tính thậm chí năm đó có lời đồn, Lục phu tử theo Hán Cao Tổ dựng nước, từng dâng lên Lục Thao “
“Cao Tổ vừa thấy Lục Thao như thấy thiên thư, tấm tắc khen ngợi, từ đó về sau trọng thị Lục phu tử có thừa, họ Lục đất Giang Đông cũng theo Lục phu tử xuất thế mà ra, lại theo Cao Tổ bình định thiên hạ” .
“Việc này mấy phần thật, mấy phần giả ta cũng không biết nhưng ta cảm thấy nhà họ Lục cất giữ Lục Thao là thật “ .
“Cho nên mới nói, toàn bộ Giang Đông muốn so luyện binh cũng chỉ có Chu gia có thể cùng Lục gia so sánh bởi vì Chu gia chúng ta một chi này đến từ Giáng Hầu, bàn về luyện Binh, Giáng Hầu lại thua qua ai ? “.
Chu Cảnh nói đến đây, hai mắt tràn ngập tự tin thậm chí còn tràn ngập tự hào .
Giáng Hầu là ai ? khai quốc công thần nhà Hán – Chu Bột, chức vị này được chính Hán Cao Tổ thân phong .
Ngoại trừ Chu Bột, Giáng Hầu đời thứ hai là ai ? người này chính là Chu Á Phu, trong lời nói của Chu Cảnh chính là nhắc đến Chu Á Phu .
Gia tộc họ Chu ở đất Giang Đông cũng cắm rễ mấy trăm năm mà bọn họ bắt nguồn cũng chính là từ chi của Giáng Hầu – Chu Á Phu mà truyền thừa đến ngày nay .
Còn cái gọi là đấu văn đấu võ ? võ đấu thì dễ nói rồi mà văn đấu chính là so tài luyện binh .
Trong mắt Chu Cảnh, tuy họ Nghiêm chỉ học được vài phần bản sự của Lục gia nhưng cũng không phải Minh có thể so sánh .
Đấu võ có thể thua, đấu văn họ Nghiêm lại lấy cái gì thua ?
_ _ _ _ _ _
Chu Cảnh tự nhiên nói đúng, miệng lưỡi tranh đấu không để làm gì chỉ là Nghiêm Mẫn cảm thấy như đang ăn con ruồi trong miệng vậy .
Hắn nhất thời lại giống đệ đệ Nghiêm Nhan, cũng không có ý tứ nói tiếp nhưng mà hắn biết nhiệm vụ của mình thế là mạnh mẽ cắn răng, biến chuyển mà nói .
“Trần chủ bộ nói cũng có lý, thời tiết Giao Chỉ khắc nghiệt cực kỳ, người bình thường căn bản không chịu được nhưng mà ý tứ của ta vẫn như vậy, hiện tại không chịu được khổ, sau này lại làm sao có thể chịu được khổ ?”.
“Đã như vậy, không biết Trần chủ bộ có muốn so một chút ? “.
“Ta hôm nay lĩnh 50 tên tân binh, Trần chủ bộ lại lĩnh 50 tên tân binh, chúng ta song song thao luyện, một tháng sau ở trước mặt Giả đại nhân so tài một chút ? “.
Nghiêm Mẫn bắt đầu lớn tiếng, mà lúc này Minh cũng nghe ra ý tứ của đối phương, nhất thời cảm thấy buồn cười .
Hắn từ đầu cũng không nói Nghiêm Mẫn sai, chỉ muốn cho mấy tên tân binh nghỉ một chút nhưng lại bị cưỡng ép thành ‘lý niệm chi tranh’ ? .
Tất nhiên Trần Minh rõ ràng biết được hắn cũng không tiện khước từ dù sao đối phương đã mạnh mẽ kéo việc này đến đây, khước từ sao được ? .
Quan trọng nhất, nói đến luyện binh . . . Minh căn bản không sợ .
Hắn giả bộ đắn đo mấy giây sau đó hướng về Nghiêm Mẫn nói .
“Ta chỉ là một giới thợ săn, nào có am hiểu luyện binh, Nghiêm giáo uý nói đùa rồi “.
“Nghiêm giáo uý theo quân lâu năm, đây không phải lấy sở trường của mình đấu với sở đoản của ta sao ? “.
Nghiêm Mẫn nghe ra ý tứ thoái thác của Minh, trong lòng cười lạnh .
Hắn biết Minh có thể thoái thác, nếu Minh lấy lý do này đi ra, Nghiêm Mẫn lại không tiện nói gì dù sao Minh nói có lý, hắn đây không phải là đang bắt chẹt người ? .
Tuy vậy Nghiêm Mẫn sớm làm chuẩn bị, lại nói .
“Trần chủ bộ, chỉ là luận bàn một chút mà thôi, chủ bộ đi theo Giả đại nhân quản việc quân, sớm muộn gì cũng tiếp xúc với việc trong quân không phải sao ? “.
“Thế này đi, Nghiêm mỗ sớm nghe nói Trần chủ bộ vũ dũng hơn người, Nghiêm mỗ cũng không muốn lấy sở trường của mình đè ép Trần chủ bộ, nay ta trước mời Trần chủ bộ lên đài một phen, Nghiêm Mẫn không tinh thông võ nghệ nhưng cũng nguyện lấy sở đoản bản thân so một chút cao chiêu của Trần chủ bộ ? “.
Cuối cùng cũng tới, đây là đấu võ .
Minh nhìn Nghiêm Mẫn một lượt, nhất thời lại thấy buồn cười .
Kẻ này không thông võ nghệ ? nói đùa gì thế .
Tất nhiên mặt ngoài Minh cũng không thể hiện ra cái gì, hắn đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn về phía toàn bộ danh trướng, lúc này không chỉ có trăm tên tân binh nhìn hắn mà thậm chí toàn bộ doanh trướng đều đang nhìn hắn .
Nói luyện binh thì cũng thôi đi nhưng mà vũ dũng . . . cái điểm này Giả Tông nâng Minh lên quá cao .
Đừng nói lão binh đã sớm nghe thấy, đám tân binh mới đến hiển nhiên cũng có nghe thấy cho nên đám người này quả thật muốn nhìn Minh thể hiện .
“Đây là lấy thế ép người đi ? “.
Minh trong lòng cười cười, cũng lại không quá để ý điểm này, trực tiếp nói .
“Cũng được, như Nghiêm giáo uý nói, chúng ta lên đài so một chút “ .
Nghiêm Mẫn thấy Minh bị hắn ‘ép’ so tài, trên mặt tươi cười rạng rỡ, không khỏi lớn tiếng cười vang .
“Ha ha, hảo hảo, đã vậy mời Trần chủ bộ lên đài cho Nghiêm mỗ thử xem cao chiêu “.