Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 28: Thuận Gió Mà Lên.



Chương 28 : Thuận Gió Mà Lên.

Anh em họ Nghiêm lấy Nghiêm Mẫn cầm đầu, phía dưới là hai huynh đệ Nghiêm Dư cùng Nghiêm Nhan .

Cả ba xuất thân thấp, cũng không có tên chữ nhưng mà Nghiêm Mẫn lại tương đối có tham vọng, một đường muốn hướng về bên trên, cố gắng bái thầy đọc sách .

Đáng tiếc đọc sách cũng cần thiên phú, Nghiêm Mẫn không có thiên phú này ngược lại bằng sức khoẻ hơn người, bản thân cũng đủ hung ác cùng với một thức đao pháp tự nghĩ ra lại có thể tạo nên một phần hung danh .

Nghiêm Mẫn cũng không xuất thân binh gia, vốn là hiệp khách đất Ngô Quận sau đó theo Chu Tuấn mộ binh mà tiến vào trong q·uân đ·ội .

Kẻ này có cánh tay dài như vượn lại thêm làn da trắng bạch dẫn tới rất nhiều người gọi hắn là Nghiêm Bạch Hầu có điều Nghiêm Mẫn rất ghét cái danh xưng này, tự mình đổi thành Nghiêm Bạch Hổ .

Bạch Hổ cũng biến thành ‘tên chữ’ của hắn, từ đó về sau Nghiêm Mẫn cũng có tên chữ, bản thân lấy làm tự hào lắm .

Dĩ nhiên, mấy cái này cũng không quan trọng lắm, nói vui một chút là được .

_ _ _ _ _ _

Nghiêm Bạch Hổ, Nghiêm Dư cùng Nghiêm Nhan đi đâu cũng có nhau, cả ba người thật sự từ trong loạn tặc chém g·iết mà ra, bản sự là có, hung tính cũng là lớn, tại trong q·uân đ·ội Chu Tuấn cũng thu được không ít ngợi khen thế là lọt vào mắt Lục gia .

Cũng phải nói rõ, thời đại này không trọng võ tướng, chỉ bằng ‘hiếu liêm’ cùng ‘tiền’ thì võ phu gần như không có cơ hội ra mặt .

Lấy ví dụ đơn giản nhất chính là ba anh em Lưu – Quan – Trương .

Lưu Bị không có Hiếu Liêm tuy nhiên hắn theo học Lư Thực, chỉ cần Lư Thực nguyện ý ra mặt vậy tất nhiên cũng có thể kéo cho Lưu Bị một suất Hiếu Liêm, có chăng là cần ‘xếp hàng’ đợi vài năm thêm vào tiền tài lo lót .

Tiền tài thú thật Lưu Bị cũng không có nhưng hắn có hảo huynh đệ, hảo huynh đệ Công Tôn Toản của hắn có tiền .

Công Tôn Toản xuất thân cũng không khác mấy so với Lưu Bị, nhiều người nghe tên Công Tôn Toản lại tưởng hắn họ kép Công Tôn, là người thuộc họ Công Tôn nhưng thật ra không phải .

Họ Công Tôn vốn ở Liêu Đông, đám người Công Tôn Diên – Công Tôn Độ - Công Tôn Vực – Công Tôn Uyên – Công Tôn Cung mới thuộc về Công Tôn thế gia .

Công Tôn Toản là trăm phần trăm không phải ‘sĩ tộc’ .

May mắn thế nào, Công Tôn Toản cưới được vợ hiền, giúp hắn bớt đi 20 năm phấn đấu .

Công Tôn Toản lọt vào mắt xanh của một vị thái thú họ Hầu tại địa phương, vị thái thú này không chỉ gả con gái cho Công Tôn Toản mà còn đề cử Công Tôn Toản đi học Lư Thực .

Cùng theo học Lư Thực, Công Tôn Toản có thể chân chính coi là đệ tử Lư Thực nhưng Lưu Bị cùng lắm chỉ tính ký danh đệ tử .

Tuy vậy quan hệ của hai người rất tốt, Công Tôn Toản hoàn toàn có thể lo cho Lưu Bị ‘tiền làm quan’.

Ngược lại với Lưu Bị, Trương Phi cùng Quan Vũ căn bản không có cửa làm quan .

Cả hai rất khó tranh đến một suất Hiếu Liêm, về phần tiền mua quan càng thêm không có .

Thời đại này chính là như vậy, Hiếu Liêm cùng tiền tài đã chặn con đường xuất danh tiếng của rất nhiều người, muốn làm quan cũng chỉ có thể đi theo binh nghiệp, từ tiểu binh chém g·iết mà lên .

Vì lẽ này, thế gia hào môn thật ra cũng không cần cho con cháu mình tập võ làm gì cho mệt mỏi, vào trong quân vớt người nhanh hơn nhiều lắm .

Ba anh em họ Nghiêm cũng chính là được vớt như vậy tiến vào tầm mắt Lục gia .

Tiến vào Lục gia đương nhiên bất phàm rồi, ít nhất trong mắt anh em họ Nghiêm mà nói .

Nghiêm Mẫn rất nhanh trở thành giáo uý, chỉ cần cố thêm một chút, đời này không phải không có cơ hội tiến thêm một bước .

Đối với Nghiêm Mẫn, chuyến đi đến Giao Chỉ lần này chính là ‘tiến thêm một bước’ hắn không thể thất bại cũng không tin mình sẽ thất bại .

Nghiêm Mẫn nào ngờ, Giao Chỉ lại sinh ra quái thai như Minh ? .

Một đấm kia đấm tỉnh hắn, đấm cho hắn thông minh ra .

Nghiêm Mẫn cũng là người luyện võ, hắn biết một quyền kia nếu đánh vào mặt hắn, không chỉ mặt mũi mất hết thậm chí còn có khả năng b·ất t·ỉnh nhân sự .

Đối phương chỉ đấm vào bụng hắn, rõ ràng đã thu tay .



Nghiêm Mẫn ở trong lòng sinh ra suy nghĩ tránh chiến nhưng ai ngờ, Trần Minh nâng thương mà đáng, khí vũ hiên ngang chỉ về phía ba an hem họ Nghiêm ? .

_ _ _ _ __

Nghiêm Nhan cùng Nghiêm Dư bất an nhìn Nghiêm Mẫn, lúc này ba người như con kiến trên chảo lửa vậy dù sao không khí xung quanh ‘nóng’ như vậy .

“Lên, lúc này không thể nhận sợ, ta cũng không tin hắn có thể lấy một địch ba “ .

Nghiêm Mẫn trong mắt loé lên hàn quang sau đó rất nhanh nhịn đau đớn mà nói .

Trong quân doanh, kẻ yếu chưa hẳn đã bị khinh bỉ, kẻ hèn mới bị coi thường .

Ngươi có thể thua, ngươi có thể chạy nhưng người không thể quỳ, không thể sợ .

Đây là lý do vì sao cùng là thua Quan Vũ, Bàng Đức cho dù c·hết trận vẫn được Tào Tháo một mực tiếc thương dùng hết lễ mà truy điệu nhưng Vu Cấm cho dù sống . . . từ đó về sau binh lộ cũng tuyệt .

Bàng Đức là c·hết trận sa trường, Vu Cấm là quỳ xuống giữ mạng .

Cái này rất khó nói đúng sai nhưng mà trong mắt quân binh, Vu Cấm sai, sai rất lớn .

Nghiêm Mẫn biết hắn không thể sợ chiến, cho dù thua cũng phải chiến huống hồ hắn còn hai anh em ? .

Ba anh em từ nhỏ lớn lên bên nhau, phối hợp cực kỳ nhịp nhàng, trong q·uân đ·ội của Chu Tuấn cũng không ai dám nói có thể lấy một địch ba .

Thế là Nghiêm Mẫn cắn răng, đứng lên đối mặt với Trần Minh .

“Trần chủ bộ, ngươi đã muốn như vậy thì đắc tội rồi “ .

Nghiêm Mẫn nói xong xoay mình cầm trở lại đại đao, Nghiêm Nhan cùng Nghiêm Dư cũng lập tức lấy đao .

Ba người cầm lấy đao, trong phút chốc như tìm về khí thế, theo Nghiêm Mẫn gầm lên một tiếng, Nghiêm Nhan cùng Nghiêm Dư theo đó mà lên .

Nhìn thấy ba người cùng lên, Minh mới thu tay lại, dùng hai tay nắm chắc trường thương, ánh mắt lập loè .

Lấy ít địch nhiều tối kỵ là gì ? tối kỵ đừng để người ta bao vây, đừng để bốn mặt là địch .

Ba huynh đệ họ Nghiêm từ trước mặt lao tới vậy cũng không tính là bao vây .

Thấy như thế, Minh không những không lùi mà tiến lên, một thương đâm ra .

Cánh tay của hắn vốn dài hơn người lại thêm trường thương vốn là v·ũ k·hí dài, thương pháp trong tay hắn cực kỳ đáng sợ .

Có lẽ sư phụ hắn nói đúng, nguyên chủ Trần Minh xác thật là kỳ tài võ học, chỉ bằng đôi tay vượn này trong cận chiến quá có ưu thế .

Thương pháp không phải điểm mạnh nhất của Minh nhưng mượn ưu thế cánh tay, một thương này đâm thẳng ra cũng khiến Nghiêm Mẫn kinh hồn táng đảm .

Hắn chỉ thấy mũi thương ập thẳng vào mặt mình, mũi thương quá nhanh mang theo tiếng gió rít đập vào mặt, Nghiêm Mẫn chỉ kịp mạnh mẽ dừng lại, nghiêng người về phía sau tránh một thương này .

Hắn vừa tránh, thương trong tay Minh như có linh hồn, như đằng xà uốn lượn, cổ tay hắn rung một cái, trường thương từ đâm thẳng biến thành ‘bạt ngang’ .

Một bạt, mũi thương đánh thẳng về phía Nghiêm Dư .

Nghiêm Dư vội đưa đao ra đón đỡ nhưng mà Nghiêm Dư lại làm sao đọ được với mãnh lực của Minh ? một thương một đao v·a c·hạm, rung chấn khiến Nghiêm Dư cơ hồ bị nghiêng cả người, thế tiến tất nhiên chậm lại, cánh tay run run .

Lại mượn rung chấn, cổ tay Minh lần nữa vận sức, trường thương trong tay hắn rung lên, lại một chiêu bạt ngang đánh sang Nghiêm Mẫn .

Nghiêm Mẫn võ nghệ còn thua Nghiêm Dư nửa bậc, Nghiêm Dư chỉ là b·ị đ·ánh hơi nghiêng người, Nghiêm Mẫn trực tiếp bị bức lùi lại, đao trong tay cơ hồ không giữ được .

Một thương ra, bức lui ba anh em họ Nghiêm tiếp đó Minh dũng tiến mà tới, trường thương cứ thế đâm thẳng về phía trước .

Thương ảnh như mưa mà khí thế như rồng như hổ .



Ở bên dưới, chúng binh lính hò hét càng thêm vang dội, cứ ngỡ lấy một địch ba bản thân Minh chỉ có thể chuyển công làm thủ nào ngờ hắn mãnh tiến mà tới, thương ảnh biến háo vô cùng vô tận, đánh cho huynh đệ họ Nghiêm khổ không thể tả .

Vẫn là câu nói kia, bản thân nguyên chủ là ‘kỳ tài’ luyện võ, tay vượn cùng trường thương xác thực ‘h·iếp người quá đáng’ .

Thương pháp của hắn không chỉ nhanh, không chỉ chuẩn mà còn có thể đánh ở khoảng cách xa thậm chí lực mạnh vô cùng .

Công thì như bôn lôi oanh tập, thủ lại làm đến giọt nước không lọt, công phòng như thành nhất thể .

Bên dưới chỉ thấy bốn người chiến thành một đoàn nhưng Minh một đường hát vang tiến mạnh, một đường bức lui huynh đệ họ Nghiêm .

_ _ _ _ _ _

“Giả đại nhân tới, mau nhường đường nhường đường “ .

Trong cái thời điểm binh sĩ bên dưới hò hét không thôi, âm thanh tương đối ‘chói tai’ vang lên .

Y Bình lúc này một mặt có phần cao ngạo, một đường tiến về phía trước vì Giả Tông mở đường .

Lúc nãy không ai biết Y Bình đi đâu hoá ra kẻ này chạy về phủ nha mang sự việc nói với Giả Tông .

Y Bình cũng không thêm mắm thêm muối gì dù sao ở chỗ này còn có Chu Cảnh, Giả Tông chỉ cần nói chuyện với Chu Cảnh không phải biết hết sao ? Y Bình chỉ lấy sự thuật mà luận sau đó mời Giả Tông đến .

Trong mắt hắn, Trần Minh là không thể nào so sánh với Nghiêm Mẫn .

Thứ nhất là Y Bình chướng mắt Trần Minh, thứ hai là Y Bình khoảng thời gian này ở trong quân doanh cũng nghe danh Nghiêm Mẫn vũ dũng .

Đường đường là binh bộ giáo uý, Đại Hán tướng sĩ làm sao có thể thua một kẻ thợ săn xuất thân ? .

Hắn đối với kết quả trận chiến này nắm chắc cho nên theo hắn tưởng tượng, khi mà Giả Tông tới nhất định sẽ thấy Trần Minh bẽ mặt .

Cũng lại phải nói, bởi Y Bình là quản gia nhà Giả Tông, hắn mang trăm tên tân binh đi tới Giao Chỉ trong khi đó anh em họ Nghiêm lại chịu trách nhiệm huấn luyện tân binh cho nên Y Bình đối với anh em nhà họ Nghiêm quan hệ không cạn .

Về phía Giả Tông, lúc này mặc một thân thanh y, tóc búi cao, khoan thai đi theo Y Bình .

Y Bình chạy về phủ gọi Giả Tông tất nhiên cũng là Giả Tông ngụ ý, hắn cũng muốn xem Trần Minh cùng anh em họ Nghiêm chiến đấu ra sao .

Hắn tin tưởng Trần Minh cực kỳ dù sao hình ảnh chiều hôm đó cả đời này Giả Tông sẽ không quên, với vũ dũng của Trần Minh căn bản chưa hề nghi ngờ.

Trong mắt Giả đại nhân, muốn so với Trần Minh ít nhất cũng phải Tôn Kiên – Tôn Công Đài tự mình lên, anh em họ Nghiêm còn xa xa không đủ .

Cũng theo Y Bình mở đường, binh chúng rất nhanh tản ra nhường cho Giả Tông một con đường, tiếp sau đó Giả Tông cùng Y Bình đều chậm bước chân lại, ánh mắt như bị đình trụ trên lỗi đài .

Lúc này đây, ba anh em họ Nghiêm đã khổ không thể tả, một mực cắn răng chịu trận, ba người không có cách nào lại gần Minh chứ đừng nói uy h·iếp hắn, trường thương trong tay Minh như có sinh mạng vậy .

Đáng tiếc, Minh nhất thời muốn cầm xuống ba người này lại không dễ dù sao . .. thương thuật không phải điểm mạnh nhất của Minh .

Minh kế thừa côn pháp của Lê Văn Hưng nhưng như đã nói, côn pháp của Lê Văn Hưng thủ có thừa còn công lại thiếu .

Vào thời kỳ Tây Sơn, Lê Văn Hưng cũng chỉ dùng côn pháp để tự vệ chứ không chủ sát phạt dù sao côn vốn không chủ sát phạt lại thêm thời đại đó có súng, cầm súng không mạnh hơn sao ? .

Côn pháp cùng thương pháp tuy cũng có nhiều phần tương tự nhưng vẫn là không giống nhau lại thêm côn pháp của Lê Văn Hưng thiếu tính công phạt cho nên Minh có thể một mực đè ba người họ Nghiêm nhưng cũng có chút khó giải quyết .

Ba huynh đệ này không phải phường giá áo túi cơm, tụ lại một chỗ cũng có thể phối hợp ra dáng .

May mắn thế nào cái âm thanh the thé của Y Bình vang lên, giọng hắn lớn như vậy, Minh hiển nhiên nghe thấy, ba người họ Nghiêm cũng nghe thấy .

Thế là Minh lập tức phát hiện ba người họ Nghiêm trì trệ một chút, dù sao .. . bọn họ ngày thường ở trước mặt Y Bình khoe khoang không ít lại thêm một lòng muốn thể hiện cho Giả Tông xem nhưng hiện tại thế nào ? .

Hiện tại ba người cùng lên vẫn bị Trần Minh ép khổ không thể tả .

Trần Minh tuy tự nhận thiếu kinh nghiệm nhưng ai bảo hắn có Lê tướng cùng Nguyễn tướng phụ thể, ngay lập tức bắt được sai lầm này .

Gân xanh trên tay hắn nổi lên, theo đó bắp tay căng phồng, Minh vẫn lựa chọn bạt thương, một thương phạt ngang .

Thương này lực lớn vô cùng, mũi thương đánh về phía Nghiêm Nhan .



Nghiêm Nhan nhất thời sơ ý chậm nửa nhịp, hắn kịp phản ứng thì đã muộn rồi, mũi thương đánh vào đao trên tay hắn, Nghiêm Nhan chỉ cảm thấy lực lớn vô cùng, cự lực hất bay đao trên tay Nghiêm Nhan ra thậm chí còn khiến hắn lảo đảo ngã ngồi về phía sau .

Giải quyết xong Nghiêm Nhan, hai tay Minh ghìm thương, một chân làm trụ, nửa người nhồng lên phía trước, lại một thương đâm thẳng tuy nhiên cũng không đơn thuần chỉ là đâm thẳng .

Chỉ thấy hai tay Minh dùng lực, thương trong tay hắn vậy mà xoay tròn .

Một chiêu này rất khó cũng là tuyệt chiêu của Lê tướng – Lê Văn Hưng .

Chiêu này được gọi là Phá Sơn Kích .

Lê Văn Hưng dùng lực xoay tròn côn sắt rồi đâm thẳng một đường, mượn lực ‘xoáy’ cùng ‘lực đâm’ khiến bất cứ đối thủ nào của Lê Văn Hưng cũng khó mà đề phòng dù sao một côn này cực nhanh, cũng cực mạnh .

Vấn đề ở chỗ, Lê Văn Hưng dùng côn sắt, xoay tròn tương đối dễ còn thương này cán lại bằng gỗ .

Cũng may Minh có thể coi là trời sinh thần lực, mãnh lực vượt khỏi Lê Văn Hưng lại thêm sải tay dài, một thương này càng thêm tiến một bước .

Mũi thương đâm thẳng, thương này nhanh vượt quá tưởng tượng của Nghiêm Mẫn, Nghiêm Mẫn còn không kịp phản ứng đã thấy mũi thương đâm thẳng vào cổ hắn .

“Mạng ta xong rồi “ .

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Nghiêm Mẫn, may cho hắn Minh không sinh ra sát tâm .

Mũi thương nhanh đến cực điểm kia vố xuyên thẳng cổ họng Nghiêm Mẫn nhưng nào ngờ chỉ cắt qua vai hắn .

Máu tươi bắn lên, tuy Minh đã thu tay nhưng vai của Nghiêm Mẫn vẫn bị cắt xuống một miếng thịt, hắn rên lên đau đớn mà đổ rập xuống đất .

Một thương kích bại Nghiêm Mẫn, Minh thuận thế xoay người lại, mũi thương uốn lượn như xà, đánh về phía Nghiêm Dư .

Nghiêm Dư vội nhảy về phía sau thậm chí trực tiếp buông tay .

“Trần chủ bộ dơ cao đánh khẽ “

“Võ dũng của Trần chủ bộ Nghiêm Dư ta đây phục rồi “ .

Nghiêm Dư lúc này cũng không phải là không đánh mà hàng dù sao ai sáng suốt đều nhìn ra bọn họ bại .

Ba người cùng lên đều bại thảm như thế, mặt mũi vốn mất sạch cho nên chủ động hàng cũng chẳng mất thêm mặt mũi thậm chí còn bớt ăn đau khổ, điểm này Nghiêm Dư vẫn nghĩ thấu đáo .

Mà theo Nghiêm Dư chủ động hàng, phía dưới đài đám binh sĩ vốn có chút yên lặng khi Giả Tông đến lại một lần nữa hô vang, khí thế ngất trời .

“Thuộc hạ Trần Minh tham kiến Giả đại nhân “ .

Trước sự reo hò của chúng lính, Minh hít vào một hơi, cái khí nóng của tiết trời Giao Chỉ tháng 7 bị hắn hít vào lồng ngực, hắn lúc này cảm thấy thương pháp của mình lại có tiến bộ .

Quả nhiên, chiến đấu là cách tăng thực lực nhanh nhất .

Minh mạnh mẽ đè ép lại sự hưng phấn của bản thân, chậm rãi xoay lưng lại, ôm thương chắp tay cung kính với Giả Tông .

Giả Tông ở bên dưới đài nhìn Minh, hai mắt sáng rực, cười không khép miệng được .

“Tốt, tốt, tốt, Trần chủ bộ võ dũng kinh người “

“Tốt lắm, tốt lắm “ .

Giả Tông liên tục hô mấy tiếng tốt đủ để thấy hắn cao hứng .

Ở một bên khác, đừng nói Giả Tông cho dù Chu Cảnh cũng thấy hai mắt toả sáng .

“Nhặt được bảo rồi, kẻ này chỉ cần tham quân, đợi gió mà lên sau này tất thành tướng tài ‘ .

Chu Cảnh trong lòng lập tức tính toán đào người hơn nữa hắn cảm thấy khả năng đào người vẫn rất cao dù sao Trần Minh là người Giang Đông .

Người Giang Đông tất nhiên thiên hướng Chu gia, cho dù không nghe danh tiếng Chu gia thì mấy ai lại muốn bỏ quê cha đất tổ đây ? Giả Tông là sĩ tộc Quan Trung lấy gì tranh với Chu gia .

Trên hết, Chu gia còn có Chu Tuấn đây này .