Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 29: Giang Đông Đệ Nhất Vệ Sĩ.



Chương 29: Giang Đông Đệ Nhất Vệ Sĩ.

Minh dự đoán không tệ, hắn đoán tối nay hắn có tiệc ăn cho nên bảo Kiều mụ mụ không cần chuẩn bị cơm nước .

Hắn quả thật là có tiệc ăn, Giả Tông ở trong phủ thích sử mở tiệc chiêu đãi .

Ngày hôm nay Giả Tông cực độ vui vẻ hơn nữa phải biết đây là lần đầu tiên phủ thích sử thiết tiệc .

Trước đây Giả Tông cũng có đi dự tiệc nhưng mà là Lục Tuấn hoặc Chu Cảnh mời hắn .

Về phần đám ‘cường hào địa phương’ tuyệt nhiên không mời được Giả Tông .

Khoảng cách giữa hai bên vẫn là rất lớn, nếu Giả Tông chỉ là thái thú vậy thì đại khái vẫn sẽ nể mặt cường hào địa phương ví như Lý gia chẳng hạn .

Tuy nhiên Giả Tông lại là thích sứ, bức cách cao, mặt mũi cũng lớn .

Hôm nay thì khác rồi, Giả Tông chủ động mở tiệc cũng mời thân hào địa phương thành Long Biên .

Đây là Giả Tông lần thứ hai vì Minh tạo thế cho nên Minh hiển nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý .

Hắn lấy một địch ba, dũng kinh tứ toạ, võ trấn binh doanh .

Giả Tông không hổ là quan văn xuất thân, dùng từ xác thực đặc sắc, nghe Giả Tông khen ngời cùng với đám người dưới hùa theo, cho dù ‘mặt dày’ như Minh cũng suýt không chịu được .

Lại sau đó . . . Minh thật ra không có quá nhiều ấn tượng nữa, hắn uống nhiều lắm, đã bắt đầu mơ hồ .

Phải thanh minh một chút, rượu thời cổ đại xác thực nhẹ cực kỳ, Minh đáng lý ra có thể làm được ‘ngàn chén không say’.

Kiếp trước hắn hết theo quân phản loạn Thái Lan lại ra biển làm tặc, cuộc sống khi đó của Minh thả ra cực kỳ dù sao đã đi con đường này ai cũng phải hiểu ‘sống nay c·hết mai’ .

Con đường này vốn không có tương lai cho nên được ngày nào thì vui ngày ấy, có tiền liền tìm vui, có thời gian liền ăn uống tầm hoan .

Minh kiếp trước tuyệt đối là bợm rượu, tửu lượng của hắn cao doạ người .

Chỉ tiếc bản sự uống rượu của hắn cũng không có theo hắn xuyên không, rõ ràng tâm trí hắn biết rượu ở cổ đại rất nhẹ nhưng cỗ thân thể này của hắn lại là người bản địa .

Nguyên chủ bình thường cũng không uống rượu .

Thời đại này lương thực rất đắt, rượu dĩ nhiên cũng vậy, nguyên chủ tiếc tiền rất ít khi chạm tới rượu .

Thế là thành thử ra, tâm trí hắn biết rượu là rượu nhẹ nhưng cơ thể hắn chịu không được .

Mấy bát rượu thì cũng thôi đi nhưng đây là cả nửa cái thành Long Biên tới chúc rượu hắn, Trương Phi đến đây uống có khi còn gục nữa là Trần Minh ? hắn rất nhanh đổ gục, cũng sớm không biết gì nữa .

_ _ _ _ _

Minh tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau .



Lúc tỉnh lại bản thân hắn có chút rung mình, cái này rất bình thường dù sao ai say rượu mới tỉnh đều sẽ hiểu .

Hắn còn chẳng nhớ được đêm qua ai đưa hắn về, cũng may nhìn bên giường cũng không có ‘nữ nhân’ không có tình tiết máu chó say rượu ngủ nữ nhân xuất hiện .

Lại đưa ánh mắt dịch sang một chút, bên cạnh bàn có một bình sứ lớn .

Minh vươn tay ra, dùng một tay nhấc bình, vặn nắp rồi cứ thế uống ừng ực .

Thời cổ đại rất ít người có khái niệm đun nước sôi để nguội dù sao đun nước là cần củi, không chỉ tốn thời gian mà còn tốn tiền .

Minh đến cổ đại, hắn cũng rất tiếc mạng cho nên vội an bài Kiều mụ, nước uống trong nhà nhất định phải đun sôi để nguội, tuy Kiều mụ không hiểu nhưng vẫn chấp hành rất tốt .

Uống một bụng nước, Minh mới thanh tỉnh một chút sau đó đi ra ngoài .

Đi ra ngoài thế nào lại thấy tiểu Thuý đang ở ngoài sân, tiểu Thuý vừa thấy hắn đi ra, hai mắt sáng quắc .

“Đại nhân, ngài rốt cuộc cũng tỉnh “

“Trong nhà đến một vị đại nhân, vị đại nhân kia đợi ngài từ sáng, Kiều mụ mụ nói tiểu Thuý ở ngoài này đợi đại nhân tỉnh “

Nghe đến trong nhà lại có khách hơn nữa đến từ sáng, Minh hơi bất ngờ sau đó rất nhanh nói .

“Tiểu Thuý, ngươi chuẩn bị nước nóng cho ta, đợi ta tẩy trần xong lại đi gặp khách nhân “ .

Tiểu Thuý nghe được vội nói .

“Dạ vâng, đại nhân đợi tiểu Thuý một chút, nước nóng rất nhanh liền xong “ .

Tiểu Thuý dứt lời liền quay đầu chạy đi .

Tiểu Thuý cảm thấy, gia chủ nhà mình cái gì cũng tốt, đối với người dưới cũng cực hữu hảo, không có hở ra là đánh là mắng, cái không tốt duy nhất là gia chủ quá thích tắm nước nóng .

Mùa đông tắm nước nóng thì cũng thôi đi, mùa hè gia chủ nhà nàng cũng tắm nước nóng ? .

Cũng may, việc đun nước bổ củi hiện tại không đến phiên nàng, trong nhà rốt cuộc có thêm người hầu, nàng cũng nhẹ việc .

Vừa nghĩ, tiểu Thuý vừa đắc ý, cứ thế chạy về hậu viện .

_ _ _ _ _

Minh tắm xong đại khái là nửa tiếng đồng hồ sau, hắn rất nhanh thay quần áo tươm tất đi tới chính phòng .

Hắn trong đầu đã nghĩ đến rất nhiều ‘khách nhân’ nhưng khi đi tới chính phòng vẫn không khỏi ngẩn người .

Hắn thấy được người kia, đây chính là nam nhân đứng bên cạnh Chu Cảnh .



Hình như nghe Chu Cảnh nói, hắn gọi .. . Ấu Bình ? .

“Trần chủ bộ, cuối cùng cũng có thể đợi được ngươi “ .

Ấu Bình đứng lên, chủ động hướng về phía Minh chào hỏi .

“Tại hạ họ Chu, tên Thái, chữ Ấu Bình, một lần nữa gặp qua Trần chủ bộ “ .

Chu Thái chủ động báo danh, lần trước ở bên cạnh Chu Cảnh thú thật đến cả tên của đối phương Minh cũng không biết .

Hắn chỉ nghe Chu Cảnh gọi đối phương là Ấu Bình, có trời mới biết Ấu Bình là ai .

Mà lúc này nghe đối phương lần nữa báo danh tính, Minh trong lòng không khỏi giật nảy mình .

Người trước mặt vậy mà là Chu Thái ? .

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng không miêu tả cặn kẽ xuất thân của Chu Thái, có người đồn đoán hắn xuất thân bình dân thậm chí là thuỷ tặc đất Giang Đông chịu Tôn Sách hàng phục nhưng hiện tại xem ra không đúng .

Chu Thái dĩ nhiên là người Chu gia ? .

Chu Thái lúc này rất trẻ trung, cho dù hắn cao lớn hơn người, thoạt nhìn vô cùng có lực uy h·iếp nhưng khuôn mặt lại trẻ quá độ, đoán chừng còn chưa tới 20 tuổi .

Gặp được Chu Thái, Minh ở trong lòng âm thầm cảm thán .

Đến Tam Quốc được nửa tháng nay, cuối cùng hắn cũng được gặp một nhân vật ‘danh tiếng’ hơn nữa còn là ‘đại danh tiếng’.

Chu Thái là nhân vật bực nào ? để dễ hình dung thì hắn chính là Giang Đông – Triệu Tử Long .

Địa vị của Triệu Vân tại nhà Thục như thế nào thì địa vị của Chu Thái y như thế .

Triệu Vân cùng Chu Thái không giống Hứa Chử cùng Điển Vi, cặp đôi Hứa Chử - Điển Vi là thuần vệ sĩ, Triệu Vân cùng Chu Thái lại có chút khác biệt .

Hai người này cũng là vệ sĩ cho minh chủ nhà mình nhưng nếu cần thiết vẫn có thể lãnh binh đánh trận, cả hai không phải soái tài nhưng tự mình lo lắng một phương lại không có việc gì .

Nếu như Triệu Vân tại dốc Trường Bản từng cứu A Đẩu vậy thì Chu Thái cũng không kém, hắn vì Tôn Quyền chịu 9 mũi tên .

Trên người dính 9 mũi tên, Chu Thái vẫn vì Tôn Quyền mở huyết lộ, một đường chém núi mở đường vậy mà thật sự bảo hộ Tôn Quyền chu đáo chạy về tới Ngô Quận hơn nữa . . . Chu Thái sau đó cũng không có c·hết, sinh long hoạt hổ bình thường, vẫn là đệ nhất mãnh nhân ở Giang Đông .

Cũng không biết ‘tên’ tại thời đại này không được hay tại Chu Thái quá trâu bò nhưng cũng kể từ thời điểm cứu Tôn Quyền, Chu Thái ẩn ẩn trở thành đệ nhất cao thủ của Đông Ngô .

Chỉ dùng võ lực mà luận, tại Đông Ngô đứng đầu khả năng cao là Tôn Sách, dưới nữa là ba người Chu Thái – Cam Ninh cùng Thái Sư Tử .

Sau khi Tôn Sách tráng niên mất sớm, Chu Thái liền ẩn ẩn đứng đầu .

Minh thật sự không ngờ cò thể gặp Chu Thái ở đất Giao Chỉ, nội tâm hắn không khỏi vui mừng .



Mừng ở đây cũng không phải vì Minh tính chiêu hàng đối phương, Minh một nghèo hai trắng lấy cái gì đi hàng phục người ta ? người ta kêu hàng hắn mới đúng .

Minh vui vẻ là vì hắn lúc này tận mắt nhìn thấy một danh tướng thời kỳ Tam Quốc, thậm chí Minh ẩn ẩn muốn cùng Chu Thái so chiêu, muốn xem võ lực chân chính của bản thân .

Tiếc rằng, Chu Thái hiện tại còn rất trẻ trung, còn xa xa không đến đỉnh cao của đời hắn, Chu Thái ít nhất còn cần 10 năm nữa mới có thể nở rộ, mới có thể đạt đến đỉnh cao võ lực trong Tam Quốc .

“Chu huynh đệ khách khí, Chu huynh đệ đợi ta nửa ngày nay chắc hẳn có việc quan trọng nhưng mà lúc này cũng đã giờ ngọ, không bằng Chu huynh ở lại dùng cơm với ta, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện ? “.

Nếu Chu Thái là văn nhân, Minh chưa chắc đã mở lời mời đối phương nhưng mà Chu Thái là võ nhân .

Quả nhiên, Chu Thái cũng rất hào sảng, vui vẻ nhận lời .

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, Chu Thái liền xin Trần huynh đệ bữa cơm “ .

_ _ _ _ _ _

Tối qua Minh vừa say một trận bí tỉ, trưa nay hắn vẫn tiếp tục đụng rượu .

Cũng may thân thể Minh kiếp này cũng thuộc dạng trâu bò, vẫn có thể kiên trì xuống .

Chu Thái cùng Minh rất nhanh tiến vào bàn tiệc, vừa ăn vừa uống, nói chuyện vui vẻ .

Nam nhân mà, có rượu – có thịt, vậy rất nhanh có thể kéo gần quan hệ nhất là khi cả hai đều là võ tướng, cũng không nghĩ nhiều như văn nhân, bớt đi bao nhiêu thứ cong cong vèo vèo .

Minh vốn nghĩ Chu Thái đến đây là có đại sự gì, hoá ra hắn . . . đơn thuần đến nhà Minh chơi .

Lời này nếu Lý Tiến nói ra, Minh căn bản không tin nhưng từ miệng Chu Thái, Minh vậy mà thật tin tưởng .

Chu Thái ngày hôm qua thấy vũ dũng của Minh thì thích lắm, thầm nghĩ kết giao hắn, thế là sáng nay liền chạy tới nhà Minh sau đó một mực đợi tới giờ ngọ .

Hắn thậm chí cười nói với Minh, nếu Minh không mời cơm hắn vậy hắn vẫn sẽ mặt dày xin một bữa cơm, đợi từ sáng đến trưa chính hắn cũng đói bụng .

Nghe Chu Thái nói vậy, Minh càng thêm vui vẻ, uống rượu nói chuyện với người sảng khoái như Chu Thái, Minh không vui vẻ sao được ? .

Rượu qua vài tuần, hai người càng nói càng hợp ý sau đó vòng lại sang việc ngày hôm qua Minh đánh bại ba huynh đệ họ Nghiêm .

Thế là Minh lại biết được một đại sự .

Nghiêm Mẫn mà hắn đánh bại dĩ nhiên lại tự gọi bản thân là Nghiêm Bạch Hổ ? .

Hoá ra Chu Thái không phải ‘danh nhân Tam Quốc’ đầu tiên mà Minh mặt đối mặt, trái lại là Nghiêm Mẫn ? .

Nghiêm Mẫn – Nghiêm Bạch Hổ .

Kẻ này từng tự xưng là Đông Ngô Đức Vương, danh hào to như vậy, Minh xác thực có ấn tương với hắn .

Nói ra cũng buồn cười, Đông Ngô Đức Vương tương lai hiện tại chỉ là giáo uý trong quân Chu Tuấn mà tương lai Đông Ngô đệ nhất mãnh tướng lúc này cũng chỉ là bộ khúc theo quân Chu Tuấn .

Nếu như Nghiêm Mẫn còn có cái danh giáo uý, Chu Thái thậm chí còn không có binh thân, chỉ tính là bộ khúc thân tín của Chu Cảnh .