Minh lúc này đi gặp mặt Giả Tông sau đó rất nhanh nói cho Giả Tông ý đồ của mình .
Cái này cũng không có cái gì đáng để che giấu .
Giả Tông hiện tại nhìn Minh càng ngày càng thuận mắt nhưng mà nghe Minh nói xong cũng cảm thấy hoang đường .
“An Sinh, ngươi . . . ngươi vậy mà cầu lão phu ban thịt lợn cho sĩ tốt ? một tuần ngươi cần ít nhất 100 cân thịt lợn ? “.
Giả Tông nhìn Minh, trong đầu là không cách nào hiểu được.
100 cân thịt lợn quy đổi ra thành 60 kg.
Quân tốt 50 người, mỗi tuần ăn 60 kg thịt lợn thật sự không tính là gì, đặt ở hậu thế có khi còn bị ném đá c·hết dù sao quá ít .
Ở thời cổ đại thì không giống, tính ra trung bình một tên quân tốt mỗi tuần cũng có 1.2 kg thịt heo ăn, đây tuyệt đối là nhiều .
Quan trọng nhất, binh sĩ . . . ăn không nổi .
“Vâng bẩm đại nhân, thuộc hạ cảm thấy muốn rèn tốt binh sĩ thì phải cho bọn họ ăn no, 100 cân thịt lợn mỗi tuần không tính là nhiều” .
Giả Tông nghe vậy híp mắt nhìn Trần Minh, cho dù Giả Tông tự nhận đọc nhiều sách cũng không thể nào hiểu được Trần Minh đang nói gì .
Mỗi tuần 100 cân thịt dê hoặc thịt bò tất nhiên tính là nhiều nhưng 100 cân thịt lợn không giống, thịt lợn rất rẻ .
Nhưng mà vẫn câu nói, binh sĩ nuốt không được .
“An Sinh, lão phu biết ngươi nói đúng, muốn binh cường mã tráng nhất định phải cho binh sĩ ăn no, đạo lý này lão phu hiểu nhưng mà nếu ngươi một mực nhét thịt lợn cho binh sĩ, bọn họ tuyệt đối không chịu được”
“Lão phu không tiếc tiền dù sao 100 bộ tốt từ Ngô Quận sau này cũng chính là tân binh của lão phu, số lượng thịt lợn ngươi nói cũng không nhiều, 50 binh tốt cho dù một tuần ăn 200 cân thịt lợn lão phu cũng vui lòng nhưng mà binh sĩ làm sao ăn được ? “.
Ép binh sĩ ngày ngày ăn thịt lợn đảm bảo oán khí ngất trời thậm chí binh biến cũng không biết chừng .
Người hiện đại mãi mãi không hiểu được thịt lợn ở cái thời đại này rốt cuộc như thế nào, vừa tanh, vừa hôi, vừa nồng thậm chí còn thối .
Người cổ đại chế biến thịt lợn như thế nào ? mỗi bữa chỉ dám cắt ra một miếng nhỏ sau đó nấu với canh, nấu rất lâu lại thả thêm chút hương liệu để át mùi .
Một biện pháp khác là băm nhỏ ra thành thịt băm, mang ra nấu với gạo, vo thành cháo thịt băm sau đó thêm chút hương liệu át mùi .
Vấn đề là bất kể cách nào thì thịt lợn cũng không thể ăn quá nhiều dù sao càng nhiều thịt lợn mùi càng nồng .
“Bẩm đại nhân, thuộc hạ trước đây gặp một vị dị nhân kỳ sĩ dạy bảo chút thủ đoạn, tiểu nhân có biện pháp át mùi thịt lợn, không thể ngăn cản toàn bộ nhưng cũng có công hiệu nhất định, binh sĩ cũng sẽ không oán thán”
“Ngoài ra thuộc hạ còn xin đại nhân mỗi tuần cấp cho binh sĩ chút thịt dê, thịt gà cùng trứng gà coi như tiếp tế đổi khẩu vị, trứng gà không cần quá nhiều, mỗi người một tuần 3 quả trứng gà là đủ” .
“Còn có việc này ? An Sinh ngươi vậy mà có cách át bớt mùi thịt lợn ? “.
Giả Tông cũng không quản ‘thịt gà, thịt dê hay trứng gà’ hắn quan tâm câu đầu của Minh .
Giả Tông không hổ là lão hồ ly, vừa nghe được câu nói của Minh liền cảm thấy bạo lợi lớn lắm dù sao thịt lợn không đáng tiền bởi vì nó hôi, nếu có biện pháp hoàn toàn át mùi của nó đây không phải đại buôn bán sao ? nói ngày thu đấu vàng cũng không đủ .
Trần Minh thấy vẻ hứng thú nồng đậm trong mắt Giả Tông, trong lòng cười khổ .
Hắn tin chắc trăm phần trăm, nếu hắn thật sự nói biện pháp cho Giả Tông thì Giả Tông sẽ thưởng cho hắn chút vàng bạc rồi độc chiếm bí phương này .
Đây cũng không phải Giả Tông sai mà là thời đại này nó thế, kẻ dưới ‘công nạp’ kẻ dưới ‘tận hiến’ cho bề trên là quá bình thường, bề trên lại chỉ cần ban thưởng một chút lấy ‘vinh dự’ là được rồi .
“Dạ bẩm đại nhân, đúng là có việc này “
Minh nói xong còn trịnh trọng nói thêm .
“Đại nhân, thuộc hạ đã để nha hoàn trong nhà nấu một nồi thịt lợn, cũng đã mang đến trong phủ, đại nhân đợi một chút “ .
Giả Tông nghe vậy vui mừng gật đầu, trong mắt lấp loé nhưng mà Giả Tông rất nhanh thất vọng .
Minh mang đến một nồi thịt lợn luộc, cũng không nhiều lắm .
Chất nước tương đối đục, đây cũng chính là ‘nước luộc thịt lợn’ ở cái thời đại này, ném ở thời hiện đại có khi . . . chó cũng không thèm ăn tuy nhiên nước luộc thịt này so với luộc thịt lợn bình thường cũng đã tốt hơn không ít.
Mở nồi thịt luộc ra, Giả Tông bất giác nhíu mày sau đó rất nhanh hơi gật gù .
Khi đóng nồi, mùi thịt lợn không quá nồng, không dễ phát giác .
Mở nồi ra, mùi thịt lợn đập vào mũi, cảm giác thật không dễ chịu, phải biết Giả Tông đời này cũng . . . chưa ăn thịt lợn.
Tự mình nhấp một đũa, nhét một miếng thịt lợn nhỏ vào miệng, Giả Tông nhai nuốt rất chậm, rất có phong thái nho sĩ .
Tiếp sau đó hắn đặt đũa xuống, hơi gật đầu với Minh .
“Ân, ngươi làm không tệ, thịt lợn so với bình thường cũng bớt 5 phần mùi tanh, lại luộc kỹ một chút binh sĩ cũng có thể chịu được “ .
Giả Tông lời nói bình tĩnh nhưng Minh nghe ra hắn thất vọng .
Thịt lợn ăn có ngon không ? đáp án thật ra là có, cứ là thịt trên đời đại khái đều ăn ngon nhưng mùi thịt lợn quá nồng .
Nếu thịt lợn hoàn toàn không có mùi, giá thịt lợn có thể tăng gấp mấy chục lần thậm chí gia đình quyền quý cũng có thể sẽ đặt hàng số lượng lớn thịt lợn nhưng . . . chỉ bằng nồi thịt lợn trước mắt dĩ nhiên không đủ.
Giả Tông chưa ăn qua thịt lợn nhưng nhà hắn gia cảnh giàu có, hạ nhân trong nhà cũng có ăn qua, Giả Tông không phải không biết thịt lợn như thế nào .
Hắn biết Minh thêm vào chút hương liệu, so với hương liệu bình thường mạnh mẽ hơn nhiều, đã có thể át được 5 phần thịt lợn nhưng tất nhiên không đủ .
Thậm chí ‘phát minh’ này của Minh người nghèo cũng không dùng được .
Người nghèo vốn không có tiền, đợi có tiền cũng chỉ có thể chọn ăn thịt lợn cho nên mùi khó chịu nữa cũng chỉ có thể bịt mũi mà nuốt xuống .
Ngươi không thể lại bảo người nghèo bỏ thêm tiền mua hương liệu át mùi thịt lợn được .
Giai cấp trung lưu thật ra cũng không mấy dùng ‘phát minh’ của Minh dù sao đã là giai cấp trung lưu thì vẫn sẽ lựa chọn thịt dê, thịt gà, thịt chó, ăn thịt lợn không phải tự hạ thân phận sao ?.
Nói một câu khó nghe, phân cho dù bớt đi mùi thối thì vẫn là phân .
Người có thân phận ở thời nhà Hán tuyệt không ăn thịt lợn, vì lẽ đó Hà Tiến hiện tại cho dù là tỷ phu của Hán Linh Đế, cho dù thân là Đại Tướng Quân của nhà Hán, vốn nên quyền khuynh triều chính, vốn nên dậm một chân có thể khuấy động thiên hạ phong vân nhưng trong mắt sĩ tộc .. . Hà Tiến mãi mãi chỉ là thằng bán thịt lợn .
Một ví dụ khác chính là Trương Phi, rất nhiều người biết Trương Phi cùng Mã Siêu đánh 300 hiệp, đánh từ sáng đến tối thậm chí đốt đuốc mà đấu dưới chân thành .
Hai người là đánh thật, thật sự động chân hoả, nguyên do vì sao ? .
Nguyên do bởi Mã Siêu nói hắn là hậu nhân Mã Viện, con em tướng môn còn Trương Phi chỉ là phường đồ tể bán thịt lợn .
Nếu Mã Siêu chỉ là thân phận tôn quý, Trương Phi chưa hẳn sẽ tức giận đối phương, thân phận Mã Siêu có tôn quý hơn nữa liệu có quý bằng Lưu Bị ? .
Lôi tổ tông ra, Mã Siêu đấu thế nào được tổ tông nhà Lưu Bị ? .
Trương Phi đối với Mã Siêu không phải là tâm lý thù giàu mà là Mã Siêu đụng điểm đau của hắn, ít nhất trong Tam Quốc Diễn Nghĩa là vậy .
Thịt lợn . . . thực sự là một thứ rất rất khó tẩy trong xã hội văn hoá nhà Hán đồng thời cũng là điểm đau của rất nhiều người bao quát Hà Tiến – Trương Phi .
Ngược lại, Vũ Dương Hầu – Phàn Khoái năm xưa tuy chỉ là bán thịt chó nhưng cũng không ai mang cái này ra công kích hắn, bán thịt chó thì sao ? bán thịt chó là rất bình thường .
Tại xã hội cổ đại, muốn làm đồ tể bán thịt chó không đơn giản, rất nhiều người tranh vỡ đầu còn không được, ai lại dám mượn việc này công kích Phàn Khoái đây ? .
_ _ _ __ _
Minh nắm chắc được điểm này, hắn thậm chí rất vui vẻ giới thiệu cho Giả Tông về củ gừng, củ sả .
Công tâm mà nói, thứ này Trung Quốc cũng có, nào có đạo lý Việt Nam có gừng có sả còn Trung Quốc không có .
Cũng không phải không ai sử dụng qua hai thứ này, ở Dương Châu, Phúc Kiến cũng đã có nơi dùng gừng – sả làm hương liệu .
Vấn đề là Giả Tông không rõ ràng, đối phương là người miền Bắc, tại miền Bắc quả thật không có mấy thứ này hoặc là rất hiếm gặp .
“Đại nhân, thuộc hạ cảm thấy gừng cùng sả cũng không tốn bao nhiêu diện tích trồng trọt, có thể cổ động người dân xung quanh trồng thứ này, đến mùa thu hoạch chúng ta lại đi thu mua coi như làm phúc cho bách tính xung quanh, để bọn họ thêm chút thu nhập”
“Chung ta thu mua lượng lớn gừng cùng sả mang về trong q·uân đ·ội, giúp binh sĩ chế tác thịt heo cải thiện khẩu phần lương thực, binh sĩ cũng coi như cảm tạ ân đức của đại nhân”.
Giả Tông nghe được Minh nói như vậy cũng vui vẻ gật đầu .
Minh không đủ hiểu Giả Tông nhưng hắn cũng nhận ra vị sếp này của hắn thích mua danh chuộc tiếng .
Bốn chữ ‘mua danh chuộc tiếng’ này hầu hết nho sĩ thời nay đều mắc phải hơn nữa Minh biết đây không phải là chê người, đây là lời khen của Minh .
Thế đạo này . . . người chịu mua danh chuộc tiếng thật sự rất đáng quý, bọn họ chỉ cần chịu thả ra một chút, rất nhiều dân chúng đều bớt khổ .
Giả cũng được, thật cũng được nhưng chỉ cần một chút xíu bố thí của đám quan lại quyền quý vậy thế đạo này cũng không có nhiều gia đình của nát nhà tan, thế đạo này cũng không đến mức mịt mù như vậy .
“Hảo hảo, ý kiến của ngươi thật sự tốt “ .
“Cách này có thể thu về dân tâm, cũng có thể an dân tâm, cho dân chúng Giao Chỉ nhìn thấy thiện ý của Giả Tông ta “ .
“An Sinh à An Sinh, ngươi dâng lên củ gừng cùng củ sả, cái này rất tốt, ta cho ngươi một tấm lệnh bài, ngươi tiến phủ kho nhận 3 . . . à không 5 móng vàng” .
Nghe được đối phương nói, Trần Minh cũng vui vẻ tươi cười, đây quả thật vui vẻ từ tận chân tâm .
“Thuộc hạ xin cảm tạ đại nhân “
“Thuộc hạ xin cáo lui” .
Nói xong, Minh lại chậm rãi đi ra cửa, trong lòng vui như mở hội .
Vui thứ nhất tất nhiên là Giả Tông chịu mua danh chuộc tiếng, cho người dân quanh quận Long Biên thêm một chút thu nhập .
Giả Tông có bao nhiêu quân ? có thể ăn hết bao nhiêu thịt lợn, xài được hết bao nhiêu gừng cùng sả ? .
Bọn họ không thể mua toàn bộ cho nên gừng cùng sả càng nhiều sẽ giữ lại cho chính người dân sử dụng .
Gừng cùng sả hiển nhiên không chỉ át mùi thịt lợn, nó còn có thể làm thuốc, cho dù ăn sống cũng tốt, có thể cho dân chúng Giao Chỉ bổ một chút .
Quan trọng hơn là theo gừng cùng sả được trồng càng ngày càng nhiều, sau này dân chúng Giao Chỉ ăn thịt lợn cũng bớt khổ .
Về phần niềm vui thứ hai, đây là vì Giả Tông cho hắn 5 cái móng vàng, Giả Tông quả thật giàu có hơn nữa còn hào phóng .
Người ‘sếp’ này, Minh nhận .
Móng vàng là gì ? có nhiều thuyết pháp gọi thứ này, có người gọi bánh vàng, có người gọi móng ngựa vàng, ngắn hơn một chút thì là móng vàng .
Thời đại này tất nhiên không có móng ngựa, ‘móng ngựa’ trong câu trên ý chỉ móng ngựa tự nhiên tức là hình tròn .
Móng vàng cũng là hình tròn, có đục một lỗ ở giữa, để dễ hình dung thì nó như một cái bánh Donut làm bằng vàng vậy .
Móng vàng có tiêu chuẩn của mình, thứ này nặng 1.5 cân ~ 0.9 Kg vàng .
1 cân vàng chính là 10 vạn đồng cho nên mỗi móng vàng là 15 vạn tiền đồng.
Giả Tông cho Minh cầm 5 móng vàng, đây chính là 75 vạn tiền đồng .
Lại lấy lương thảo làm thước đo, lương một năm của Minh là 300 hộc lương thảo, tương đương 30 thạch .
30 thạch lương thảo này vào thời loạn Hoàng Cân có thể đổi ra được 3 cân vàng nhưng tại thời bình nhất là tại Giao Chỉ thì chỉ đáng 1.5 đến 2 cân vàng.
Giả Tông cao hứng cấp cho Minh 5 cái móng vàng tương đương 7.5 cân vàng.