Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 36: Luyện Binh (1)



Chương 36 : Luyện Binh (1)

Nghiêm Mẫn hiện tại cảm thấy phi thường hoang đường .

Thấy một con heo được mang đến trước mặt mình, con heo này ít cũng phải 150 cân ( 90 kg) .

Đừng nói là Nghiêm Mẫn mà cho dù hai anh em của hắn là Nghiêm Dư cùng Nghiêm Nhan đều thẫn thờ nhìn sinh vật to lớn kia .

“Bình quản gia . . . đây là ? “.

Y Bình một mặt ghét bỏ nhìn con heo to lớn, hắn phẩy phẩy tay để hạ nhân mang heo dịch ra xa một chút sau đó nói .

“Còn có thể thế nào ? không biết Trần Minh dùng yêu pháp gì thuyết phục đại nhân nhà ta, đại nhân nhà ta vậy mà cảm thấy hắn nói có lí “

“Đại nhân nhà ta nói, muốn luyện tinh binh nhất định phải có ăn cho nên con heo này chính là đưa cho các ngươi, là phần thịt của các ngươi trong . . . 1 tuần” .

Nghiêm Mẫn nghe xong, khoé miệng giật giật, hắn hết nhìn Y Bình lại nhìn con heo đằng xa .

“Bình quản gia, nếu đây là mệnh lệnh của Giả đại nhân thì ta cũng không hỏi nhiều nhưng mà Nghiêm mỗ sợ nhất . .. Giả đại nhân nặng bên này nhẹ bên kia, chúng ta ở đây ăn thịt heo nhưng mà phía Trần Minh lại ăn thịt dê, thịt gà, thịt chó, nếu như vậy binh lính của ta cũng sẽ không phục “ .

Nghiêm Mẫn chắp tay mà nói, nghe hắn nói xong, Y Bình trực tiếp khoát tay .

“Không có chuyện này, đầu heo này mang đến cho ngươi, chút nữa ta cũng áp một đầu heo tương tự đến chỗ Trần Minh, hắn cũng giống ngươi đều phải ăn thịt heo “

“Tuy nhiên đại nhân nhà ta nhân đức, cứ mỗi tuần sẽ chuyển ít trứng gà, thịt dê, thịt gà tới cho binh sĩ cải thiện khẩu vị, ngươi cố chịu một chút “ .

Nghiêm Mẫn nghe vậy liền an tâm, hắn thật ra nghe xong Y Bình nói thì khác cảm kích Giả Tông .

Nghiêm Mẫn cũng đi từ tầng dưới chót lên, hắn biết mọi người đều kham khổ, có thịt ăn đã là tốt lắm rồi thậm chí cho dù là thịt heo đi chăng nữa .

“Vậy Nghiêm mỗ xin Bình quản gia chuyển lời của ta tới Giả đại nhân, Nghiêm mỗ thay mặt chúng binh sĩ đội ởn Giả đại nhân ân đức “ .

“Ngoài ra . . . không biết chúng ta có được cấp muối ? “.

Nghiêm Mẫn cũng không phải chưa từng trải, nếu ép hắn ăn thịt heo bản thân hắn cũng nhận .

Thịt heo ngoại trừ ăn tươi còn có thể ăn khô, mang thịt heo phơi khô hoặc đun lên sau đó rắc muối là có thể bảo quản đồng thời cũng bớt được mùi hôi của heo .

Nghiêm Mẫn cũng biết binh lính không thích ăn thịt heo nhưng chỉ cần có muối, chỉ cần làm thịt khô tất nhiên binh lính cũng chịu được huống hồ còn có ‘thay đổi khẩu vị’ đây này .

Y Bình nghe Nghiêm Mẫn hỏi thì nhíu mày một chút sau đó mới nói .

“Muối trong quận không liên quan gì đến ta, Giả đại nhân để họ Lý lo liệu việc này, Nghiêm giáo uý nếu cần có thể đi hỏi họ Lý thử xem ? “.

Họ Lý ở đây đương nhiên là Lý Tiến .

Thời đại này bất kể khai thác muối hay buôn muối đều phải có ‘muối quan’ đều phải được quan phụ mẫu địa phương đồng ý .

Lý Tiến thân là cường hào đất Long Biên, việc để cho hắn quản muối trong quận cũng là hợp tình hợp lý chỉ là Lý gia nhất định phải cắt không ít huyết cho Giả Tông .



Lý gia phảo lo toàn bộ các vấn đề về muối như khai thác, vận chuyển, tiêu thụ, sau đó được bao nhiêu lợi nhuận lại nộp lên phủ nha 5 phần .

Nói thẳng ra, 10 phần doanh thu, Lý gia giỏi lắm chuyển hoá thành 1-2 phần lợi nhuận nhưng chỉ một điểm này thôi cũng đã để Lý Tiến cảm ân Giả Tông cực kỳ, đủ để thấy buôn muối bạo lợi .

“Ta không quen thuộc Lý Tiến, ngược lại Trần Minh đi rất gần đối phương “

“Trần Minh nghĩ đến cung cấp thịt lợn cho toàn quan ăn, chẳng nhẽ móc nối từ Lý gia ? để ta không cầm được muối ? “.

Nghiêm Mẫn ở trong lòng suy nghĩ sau đó không khỏi oán thầm, hắn cảm thấy hắn hiểu thủ đoạn của Trần Minh .

“Kẻ này không ngờ lại ác như vậy, trên lý thuyết họ Lý không cần cung cấp muối cho chúng ta, ta có lên thưa với Giả đại nhân cũng rất khó giải quyết, ngược lại Trần Minh có thể mua muối từ họ Lý, có thể làm thịt lợn khô, quân sĩ của hắn có thể ăn đến thịt trong khi binh sĩ của ta lại chịu tội rất lớn “

“Trên đời nào có chuyện ấy ? “.

Nghiêm Mẫn mặt ngoài cố nén tức giận, bắt đầu nói nói cười cười với Y Bình dù sao Y Bình là mục tiêu Nghiêm Mẫn cần kết giao .

Chỉ là khi tiễn Y Bình ra quân doanh, đợi Y Bình rời đi xong sắc mặt của Nghiêm Mẫn cực kỳ âm trầm .

_ _ _ __ _

Trần Minh căn bản không biết Nghiêm Mẫn nghĩ gì, hắn lúc này đã sớm lĩnh 50 tân binh đi đến thành Bắc .

Tuy Long Biên thành là tiểu thành nhưng nó xây dựng vẫn theo ‘chuẩn nhà Hán’ .

Toà thành thế nào được gọi là ‘chuẩn Hán’ ? đấy chính là phân bố dân cư .

Hán triều có câu : Đống Phú – Tây Quý – Nam Thương – Bắc Tiện.

Thành Đông chính là của phú hào ở, thành tây là nơi quý nhân ở, thành nam là nơi đặt các cửa hàng cùng chợ buôn bán mà thành bắc là nơi dân chúng bình thường sinh hoạt .

Cho nên trong c·hiến t·ranh cổ đại, nếu Bắc Môn bị t·ấn c·ông thì thường thường có thể thấy hình ảnh người dân bị đẩy lên phòng thủ tường thành .

Nếu Đông Môn hoặc Tây Môn bị t·ấn c·ông thì thường thường sẽ thấy một đám gia đinh thậm chí là gia binh tới phòng ngự tường thành .

Về phần Nam Môn ? tất nhiên là các thương lái cùng tôi tới đi phòng ngự tường thành .

Minh chọn mang binh sĩ tới Bắc Môn huấn luyện cũng là bởi Bắc Môn tập trung nhiều người dân .

Có người Hán, có người Giao Chỉ, có cả người Choang, người Thái thành phần dân chúng ở Bắc Môn tương đối phức tạp .

Điểm chung duy nhất chính là . . . đều cùng khổ cả .

Minh mang quân sĩ tới Bắc Môn coi như cộ nhiệt, xem có gia tăng được điểm nguyện lực nào không, dù tăng ít hay tăng nhiều vẫn là tăng không phải sao ? .

Đương nhiên ‘cọ nhiệt’ là cần thời gian, Minh lần này mang theo 50 binh tốt là thật sự muốn luyện binh .

Minh lần này mang binh lính ra khỏi Bắc Môn, lựa chọn một bãi đất trống, để binh lính đóng vài cái cọc làm tiêu .

Làm xong tất cả cũng tốn cả giờ đồng hồ, hiểu nhân tố chất của đám tân binh này không được, tin tốt duy nhất là Minh có thể nhìn thấy sự e ngại, kính sợ thậm chí có cả cuồng nhiệt của đám tân binh này .



Đám tân binh này vẫn còn rõ mồn một hình ảnh Minh lấy một địch ba ngày hôm trước, có thể nói là đối với Minh vừa kính, vừa sợ lại mang theo cả sự hâm mộ .

“Đứng Nghiêm “ .

Minh chắp tay ra đằng sau, lồng ngực ưỡn thẳng lên, hắn hét một tiếng .

Theo âm thanh này, đám tân binh lập tức đứng thẳng người chỉ là . . . không có bao nhiêu hàng lối .

Loại hàng lối này còn kém cả học sinh tiểu học xếp hàng .

Minh trừng mắt nhìn đám tân binh bên dưới sau đó nói .

“Trần mỗ cũng không cần giới thiệu nữa đúng không ? “.

“Các ngươi chỉ cần biết từ nay về sau các ngươi đi theo Trần mỗ, chịu Trần mỗ huấn luyện, nửa tháng sau đi ra tranh tài cùng Nghiêm giáo uý “

‘Các ngươi để Trần mỗ thất vọng chỉ là việc nhỏ nhưng tốt nhất đừng để Giả đại nhân thất vọng “ .

“Rõ chưa ? “.

Minh nói đến đây, đám tân binh bên dưới bắt đầu đưa ánh mắt nhìn nhau, sau đó bên dưới bắt đầu vang lên những tiếng ‘dạ - vâng’ chỉ là cao thấp không đều .

Nói về kỷ luật, đám tân binh này thật sự không có kỷ luật, tất nhiên cũng không thể mong đợi gì hơn ở đám tân binh thời đại này .

Nghe bên dưới hô to hô nhỏ cao thấp không đều, ánh mắt Minh trừng lớn, uy thế kh·iếp người .

“Các ngươi sắp c·hết hết sao ? hô to gọi nhỏ cái gì, ta nói rõ chưa ? “

Minh gầm lên một tiếng, giọng nói oang oang quả thật làm đám binh lính bên dưới giật nảy mình sau đó mới đồng thanh hô .

“Rõ” .

“Lại một lần nữa, rõ chưa “ .

Có kinh nghiệm lần trước, đám tân binh hô ‘rõ’ càng thêm to, càng thêm đồng nhịp .

Lúc này Minh mới hài lòng mà nói .

“Từ nay về sau, chỉ cần ta còn làm chỉ huy của các ngươi, mỗi mệnh lệnh ta đưa ra, các ngươi nhất định phải hô ‘rõ’ đáp lại, hiểu chưa ? “.

Khẩu lệnh trong q·uân đ·ội thật ra rất quan trọng, từ ‘chào’ ‘thưa’ ‘đứng nghiêm’ . . . đều là rèn tính kỷ luật cùng khả năng phản xạ của binh lính .

Dĩ nhiên không thể áp nguyên chuẩn q·uân đ·ội hiện đại vào q·uân đ·ội nhà Hán, thứ nhất là vì Minh không tham gia quân ngũ cho nên hắn không hiểu rõ, thứ hai là bởi mấy cái này đối với người cổ đại quá khó hiểu cũng quá . . . thêm việc .

Hầu hết binh sĩ thời hiện đại xuất thân vẫn tương đối khá, binh sĩ nước nào thì không rõ nhưng binh sĩ Việt Nam đại đa số đều phải thi qua trường lớp, nhận đủ 9 năm giáo dục .



Không thể nói xuất thân giàu có nhưng cũng không thể nói xuất thân nghèo đói thậm chí cho dù gia cảnh khó khăn thì có khó khăn hơn thời cổ đại không ? .

Gia nhập q·uân đ·ội, siết lại quân kỷ là bởi ở bên ngoài sướng quen rồi, nhất định phải hạ thâp tiêu chuẩn sinh hoạt của đám binh lính lại, tiêu chuẩn sinh hoạt ở đây hiển nhiên không chỉ bao gồm ăn uống mà còn là giờ giấc sinh hoạt, hoạt động giải trí .

Nhưng mà những thứ này là rất thừa thải ở thời cổ đại, thời hiện đại gia nhập quân ngũ trước hết nhất định phải chịu khổ cái đã nhưng ở thời cổ đại gia nhập quân ngũ tuy cũng khổ nhưng . . . vẫn sướng hơn nhiều so với bình thường nhất là thời mạt quốc này .

“Rõ” .

Theo Minh lại hô một tiếng, binh lính bên dưới học được ‘gào đáp’ đều gân cổ lên hô thậm chí đám tân binh này rõ ràng cảm nhận được chút mới mẻ, trên thần sắc còn có vài phần hứng thú .

Thấy đám tân binh biểu hiện, Minh mới gật đầu, lại nói.

“Các ngươi đi theo họ Nghiêm mấy ngày, hắn dạy các ngươi cái gì ta không quan tâm, đã đi theo ta vậy chúng ta bắt đầu làm lại từ đầu “ .

“Đầu tiên, ta từ 50 người các ngươi chọn ra 10 tên đội trưởng “ .

“Quy củ rất đơn giản, dùng bản sự tranh chức đội trưởng, các ngươi làm động tác đứng lên ngồi xuống, ai kiên trì được lâu nhất thì là đội trưởng “ .

Minh dứt lời liền chủ động làm mẫu trong đám tân binh, hai tay đặt lên đầu sau đó làm vài cái đứng lên ngồi xuống .

“Các ngươi rõ chưa ? “.

Làm vài động tác mẫu, Minh lại hô to .

Đám tân binh bên dưới cũng hiểu quy cũ, vội nói ‘rõ’ đồng thời cũng học theo Minh, bắt đầu dùng hai tay ôm đầu .

Tất cả mọi người đều là tân binh, cũng không ai biết chức trách cùng lợi ích của đội trưởng là gì nhưng chắc chắn lớn hơn binh lính bình thường cho nên đều liều mạng .

“Ta hô một thì các ngươi ngồi, ta hô hai thì các ngươi đứng, rõ chưa ? “.

“Rõ “ .

“Vậy bắt đầu, mội – hai “ .

Minh bắt đầu ở trên đài cao đếm số mà đám tân binh cũng rất nhanh theo nhịp mà làm .

Minh đếm không nhanh, động tác của đám tân binh cũng không đều nhưng mà không sao cả, Minh không để ý mấy cái này .

Kỷ luật, trận hình, mấy thứ này từ từ sẽ rèn được, hiện tại Minh thật ra càng muốn nhìn tổng thể tố chất của đám tân binh này .

Minh nhớ mang máng hồi hắn học cấp 3 bên Thái Lan, trường hắn cũng tập cái trò này, trung bình nam sinh chỉ chịu được hơn 10 cái .

Đứng lên ngồi xuống làm thì dễ nhưng để kiên trì rất khó nhất là khi người đếm cố tình đếm chậm .

Mấy cái đầu thì dễ nói nhưng cỡ chục cái sau thì bắt đầu giống cực hình .

Làm Minh vui vẻ là, đám tân binh này vậy mà đều có thể đứng lên ngồi xuống 10 cái, cũng chưa ai ngã xuống .

Đương nhiên cái này nghĩ cũng hợp Logic, tuy đám tân binh này không có bao nhiêu sức khoẻ, nhìn ai cũng thiếu dinh dưỡng nhưng mà người ta từng hành quân từ Ngô Quận đến Quận Long Biên .

Lý giải dễ hơn thì đây là một chuyến ‘đi phượt’ từ Tô Châu tới Hà Nội hơn nữa còn là đi bộ đồng thời đi đường rừng núi chứ tuyệt không có đường nhựa .

Cho dù hậu thế cũng không dám hành chơi quân như vậy, trên đường di chuyển chỉ cần không c·hết tất nhiên có thể rèn ra được ‘đôi chân’ không tệ .

P/s : Còn chương nhưng muộn một chút .