Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 37: Muối (1)



Chương 37 : Muối (1)

Tiết trời Giao Chỉ tháng 7 thật sự có tính hành xác rất lớn, tuy vậy đối với Minh mà nói vẫn tương đối dễ chấp nhận .

Hắn tuy rất ít khi về Việt Nam nhưng hắn vẫn biết thời tiết tháng 7 ở Hà Nội lên đến hơn 40 độ là bình thường .

Hiện tại Giao Chỉ tuy nóng, nhiệt độ cùng lắm ngoài 30 độ mà thôi .

Chẳng trách một đám nhà khoa học vẫn luôn miệng nói ‘trái đất nóng lên’ .

Đáng tiếc hắn thấy bình thường nhưng đám tân binh thì nằm cả đội, trời thì nóng lại thêm liên tục đứng lên ngồi xuống, ai nấy hai chân đều run lẩy bẩy .

Tố chất của đám tân binh này rất đáng khen hoặc là tố chất của hầu hết người nghèo thời cổ đại đều đáng khen, bản thân không có bao nhiêu kỷ luật nhưng đặc biệt chịu được khổ .

So tố chất cơ thể thì đám tân binh này thua xa đám đồng học Thái Lan hồi cấp 3 ngày xưa của Minh nhưng mỗi người có thể đứng lên ngồi xuống hơn 30 cái, kẻ nhiều thậm chí còn gần 50 cái.

Thành tích này cho dù kể cả Minh cũng phải ngợi khen đám tân binh này dù sao ý chí và năng lực chịu đựng của người ta bày ra đó .

“Nằm đó có tác dụng gì, còn không mau đứng lên ? “

“Không đứng lên được thì mấy người bắt tay nhau kéo nhau đứng dậy, ta đếm từ một đến mười, ai không đứng dậy trưa nay không có cơm ăn “ .

Tiếng nói của Minh thêm vào uy h·iếp ‘không có cơm ăn’ quả thật làm chúng binh sĩ lo lắng .

Bọn họ không sợ mệt nhưng mà thật sự sợ đói .

Thế là Minh mới đếm đến 8, đám tân binh đã có thể lục đục đứng dậy .

Tiếp sau đó Minh lại chọn ra 10 người, để 10 người này đứng cạnh mình .

Đây là 10 tên đội trưởng có thành tích tốt nhất ngày hôm nay, mỗi người đều có thể đứng lên ngồi xuống trên 40 cái, những thứ khác không nói nhưng đôi chân kia thật sự đáng khen.

Cho dù không ra trận, mang đi làm lính liên lạc vẫn có thể có tiền đồ .

“Các ngươi là đội trưởng, nhiệm vụ trước mắt của các ngươi là chọn người, mỗi người chọn 4 tên đội viên “

“Từ nay về sau, 4 tên đội viên này chính là thuộc hạ của các ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ họ tên, quê quán của từng người đội viên “

“Hiện giờ ta đi vào thành có chút việc, nửa canh giờ sau ta quay lại, ta không hy vọng các ngươi đến lúc đó vẫn chưa chọn được đủ thành viên “

“Tin tưởng ta, các ngươi không muốn biết kết quả, rõ không ? “.

Mười tên đội trưởng lúc này thật sự rất mệt mỏi, đứng thẳng mà hai chân đều đang run nhưng nghe Minh nói vậy vẫn vội há miệng mà nói .

“Rõ” .

Thấy như vậy, Minh mới khoan thai đi ra, thời điểm hắn đi ra ngoài như nhớ ra gì đó, hơi hoà hoãn mà nói .



“Đúng rồi, chọn xong đội viên thì đội trưởng có thể dẫn đội viên đến bóng râm nghỉ mát, nhớ là đừng đi xa quá, đừng để đến lúc ta trở về lại tập hợp không kịp “ .

Hắn nói xong như đang chờ đợi gì đó, thấy phía mấy tên đội trưởng còn chưa kịp phản ứng, Minh hơi nhíu mày .

Mà lúc này có vài tên đội trưởng cũng coi như cơ trí, vội nói .

“Rõ” .

Thế là đám đội trưởng cũng đồng loạt hô vang .

Thấy như vậy, Minh mới gật đầu hài lòng rời đi .

Luyện binh không phải ngày một ngày hai, đường còn rất dài, cũng may Minh vẫn tương đối tin tưởng hắn có thể luyện ra một đám cường binh.

Không nói hắn có ký ức của Nguyễn Xí tướng quân, bằng chính kinh nghiệm và trải nghiệm của hắn ở kiếp trước, hắn cảm thấy hắn sẽ làm không tệ.

_ _ _ _ _ __

Minh trở về thành để làm gì ? hắn tất nhiên đi mang đồ ăn đến cho đám tân binh.

Hiện tại cũng đã là giữa trưa, cũng coi như đến giờ ăn .

Đồ ăn tất nhiên không cần Minh nấu, Minh tự nhận khả năng nấu nướng của hắn không tệ nhưng bảo hắn nấu cho 50 người ăn thì . . . hắn rất tự giác biết hắn không làm được .

Cần gì phải h·ành h·ạ mình như thế đây ? .

Đồ ăn liền ném cho Lý gia giải quyết thậm chí cách dùng gừng, sả, ớt hắn cũng dạy hết cho Lý gia .

Đây không phải Minh nổi thiện tâm mà là bởi hắn có tính toán riêng, quan trọng nhất là sau này Lý gia tất nhiên cũng sẽ hướng về cư dân xung quanh mua những thứ này.

Gừng – sả - ớt tuyệt nhiên không chỉ dùng cho thịt heo, chỉ cần đầu óc thông minh một chút, không cần Minh nói đều sẽ ngộ ra mấy thứ này có thể tăng thêm mùi cho đồ ăn, có thể át mùi thịt heo vậy đương nhiên cũng có thể thâm hương vị cho thịt chó, thịt gà, thịt dê . . .

Như thế, người dân xung quanh cũng coi như có thêm thu nhập .

Ngoài ra, Minh tự biết hắn sẽ không ở Giao Chỉ lâu, sau này hắn tất nhiên quay lại nhưng chính hắn cũng không biết đây là việc mấy năm sau, hắn rời khỏi Giao Chỉ xong . . . nơi đây đại khái sẽ giao cho Lý gia.

Nếu Lý gia làm tốt, có thể không bắt chẹt dân vậy hiển nhiên là tốt nhất, Minh thậm chí sẽ nghĩ cách ngăn Sĩ Nh·iếp nhập chủ Giao Chỉ.

Mà nếu Lý gia làm không tốt, ăn trên xương máu người dân vậy còn không bằng để Sĩ Nh·iếp đến Giao Chỉ đồng thời Minh nhất định sẽ cho họ Lý quả đắng để ăn .

Tất nhiên, không ăn trên đầu trên cổ người dân nhưng kiếm chút tiền vẫn được, chỉ cần cũng đừng quá quắt, một điểm này Minh vẫn hiểu rất rõ .

Trở về Lý phủ, rất nhanh hạ nhân Lý gia dẫn Minh vào bên trong chính gian, vừa đi tới chính gian hắn liền nhìn thấy vẻ mặt ‘không dễ chịu cho lắm ‘ của Y Bình .



Y Bình thấy Minh tới, lập tức đứng lên, đi thẳng ra ngoài cửa hướng về phía Minh mà nói .

“Trần chủ bộ, ngươi để ta đợi thật lâu, mặt mũi thật lớn “.

Không trách Y Bình giận dù sao hắn mang heo đến Lý gia sau đó một mực chờ đợi Minh để bàn giao công việc .

Hắn cho Minh sắc mặt tốt mới là lạ nhất là Y Bình biết Minh được ban cho 5 cái móng vàng.

Khi biết tin này, mắt Y Bình trực tiếp trừng lớn sau đó đỏ lên, hắn ghen tị cực kỳ .

Y Bình tuy là quản gia nhà Giả Tông thậm chí cũng ở ngay trong thích sứ phủ nhưng hắn không phải người quản nội khố .

Quản nội khố của thích sứ phủ là một vị họ Giả, gọi Giả Ly – đây là một trung niên nhân đầy vẻ già nua, tuổi tác cũng phải hơn 50.

Vị Giả Ly này rất ít tiếp xúc với người khác, cũng không mấy người biết rõ thân phận của Giả Ly nhưng cũng dễ dàng đoán ra dù sao họ của đối phương đặt ở đó .

Giả Ly cũng chỉ là tòng sự, cấp bậc chỉ ngang Lý Tiến cùng Y Bình nhưng quyền lực cao doạ ngươi, hắn chưởng quản nội khố thích sử phủ đồng nghãi với quản toàn bộ nội khố của ba quận Giao Chỉ - Cửu Chân – Nhật Nam.

Đây mới là nhân vật số hai ở đất Giao Chỉ sau Giả Tông, địa vị cao hơn Minh hay Y Bình nhiều lắm, đáng tiếc Minh mấy lần cố gắng cũng không kéo gần được quan hệ với người ta nhưng chính vì thế Minh thật ra khá có thiện cảm với Giả Ly .

Lão nhân này tuy Minh ít tiếp xúc nhưng cho Minh cảm giác làm người . . . cứng ngắc cùng trọng quy củ, như vậy là đủ để Minh có thiện cảm rồi dù sao có thể trọng quy củ, thời đại này rất hiếm, chẳng trách Giả Tông tin tưởng người ta như vậy .

Lại nói Y Bình lúc này hùng hổ lên tiếng xong nhất thời cũng . . . không biết nói gì.

Dù sao Minh vốn là không sợ hắn.

“Bình quản gia, khổ cực khổ cực rồi, chỉ trách Trần mỗ sáng giờ bận bịu luyện binh không thể tiếp Bình quản gia”

‘Hay là trưa nay ta dự tính nấu một nồi thịt heo tới cho binh sĩ ăn, Bình quản gia đến chung vui ? “.

Nghe Minh nói vậy, vẻ mặt Y Bình trực tiếp nhăn lại sau đó nói .

“Hừ, không phí công Trần chủ bộ mời mọc, ta còn có việc cần quay về giải quyết “

“Chỉ là, Trần chủ bộ làm việc cho tốt, cũng đừng làm đại nhân nhà ta thất vọng “ .

Hắn cắn mấy chữ ‘đại nhân nhà ta’ rất nặng, cứ như đánh dấu chủ quyền Giả Tông vậy, điều này thậm chí làm Minh cảm thấy thú vị cực kỳ, kẻ gọi là Y Bình này . . . có chút ngốc .

Đợi Y Bình rời đi, Lý Tiến rất nhanh đi tới bên cạnh Minh, lúc này Lý Tiến chủ động nói .

“Trần chủ bộ, có việc này tại hạ muốn nói với người “ .

Vẻ mặt Lý Tiến tương đối nghiêm túc khiến cho Minh cũng phải nghiêm túc theo, hai người rất nhanh đi vào gian chính .

Tại đây Minh mới biết vì sao Lý Tiến nghiêm túc như vậy .

Chuyện là Nghiêm Mẫn sáng nay theo Y Bình tới, đối phương hướng về Lý Tiến muốn cung cấp muối.



Việc này hiển nhiên không thành bởi vì Lý Tiến không có lý do gì cung cấp muối cho Nghiêm Mẫn, quan trọng là đối phương không ra tiền .

Quân đội hiển nhiên được cấp muối ăn nhưng không phải miễn phí mà là trích từ phủ khố ra, lấy tiền trong phủ khố mua muối rồi chuyển vào quân doanh.

Vấn đề ở chỗ khi muối vào đến quân doanh thì không đến phiên Nghiêm Mẫn đi quản, muối khi đó lại là do Chu Cảnh quản lý, Nghiêm Mẫn cũng không dám ở trước mặt Chu Cảnh lên tiếng.

Chu Cảnh cũng sẽ không tận lực nhắm vào Nghiêm Mẫn dù sao đây là mặt mũi Lục gia cho nên vẫn theo lẽ thường cấp muối cho Nghiêm Mẫn cùng tân binh của hắn tuy nhiên cấp muối sinh hoạt khác xa với cấp muối dùng để ướp thịt heo, số lượng chênh lệch nhiều lắm.

Nghiêm Mẫn muốn có muối ướp thịt chỉ có thể tìm Lý Tiến nhưng mà hắn không đưa tiền, Lý Tiến vì cái gì phải cho hắn ? .

Thế là Nghiêm Mẫn bắt đầu to tiếng, nói mấy lời khó nghe, đại khái là Lý Tiến cùng Minh thiết kế hãm hại hắn, hắn nhất định sẽ báo lên Giả Tông .

Lý Tiến cũng không phải trẻ con mà bị Nghiêm Mẫn doạ trong vài câu, nói gì thì nói đây cũng là đất Giao Chỉ, Lý Tiến sợ Nghiêm Mẫn mới là lạ .

Tuy vậy Lý Tiến vẫn cần mang việc này nói một chút cho Minh dù sao giao tình của Minh với Lý gia không tệ lại thêm Minh là hồng nhân bên người Giả Tông, Lý Tiến càng muốn kéo chặt quan hệ hai bên .

Nghe Lý Tiến nói từ đầu đến cuối, Minh khẽ cười, hắn cũng không để ý đến việc này .

“Lý tòng sự cũng không cần suy nghĩ, ngươi cứ nói với Nghiêm giáo uý bảo hắn muốn mua muối cứ cầm tiền tới mà mua “

“Trần Minh ta mua muối cũng phải trả tiền, hắn chẳng nhẽ còn đòi bạch chơi ? Lý tòng sự cứ nói thẳng với họ Nghiêm như vậy” .

“Ngoài ra . . . thứ cho Trần mỗ tò mò, không biết muối thu thập thế nào ? “.

Minh đã muốn quan tâm vấn đề này từ lâu chẳng qua muối là vấn đề n·hạy c·ảm, rất khó mở miệng .

Hiện tại ‘mặt mũi’ của Minh càng lớn thêm vào việc của Nghiêm Mẫn, Minh mới hỏi một chút .

Lý Tiến nghe Minh hỏi thật ra cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói .

“Muối ? muối của chúng ta thu được là muối khoáng, chất lượng muối khoáng không cao, chỉ tính là hạ phẩm”

“Muối khoáng đương nhiên thu hoạch ở các mỏ muối khoáng, chúng ta sau đó đập muối từ quặng muối ra, lại mang xay nhỏ, đun sôi chắt lấy cặn, mà đây chính là muối ăn”

“Chỉ là thu hoạch theo phương pháp này, muối ăn mang theo độc tố, không c·hết người được nhưng cũng không nên dùng nhiều “

“Ngược lại ta nghe nói ở Trung Nguyên có các hồ muối, đây mới là nơi sản sinh ra muối chất lượng cao, nghe đồn còn có thể làm cống phẩm dâng cho triều đình” .

Lý Tiến nói xong, vẻ mặt mang theo hướng tới .

Mà Minh nghe đến đây, trong lòng cũng hiểu thời cổ đại làm sao có muối .

Muối đến từ hai phương diện, mỏ muối khoáng trên núi cùng hồ muối tự nhiên .

Mỏ muối khoáng trên núi không cho chất lượng muối cao, trong muối có độc .

Muối tại các hồ muối tự nhiên thì tốt hơn nhiều, ít nhất muối có thể tính là tinh khiết, thuộc hàng thượng phẩm .