Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 38: Muối (2)



Chương 38: Muối (2)

Chương 38: Muối (2)

Minh nghe Lý Tiến kể, hắn rốt cuộc cũng biết rõ về muối thời đại này .

Muối thời nay chia làm ba hạng .

Thượng đẳng muối chính là muối biển hoặc muối hồ, muối dạng này chỉ có vua chúa, đại quan cùng với giới quý tộc có thể hưởng dụng .

Dạng muối rất đắt, đắt đến nỗi 300 hộc tiểu quan như Minh không cách nào đụng tới được .

Đừng nói là Minh cho dù đám thương gia buôn muối cũng không dám bán thứ này, đây gần như thuộc về ‘cống phẩm’.

Lấy ví dụ như My thị của My Trúc là không có tư cách buôn dạng muối này, Vệ thị của Vệ Tư tại Trần Lưu cũng không có tư cách, Chân thị ở Hà Bắc ngược lại . . . có tư cách .

Trung đẳng muối thì hướng về đại chúng nhưng đại chúng ở đây hiển nhiên phải là người có tiền cái đã, dạng muối này có thể coi là trộn lẫn giữa muối tinh cùng muối quặng, tỷ lệ trộn lẫn không nhất định nhưng tốt nhất cũng là trộn lẫn 3 phần muối quặng, dạng muối này bán tại các cửa hàng lớn đồng thời cũng là ưu phẩm của các thương gia buôn muối .

Vệ Tư cùng My Trúc khi buôn muối cũng là buôn dạng muối này, tất nhiên tỉ lệ muối pha trộn cũng không thống nhất, pha trộn càng nhiều muối quặng chất lượng càng kém, giá cả càng rẻ .

Trừ trường hợp gặp gian thương thích lừa bịp dân chúng, dùng bất cứ giá nào để kiếm lời ra thì dạng muối ‘ưu phẩm’ này vẫn tương đối bảo vệ sức khoẻ .

Cuối cùng là hạ đẳng muối, đây là muối cho đại đa số dân chúng thậm chí là binh sĩ bình thường ăn qua ngày .

Tất nhiên cho dù cùng ‘thượng – trung – hạ’ với nhau vẫn có khác biệt, người Hán còn thích phân chia làm Thượng Thượng – Thượng Trung – Thượng Hạ . .. .

Đại khái là tam đẳng cùng cửu cấp nhưng phân chia từng ly từng tí như vậy cũng chỉ xoay quanh muối tinh cùng muối tạp, xoay quanh tỉ lệ pha trộn giữa hai loại muối .

Vấn đề này Minh không cần nhớ kỹ, hắn cũng không cần quan tâm .

Cái làm Minh cần quan tâm là muối quặng bởi vì muối quặng đối với Minh . .. có duyên .

Hắn không hiểu luyện kim, càng không quá hiểu khoa học công nghệ, vật lý hoá học hắn sớm vứt đi từ lâu, bảo hắn trở về cổ đại sáng tạo ra cách mạng công nghiệp hoặc phổ cập tri thức khoa học là quá khó với hắn .

Đến cả làm sao chứng minh trái đất hình cầu thú thật Minh cũng không biết .

Tuy nhiên Minh cũng có lợi thế của hắn ví như hắn ở ngoài biển gần chục năm, đi qua rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ, gặp qua dân bản địa .



Dạng muối quặng này nói thật cả đời Minh cũng chỉ nhìn thấy mấy lần nhưng may mắn thế nào hắn lại từng thấy có dân bản địa tinh luyện qua muối quặng .

Tất nhiên không phải để ăn, thời đại nào rồi còn ăn muối quặng ? bọn họ ăn thì trực tiếp ăn muối biển là được dù sao cũng ở ngoài đảo .

Cái thứ muối mà đại đa số dân chúng cổ đại sử dụng trong sinh hoạt ném đến thời hiện đại . . . thú thật chó nó còn chê .

Minh từng thấy người bản địa tinh luyện muối quặng thủ công cũng là ngoài ý muốn, đối phương là một vị giáo sư cấp 2 trên đảo, dẫn học sinh ra ngoài biển làm thí nghiệm, dạy học sinh tinh luyện muối quặng mà thôi.

Cái này thuộc phạm trù hoá học cùng giáo dục chứ tuyệt chẳng ai dùng cho sinh hoạt.

Ở hiện đại, rất khó tưởng tượng ra cảnh dùng biện pháp thủ công tinh luyện quặng muối, không phải phương pháp này không được mà là quá mệt mỏi, quá tốn thời gian .

Tinh luyện muối quặng là để bán cho các nhà máy hoá chất, chủ yếu là c·hất b·ảo q·uản, công nghiệp hoá chất cùng với dầu khí nhưng hiển nhiên không còn ai chơi hệ ‘thủ công’

_ _ _ _ _ _

Minh trò chuyện cùng Lý Tiến xong, từ Lý phủ đi ra vài người đẩy một chiếc xe hai bánh, trên xe hàng đựng vài nồi gang cùng vài lu nước lớn, đây chính là bữa trưa của đám tân binh.

Lý Tiến còn cấp cho Minh vài tên gia đinh đi theo hộ tống cho nên Minh vẫn tương đối yên tâm .

Sự chú ý của Minh bắt đầu chuyển hướng khác, hắn thầm nghĩ trong lòng .

“Để ta nhớ lại một chút, làm sao tinh luyện thứ này “ .

Trên người Minh lúc này có một cục muối quặng, đây là hắn ‘xin’ của Lý Tiến về nghiên cứu .

Thứ này đầy ở các mỏ muối quặng, bản thân Lý Tiến cũng cực hào phóng ‘cho’ Minh thậm chí còn hỏi hắn cần thêm không, đừng nói một cục mà mấy chục cục Lý Tiến cũng có thể miễn phí cho hắn .

Minh hiển nhiên không cần đến mấy chục cục, hắn rất khách khí chỉ ‘xin’ 1 cục cầm về .

Hắn cầm cục muối quặng trở về chính là muốn thử làm thí nghiệm.

Minh bắt đầu nhớ lại cách người giáo viên kia dạy đám học trò, tuy rất nhiều hình ảnh đã mơ hồ nhưng Minh dù sao cũng trải qua 9 năm giáo dục thường xuyên, năm đó nếu nhà hắn không gặp biến cố hắn gần như trăm phần trăm tốt nghiệp đại học .



Lúc này hầu như đều ‘chữ thầy giả thầy’ nhưng một số thường thức vẫn phải nhớ được.

“Thứ nhất là phải nghiền muối quặng ra, cái này không khó, dùng búa là được “

“Bước thứ hai là hoà tan muối, lấy muối quặng bị đập nát cho vào nước sạch đun sôi cùng khuấy đều, tỷ lệ nước bao nhiêu ta cũng không rõ nhưng có thể thử nghiệm nhiều lần “

“Bước thứ ba là lọc tạp chất, đợi muối độc hoà tan trong nồi nước sôi thì để nguội sau đó dùng vải lọc phần tạp chất, đổ phần nước muối sạch ra một nồi khác “

“Bước thứ tư là đun nóng dung dịch muối sạch, mang chỗ nước muối mới tách ra kia đun nóng từ từ cùng liên tục khuấy đều, theo nước bị bốc hơi bên dưới chính là dung dịch muối tinh “

“Bước thứ năm chính là lấy muối kết tinh, khi nước sắp cạn hết đồng thời bên dưới đáy nồi xuất hiện muối tinh vậy cần đổ dung dịch muối này ra một vật chứa khác “

“Bước cuối cùng là khơi khô, mang vật chứa để nơi thoáng mát, có ánh sáng mặt trời, đợi cho dung dịch muối tự bay hơi hoàn toàn, bên dưới sẽ thu được muối tinh “

Sáu bước này chính là cách lọc muối quặng .

Tất nhiên nếu đặt ở thời hiện đại vậy cũng sẽ không ai làm, quá mất công mất sức thậm chí không ai đảm bảo an toàn nhưng mà ở thời cổ đại đây thậm chí là tiên phương .

Ở cổ đại hoặc cụ thể là Hán triều, nhà Hán cai quản muối rất gắt, bất kể muối biển hay muối ở các hồ muối tự nhiên đều do triều đình quản lý .

Đây là lý do vì sao Giao Chỉ dĩ nhiên giáp biển nhưng Lý Tiến căn bản không hiểu làm sao khai thác muối từ biển thậm chí chưa từng nghĩ tới, chỉ an phận khai thác muối quặng .

Thời đại này dẫn nước hồ hoặc nước biển vào các hồ chứa tự nhiên rồi lọc muối thậm chí là . . . bí phương bất truyền .

Công nghệ này bị triều đình nhà Hán nắm gắt gao, dẫn đến rất nhiều hộ dân sinh hoạt ven biển cũng không hiểu, chỉ sống bằng nghề chài lưới .

Cái ‘bí phương’ này Minh tất nhiên biết thậm chí so với lọc muối quặng thủ công thì hắn càng thêm rõ ràng, nếu không rõ việc này vậy mấy năm ra biển của Minh quá phí công .

Vấn đề ở chỗ đây là vảy ngược của nhà Hán, Minh tạm thời không muốn chọc con chó điên này, nhà Hán dù sao chưa vong .

Ít nhất phải đợi đến lúc Đổng Trác phế đế, Minh mới có thể thử nghiệm xây các mỏ muối biển tại cửa biển Hải Phòng .

Ngược lại với muốn hồ hoặc muối biển, muối quặng lại không ai quản cho nên nếu có thể lọc được muối quặng, biến nó thành muối tinh vậy đây trăm phần trăm chính là tiên phương .

Không cách nào đong đếm được giá trị mà nó mang tới, chỉ cần Minh làm khéo vậy hắn cũng không cần lo thiếu tiền .

Triệu tập đại quân hoặc tự mình dựng nước tất nhiên không được nhưng đảm bảo đủ nuôi dưỡng chút tư binh đồng thời bảo đảm khi hắn tới Trung Nguyên cũng có thể không cần lo lắng chi tiêu .



Dĩ nhiên Minh cần thử nghiệm nhưng hắn cảm thấy hắn sẽ không sai, quan trọng nhất hắn có thể thử.

Một hai lần thử thất bại cũng sẽ không sao dù gì muối quặng rất rẻ hơn nữa thất bại thì vẫn chắc chắn tốt hơn cái thứ muối quặng hạ hạ đẳng này .

Muối quặng ăn một chút xíu chỉ là khó chịu nhưng ăn nhiều sẽ thật sự c·hết người, cho dù thời này người xưa đã biết đun sôi nước sau đó lọc muối nhưng cũng chỉ dừng ở bước này, chỉ có thể triệt tiêu một phần độc tố của muối quặng mà thôi .

“Nhất định phải thử nghiệm một chút, nếu được vậy coi như đây là lợi khí, để ta có chút tài chính cất bước ở thời Tam Quốc này “ .

Minh cũng không có ý định phổ cập dù sao làm người ai chẳng có tư lợi ? Minh cũng không phải đại anh hùng gì .

Quan trọng nhất, cho dù phổ cập ra thì cũng sẽ rơi vào tay đám thế gia vọng tộc, đám bọn họ hưởng lợi nhiều nhất, nào đến phiên dân chúng .

Người Hán cũng được, người Việt cũng được, dân chúng tầng dưới chót đều khổ như nhau cả thôi .

Minh hiện tại tạm thời không thay đổi được cái gì thì ít nhất cũng sẽ không tiếp tay cho đám thế gia vọng tộc cùng quan lại quyền quý kia .

Để hắn tự mình ôm ‘bí phương’ tự mình thả ra thị trường đại lượng muối tinh có lẽ còn có thể bình ổn giá muối, hạ giá muối xuống, để cho càng nhiều người có thể nhận được phúc lợi, có thể ăn muối sạch >

Đây cơ hồ đã là nỗ lực lớn nhất từ Minh, thời đại này hắn cũng chỉ làm được đến thế .

Tận lực là được rồi, cũng không cần vì đại nghĩa diệt thân .

“Hoặc là . .. kiếm số tiền lớn sau đó trực tiếp mua quan ? Hán Linh Đế không phải sắp c·hết sao ? “.

“Hán Linh Đế là điển hình nhận tiền không nhận người hơn nữa cho dù nộp tiền lên, kẻ này cũng chỉ cho ngươi làm mấy tháng, nhiều nhất mấy năm “

“Nếu địa phương ngươi quản lý có dân biến vậy thì đối phương sẽ rất vui vẻ đá ngươi, lại tìm oan đại đầu khác lấy tiền rồi cho đối phương ngồi vị trí của ngươi”

“Còn nếu ngươi quản tốt địa phương ? Thập Thường Thị có ngàn cách giá hoạ cho ngươi sau đó ngươi y nguyên vẫn bị đá “.

Minh đối với Hán Linh Đế rất hiểu, Tào Tung – cha Tào Tháo ngồi ở vị trí Thái Uý vèn vẹn nửa năm liền bị cắt chức thử hỏi người thường có thể tại vị bao lâu ? .

Tuy vậy . . . giả dụ nếu mang một số tiền lớn mua quan chức sau đó . . . Hán Linh Đế quy tiên đây ? .

Cho dù ngươi nợ ngập đầu nhưng một ngày nào đó chủ nợ c·hết hết vậy ngươi được tính là .. . tài chính tự do.

Càng nghĩ, ánh mắt Minh càng sáng, càng cảm thấy con đường này đi thông.