Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 45: Giao Chỉ - Đậu Gia.



Chương 45: Giao Chỉ - Đậu Gia.

Chu Thái không có bao nhiêu kinh nghiệm sinh tử chiến nhưng hắn cũng có thể coi là bách chiến, từ nhỏ đến lớn Chu Thái luận bàn nhiều lắm nhưng mà Chu Thái tuyệt đối không ngờ được có ngày mình gặp cảnh này .

Ban đầu hắn đánh cùng Trần Minh, một mực chiếm thượng phong .

Chu Thái ẩn ẩn cảm giác được kinh nghiệm chiến đấu của Trần Minh hơn mình dù sao hắn một mực chiếm thượng phong nhưng lại khó lòng gây sát thương thực chất với Trần Minh, điều này đủ chứng minh Trần Minh có chỗ hơn người .

Tuy nhiên Chu Thái vẫn cực kỳ tự tin bởi hắn phát hiện ra Trần Minh không dám cứng đối cứng với hắn .

Nếu hai bên dùng v·ũ k·hí thì không nói nhưng đây là quyền cướng tranh đấu, như vậy Trần Minh tất thua không nghi ngờ .

Đến cả thời điểm Chu Thái bị vật ngã thì hắn cũng không sợ nhưng rất nhanh Chu Thái được trải nghiệm cảm giác hắn chưa từng trải nghiệm .

Bất kể Chu Thái gồng ra sao cũng không có cách nào hất được Minh ra, ngược lại hắn cảm giác Minh bám lên hắn càng ngày càng chặt .

Đầu tiên là hai chân của Minh thòng xuống hông của Chu Thái, dùng đòn chân khoá lại hông Chu Thái .

Tiếp đó hai tay của hắn vươn ra, rất nhanh tạo thành đòn khoá cổ, ép chặt lấy Chu Thái .

Cái này cũng tại Chu Thái không có kinh nghiệm, võ sĩ MMA có kinh nghiệm nhất định sẽ biết che cổ nhưng Chu Thái thì không cho nên Minh càng dễ dàng vào thế .

Ban đầu, Chu Thái chỉ cảm thấy khó chịu nhưng theo Minh vào thế khoá cổ xong, Chu Thái cũng tự biết chẳng lành .

Hắn cố gắng gầm gừ, cố gắng vận sức toàn thân nhưng lại làm sao có thể hất được Minh ra ? .

Bị vào thế khoá như vậy, rất rất ít người có thể thoát ra huống hồ Chu Thái còn không có kinh nghiệm .

Cổ họng của hắn bị chắn ngang, khuôn mặt của Chu Thái đỏ lên, không rõ vì dùng sức quá nhiều hay thiếu dưỡng khí mà cả người hắn bắt đầu rung nhè nhẹ .

Chu Thái cảm nhận được Minh bám lên người hắn càng ngày càng chặt, cơ thể Minh càng ngày càng nặng, nặng tựa như Thái Sơn vậy .

Sau đó tầm mắt của Chu Thái dần dần trở nên mơ hồ, miệng hắn há lớn như muốn hấp khí nhưng càng ngày hắn càng hít thở không thông thậm chí miệng kêu không thành tiếng .

Giây phút này Chu Thái thậm chí cảm nhận được t·ử v·ong nhưng mà Minh tất nhiên sẽ không hạ sát thủ với Chu Thái .

Võ sĩ MMA chuyên nghiệp có thể ‘căn’ được nhịp khoá cổ, bọn họ có thể hạn chế tỉ lệ t·ử v·ong của đối thủ, chỉ s·iết c·ổ đối phương ngất đi mà thôi nhưng Minh còn xa không gọi là võ sĩ chuyên nghiệp, hắn cũng thật sự không dám một mực s·iết c·ổ Chu Thái .

Khi cảm nhận cơ bắp Chu Thái buông lỏng, cảm nhận đối phương phản kháng càng ngày càng vô lực, Minh rất quyết đoán buông tay ra, cả người cũng dùng sức lùi về phía sau .

Theo Minh buông tay cùng lùi lại, Chu Thái cứ như vậy đổ ập xuống nền gạch nhưng hắn cũng không có đau đớn ngược lại há lớn miệng như muốn tham lam hít không khí tươi mới vào trong lá phổi vậy .

Quần áo của Chu Thái sớm xộc xệch, da thịt đỏ lên, mồ hôi lấm tấm, khuôn mặt của hắn cũng trở nên có phần tái nhợt .



Ở phía bên kia bản thân Minh thật ra không khá hơn là mấy, hắn cũng thở hổn hển đồng thời toàn thân đều ê ẩm cực kỳ .

Minh tự biết, cho dù chơi Kick Boxing hắn cũng đánh không lại Chu Thái nhưng nếu để Minh dùng nhu quyền vậy thì không giống, chỉ cần có thể vật ngã Chu Thái sau đó đưa hắn vào đòn khoá, Chu Thái khoẻ hơn nữa cũng nằm .

Đấy là bản thân Minh còn coi như quân tử bởi vì yếu lĩnh của nhu quyền bất kể phiên bản Brazil hay Nhật Bản – Hàn Quốc đều nằm ở ‘nắm’ cùng ‘vật’.

Người thời Tam Quốc cũng không thích ăn mặc bó sát người, bất kể văn nhân hay võ nhân đều mặc quần áo rộng thùng thình, nhất là phần tay áo cùng vạt áo .

Dạng quần áo này rơi vào trong mắt cao thủ nhu thuật khác gì ‘xin c·hết’ trăm phần trăm có thể vật được Chu Thái ngã xuống thậm chí Minh tự tin vật được đối phương xuống mà đối phương còn không kịp phản kháng .

“Chu Thái luyện quyền cước đến mức này, không rõ v·ũ k·hí lại ra sao ? “.

Minh trong lòng thầm nghĩ nhưng hắn cũng hiểu việc đêm nay đến đây là dừng, thế là hắn chủ động đi đến gần Chu Thái, quan tâm mà hỏi .

“Ấu Bình, ngươi không sao chứ ? “.

Nghe được giọng Minh đồng thời thấy hắn đưa tay ra, Chu Thái mới miễn cưỡng đưa một tay ra để cho Minh kéo hắn ngồi dậy .

Vẻ mặt của Chu Thái vẫn tái đi nhưng đã tốt hơn trước nhiều .

Hắn vẫn ngồi dưới đất, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Minh sau đó ôm quyền mà nói .

“Ấu Bình vốn nghĩ võ nghệ bản thân cao cường nhưng mà An Sinh huynh võ nghệ còn thắng ta mười lần, Ấu Bình bội phục “ .

Chu Thái nói vậy, Minh nào dám nhận dù sao hắn biết đối phương đang nói quá mà thôi .

“Ấu Bình cũng không cần tự coi nhẹ mình, bằng tuổi Ấu Bình đã có võ nghệ như vậy sau này tất dương danh lập vạn “

Nghe Minh nói, Chu Thái cười cười không đáp sau đó như nghĩ ra gì đó, Chu Thái ngập ngừng hỏi Minh .

“An Sinh huynh . . . không biết chiêu vừa rồi An Sinh huynh dùng gọi là gì ? đến từ trường phái võ học nào ? “.

Vật nhau, cái này Chu Thái biết .

Vật là một môn võ học cực kỳ lâu đời thậm chí từ thời Chiến Quốc đã có .

Nguyên bản thì vật đến từ các dân tộc du mục phương Bắc, thuộc về văn hoá của các dân tộc này .

Cũng bởi vì vậy mà Tần Quốc cũng tiếp xúc với vật, phong trào đấu vật của Tần Quốc tương đối mạnh mẽ, đến sau này Tần Quốc trở thành Đại Tần, đấu vật càng nhanh truyền vào Trung Nguyên.

Chu Thái cảm thấy Minh dùng chính là đòn vật nhưng lại có phần không giống dù sao Chu Thái không phải không biết vật, nào có lợi hại như vậy ? ít nhất Chu Thái chưa từng thấy ai trong nháy mắt có thể chế ngự được hắn kể cả khi hắn ngã xuống .



Nghe Chu Thái hỏi, Minh nhất thời lại không biết trả lời ra sao, Nhu Thuật đi đến thời đại này lại giải thích thế nào ? .

“Ấu Bình huynh, cái này là huynh hỏi khó ta rồi, đây thuộc về bí thuật bất truyền của bản môn, sư phụ lão nhân gia không cho ta đối với bên ngoài lộ ra một chút “

“Tuy vậy nếu Ấu Bình thật sự muốn biết ta vẫn có thể nói tên cho Ấu Bình, môn võ này gọi là Nhu Thuật “ .

Chu Thái nghe vậy liền lẩm bẩm hai chữ ‘Nhu Thuật’ về phần Minh bịa lý do thì Chu Thái tin không nghi ngờ .

Cái thời đại này giữ bí mật mới là hợp logic, võ công bất truyền mới là hợp tình hợp lý thậm chí đời đời đơn truyền càng lộ ra cao thâm .

“Là Ấu Bình mạo phạm, đa tạ An Sinh huynh đã cho ta biết tên “.

“Không biết . .. mấy ngày nữa nếu Ấu Bình có rảnh liệu có thể lại đến lĩnh giáo cao chiêu của An Sinh huynh ? “.

Chu Thái nói ra câu này xong, ánh mắt hừng hực chiến hoả .

Nhìn vào ánh mắt đối phương, Minh biết tiểu tử này còn chưa phục.

Minh thậm chí biết luôn Chu Thái đang nghĩ gì, tiểu tử này chắc hẳn cảm thấy ‘chỉ cần không ngã’ hắn sẽ không thua .

Minh rất muốn nói cho Chu Thái một câu ‘ngây thơ’ nhưng hiển nhiên vẫn cần cố kỵ mặt mũi đối phương .

“Đương nhiên là được, cái này ta cầu còn không được, so chiêu với Ấu Bình cũng khiến ta nhìn ra được yếu điểm của bản thân “

Minh cũng không nói ngoa thậm chí hắn cũng một mực muốn so chiêu với Chu Thái, không đánh là không có cách nào trưởng thành, không có cách nào đột phá giới hạn bản thân .

Đêm nay không có trận chiến này, Minh làm sao biết nhược điểm của bản thân ? .

Nhân thời điểm còn đang ở Giao Chỉ, còn đang tính là an nhàn vậy tốt nhất tìm đủ khả năng cải thiện điểm yếu của bản thân bởi sau này thân hãm loạn thế, chỉ cần một bước sai vậy rất khó có cơ hội lại đi sửa lại .

Thấy được Minh đồng ý, Chu Thái mừng lắm .

Mà hai người đánh nhau một hồi dĩ nhiên lại đều đói bụng thế là lập tức ngồi vào bàn ăn, một bên uống rượu một bên ăn thịt, căn bản nhìn không ra hai người vừa có một trận khổ chiến .

Nam nhân mà, không đánh nhau thì không quen biết .

Mà cũng sau trận đánh này, Minh thu được hai điểm phúc lợi nho nhỏ .

Thứ nhất, Chu Thái triệt để gọi hắn là ‘huynh’ tuy chỉ là lời nói nhưng khác biệt lớn lắm .

Bình thường tuy hai người chênh lệch tuổi tác nhưng đều tương đối mà xưng nhưng hiện tại Chu Thái là thật sự bội phục Trần Minh cho nên từ nay xưng hô lấy Trần Minh vì huynh mà Chu Thái vì đệ .



Tuy đây chưa phải kết nghĩa nhưng cũng coi như một bước tiến lớn giữa quan hệ hai người .

Thứ hai, trong lúc uống rượu bản thân Chu Thái nhấc lên một việc làm Minh hứng thú .

Chu Thái nói cho Minh, lần này Chu Cảnh đến Giao Chỉ không đơn giản chỉ là hiệp trợ Giả Tông mà còn đi tìm một người hay đúng hơn một dòng họ .

Giao Chỉ - Đậu gia .

Đậu gia là gia tộc gì ở đất Giao Chỉ ? Chu Thái cũng không biết dù sao nếu biết hắn đã sớm tìm được tuy nhiên cái họ Đậu này lai lịch lớn doạ người .

Nổi tiếng nhất Đậu gia chính là Đậu Vũ – Đậu đại tướng quân cùng Đậu hoàng thái hậu .

Hán Linh Đế có thể ngồi lên long ỷ chính là nhờ Đậu Vũ giới thiệu, Đậu hoàng hậu đồng ý sau đó Hán Linh Đế mới có thể làm vua sau đó Hán Linh Đế nhận Đậu hoàng hậu làm mẹ, từ đó có Trường Lạc Thái Hậu.

Đậu Vũ thân là đại tướng quân, cấp bậc căn bản không phải loại bán thịt heo như Hà Tiến có thể so, nói quyền khuynh thiên hạ cũng không quá .

Hắn vốn quản binh mã thiên hạ đã thế còn là hai triều nguyên lão, Đậu gia cũng là sĩ tộc đứng đầu thiên hạ .

Phù Phong Đậu Thị thời đại đó ai không biết ai không hay ? .

Hà Tiến có em gái làm hoàng hậu thì sao ? người ta Đậu Vũ có con gái làm thái hậu kìa .

Hán Linh Đế gọi Đậu hoàng hậu là mẹ, hiệu xưng Trường Lạc Thái Hậu cho nên Đậu Vũ chính là ông ngoại của Hán Linh Đế .

Quyền thế như vậy nói là gấp mười lần Hà Tiến cũng không quá đáng tuy nhiên Đậu gia vẫn ngã, ngã trong tay . . . Thập Thường Thị .

Việc này Chu Thái tất nhiên không hiểu nhiều, hắn chỉ biết Đậu gia thua sau đó Đậu gia rất thảm .

Thập Thường Thị trảm sạch toàn bộ Đậu gia, tất nhiên chỉ là chi thứ .

Về phần chi chính của Đậu gia bị đầy tới đất Giao Chỉ nhưng mà đường xá xa xôi lại thêm tội thân liệu còn lại mấy người ? .

Nguyên bản sự việc đã qua mấy chục năm, ai cũng nghĩ Đậu gia diệt tuyệt ở Giao Chỉ nhưng trời xui đất khiến thế nào trong sự kiện Lương Long, Chu Tuấn lại vô tình biết được Đậu gia ở đất Giao Chỉ có lẽ còn tồn tại .

Chu Tuấn cũng không biết thực hư ra sao bởi vì đầu mối bị đoạn mất nhưng không ảnh hưởng đến Chu gia hứng thú với Đậu gia cho nên mới để Chu Cảnh cùng Chu Thái tới .

Chu Thái uống rượu say có chút không giữ miệng nhưng đây cũng là bình thường, hắn mới 19 .

Ngoài ra Chu Thái cũng không lộ ra quá nhiều ví như Đậu gia có thật sự còn tại thế không chính Chu Thái cũng không biết, đây càng như tin đồn .

Tin đồn này lộ ra ngoài hậu quả vốn không quá nghiêm trọng huống hồ Minh biết được tin này lại có thể làm gì ? .

Chính bản thân Minh nghe xong cũng chỉ cảm thấy ‘tăng thêm kiến thức’ hắn cũng không biết cái tin này vận dụng để làm gì .

Giao Chỉ có Đậu gia, tin này biết là được, Minh chẳng nhẽ còn có thể tìm ra đám người này rồi đi cúng bái ? .