Đậu gia trước đây tuyệt đối là đại thế gia nhưng mà Minh với cái gia tộc này cũng không để ý cho lắm .
Đậu Vũ đã sớm c·hết mấy chục năm, Đậu thái hậu mất còn sớm hơn Đậu Vũ, Đậu gia nào còn gì để người ta quan tâm ? .
Cho dù có tìm được hậu nhân của Đậu gia tại đất Giao Chỉ thì lại có thể làm gì ? chẳng nhẽ còn có thể mang tới chỗ Linh Đế đổi quà ? phải biết Hán Linh Đế đã định tội Đậu Vũ vậy căn bản không có chuyện lật án .
Hoàng đế một khi đã lập án, rất hiếm có vụ việc lật án, có lật lại án oan sai cũng phải là việc của các đời hoàng đế sau .
Tại Hán triều có một sự việc rất nổi tiếng đấy chính là ‘oan’ Mã Viện.
Nhắc đến Mã Viện người Việt Nam tất nhiên nhớ tới sự kiện Hai Bà Trưng cho nên rất nhiều người thù ghét cái tên này tuy nhiên Mã Viện xác thực cũng tính là danh tướng đương thời .
Cái thành ngữ ‘da ngựa bọc thây’ của Trung Quốc cũng xuất phát từ Mã Viện, kẻ này đối với Hán triều cúc cung tận tuỵ đến c·hết mới thôi, cho dù già cả ốm đau bệnh tật vẫn ôm một thân bệnh da chiến trường vì Hán triều dẹp loạn người Hồ ở Tịnh Châu .
Kết quả Mã Viện trên đường ra trận liền c·hết, đại danh tướng đương thời cứ như vậy chấm dứt cuộc đời mình, âu cũng làm nhiều người Trung Quốc tiếc hận.
Vấn đề là Mã Viện không chỉ c·hết không yên lành mà đến c·hết còn bị ô danh, Hán Quang Vũ Đế - Lưu Tú vậy mà tin lời gian thần mà cắt chức hầu tước của Mã Viện, Phù Phong – Mã Thị cũng từ thế gia vọng tộc b·ị đ·ánh rớt xuống ngàn trượng .
Thời điểm Mã Viện c·hết, địa vị của Mã thị phải nói cực kỳ khó xử, ở trong q·uân đ·ội vẫn rất rất nhiều người hưởng ứng Mã gia nhưng thế lại có tác dụng gì ? hoàng đế đã định tội Mã Viện, hầu tước cũng bị cắt, Mã gia chỉ có thể đóng cửa bảo nhau, cũng không ai dám vì Mã Viện kêu oan .
Phù Phong Mã Thị còn như thế huống hồ Phù Phong Đậu Thị ? .
Mã thị năm đó chỉ có Mã Viện chịu tội cho nên còn có thể gượng chống, Đậu thị bị trảm cả dòng họ, dòng chính thì bị đầy tới Giao Chỉ, lại có thể làm gì ? .
_ _ _ _ __ _ _
Minh ném chuyện Đậu gia ra khỏi đầu, chỉ coi đây là việc vui trên bàn tiệc .
Mấy ngày tiếp theo sinh hoạt của Minh liền vào quỹ đạo, ngày ngày luyện binh, ngày ngày cùng binh sĩ sinh hoạt sau đó đêm về luyện võ cùng Chu Thái.
Chu Thái có thể từ Minh học cái gì thì Minh cũng không để ý lắm nhưng luyện võ cùng Chu Thái quả thực cho Minh lợi ích không nhỏ .
Luyện võ cùng Chu Thái thật ra rất khổ, con trâu nước này cũng không biết nhẹ tay là gì lại cực kỳ thích cứng đối cứng dẫn đến Minh liên tục bại lui .
Chỉ cần không dùng Nhu Quyền bản thân Minh thật sự chế ngự không được con trâu nước này, tuy vậy bị ăn đòn nhiều không phải không có lợi ít nhất cơ thể Minh cũng bắt đầu có thể ‘chịu đau’.
Ví như lần đầu cùng Chu Thái so chiêu, hai bên vừa va một cái là biết ai cao ai thấp nhưng trải qua một tuần cố gắng, hiện tại ít nhất phải cứng đối cứng mấy chiêu thì Minh mới ‘chạy’.
Cơ thể không phải là việc có thể cải thiện một sớm một chiều, ngoại trừ ẩm thực cùng dinh dưỡng ra bản thân Minh cũng chỉ có thể lựa chọn chịu đòn .
Học võ thường thường cũng là như thế, học võ không có tốc hành, đều phải trải qua rèn luyện cùng thực chiến mà thực chiến ở đây chính là ăn đòn .
Bị đánh nhiều thì cơ thể mới có thể kháng đòn, mới có thể trở nên cứng rắn cho nên có khổ hơn nữa Minh cũng phải cắn răng mà chịu, lúc này khổ về sau mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
Tất nhiên hai người so bì cũng không đơn thuần là thuật cận chiến mà còn so v·ũ k·hí .
Nhắc đến vũ khi, Minh cảm thấy sảng khoái vô cùng bởi vì hắn tìm lại được cảm giác ‘bá đạo’ hắn có thể treo Chu Thái lên mà đánh.
Chu Thái sở trường dùng đao nhưng Minh lại dùng trường thương chưa kể đao pháp của Chu Thái trừ hung mãnh ra cũng không có gì, hắn bị Minh đánh rất thảm .
Ngoại trừ đao pháp ra, Chu Thái còn muốn so thuật bắn tên nhưng cái này Chu Thái càng không có cửa, Chu Thái có thể bắn tên chính xác trong 30 bước nhưng Minh lại có thể dễ dàng làm tới trong 50 bước, chênh lệch giữa hai người là lớn lắm .
Nói ngắn gọn, không có v·ũ k·hí thì Minh rất khó chế phục Chu Thái nhưng một khi cầm v·ũ k·hí lên, Chu Thái tuyệt đối bị Minh đánh cho kêu cha gọi mẹ.
_ _ _ _ _ _
Một tuần này, binh lính của Minh quả thật đã ra dáng không ít, ai nấy đều béo tốt lên nửa vòng .
Chiến lực binh lính không rõ có mạnh hơn không nhưng đội ngũ xếp hàng thì tiến bộ nhiều lắm, thường thường là lệnh tập trung vừa ra, binh sĩ lập tức có thể xếp thành đội hình, so với hiệu suất xếp hàng chào cờ của đám học sinh cấp 3 tương lai thì phải nhanh gấp 10 lần .
Về võ công, võ công của Minh tịnh tiến hơn không ít nhất là quyền cước, tất nhiên tiến bộ nhất vẫn là khả năng chịu đòn .
Cuối cùng, trong một tuần này Minh còn vụng trộm làm được hai thứ.
Đầu tiên là muối, hắn thành công tinh luyện ra muối ăn dù sao cái này vốn không khó, Minh trốn trong phòng thử mấy lần kết quả không tệ lắm .
Minh không rõ muối hắn tinh luyện ra so với cống phẩm mà Hán Linh Đế sử dụng ra sao nhưng chắc chắn chất lượng cao hơn muối ăn nhà họ Lý đem bán, quan trọng là Minh tự tin còn có thể cải thiện chất lượng muối của chính mình .
Thứ hai, Minh thành công ‘chiết cây’ c·ần s·a từ trong rừng mang về vườn nhà trồng, cũng thành công cuốn mấy điều cần.
Minh có gần 10 năm kinh nghiệm làm bạn với c·ần s·a, hắn biết c·ần s·a ‘nguyên chất’ rất ít được mang vào sử dụng .
Cái gọi là c·ần s·a ‘nguyên chất’ đơn giản có thể hiểu là lá c·ần s·a không qua chế biến, không tẩm hương liệu trực tiếp mang vào sử dụng .
Cho dù là hậu thế Minh vẫn chưa thấy đứa nào chơi liều như vậy tuy nhiên ở cổ đại Minh lại không tìm được chất phụ gia cho c·ần s·a.
Hắn chỉ có thể sử dụng biện pháp thủ công nhất đấy chính là cắt tỉa lá cần, sấy khô sau đó ủ.
Ủ lá c·ần s·a thường dùng các bình thuỷ tinh kín nhưng mà Minh cũng không tìm đâu ra thứ này, hắn chỉ có thể ử trong các bình sứ sau đó để vào nơi khô ráo thoáng mát.
Quá trình ủ c·ần s·a ngắn thì mất 2 tuần mà dài thậm chí vài tháng trời, trên lý thuyết lá c·ần s·a ủ càng lâu, hương vị cùng chất lượng càng cao.
Tại thời cổ đại, Minh cũng chỉ có thể dừng ở bước này, đồng nghĩa với cuốn c·ần s·a trực tiếp từ hũ ủ lấy ‘thuốc’ ra sau đó viên thành điếu giống điếu thuốc lá .
Chọn ‘vật liệu’ cuốn cũng là vấn đề, Minh nghĩ một hồi cuối cùng chọn . . . giấy vàng .
Theo Minh tính toán muốn cuốn c·ần s·a tốt nhất dùng vàng lá, vàng lá càng mỏng càng tốt .
Vàng lá vốn có thể dùng trong ẩm thực cho nên không ảnh hưởng mấy đến sức khoẻ người dùng đã thế còn chẳng ảnh hưởng tới chất lượng mùi vị của c·ần s·a, quan trọng nhất đảm bảo ai nhìn vào cũng thấy chữ ‘sang’ đập vào mặt.
Đáng tiếc công nghệ nhà Hán là không có thứ này .
Minh chỉ có thể lùi lại một bước mà chọn giấy vàng dù sao giấy ở thời đại này rất quý, giấy vàng cũng là loại giấy cao cấp nhất .
Cho dù giấy vàng cực cao cấp, thường được dùng trong cung đình nhưng nó vẫn tính là mỏng, công nghệ làm giấy của Hán triều thời đại này không làm được giấy cứng .
Chất lượng giấy không tốt lắm, không đủ dày, không đủ dai nhưng Minh cảm thấy mang ra đốt vừa vặn đồng thời cũng dễ cuốn, cẩn thận một chút là được.
Đương nhiên, Minh không có giấy vàng trong tay, Giả Tông đại khái có nhưng Minh cũng không thể đi xin Giả Tông đi ? thứ này trong mắt nho sĩ so với vàng còn phải quý hơn.
Minh bất đắc dĩ lại lùi một bước, lần này chuyển sang dùng giấy, giấy mà hắn chọn gọi là giấy Lục Thị.
Tại Hán triều nói về giấy nhất định phải kể đến giấy Thái Luân, Thái Luân là ai thì Minh không rõ nhưng đây chính là người cải tiến thuật làm giấy của Trung Quốc, khiến cho sau này làm giấy càng thêm dễ dàng, giấy Thái Luân rất nhanh tràn ngập thị trường nhưng vấn đề là thời cổ đại không có bản quyền .
Trải qua mấy trăm năm, ai còn quản Thái Luân ? sĩ tộc quyền quý một bên giữ thuật làm giấy cho riêng mình, một bên tạo giấy bán ra ngoài sau đó gắn mác gia tộc .
Giấy Lục thị xuất phát từ Lục gia, Lục gia hiện tại cũng có thể coi là ‘đệ nhất tạo giấy’ gia tộc tại vùng Giang Đông này, tất nhiên bao quát luôn toàn bộ Giao Châu .
Bằng vào địa vị của Minh, cầm tới giấy Lục gia đã coi như tốt nhất .
Sở hữu giấy, Minh trực tiếp cầm đi cuốn, bằng ‘tài nghệ’ của hắn, 5 phút sau xuất hiện một điếu cần cực kỳ ‘hoàn mỹ’ .
Tất nhiên Minh không dám đi thử cái loại này, hắn dù sao vẫn s·ợ c·hết .
Thứ nhất đây là búp cần nguyên chất không thêm bất cứ phụ gia cùng hương liệu nào .
Thứ hai, búp cần này chỉ ủ vèn vẹn đúng 1 tuần .
Mùi của nó rất nặng, cho dù búp cần được làm nguyên liệu trong mắt Minh thuộc về hạo hạng nhưng cuốn thành điếu cần vẫn cho một loại mùi tương đối hăng .
Tuy vậy mùi của nó cũng không quá khó chịu, coi như .. . vừa hăng vừa thơm đi, có chút giống mùi thuốc lá loại không cao cấp lắm.
Cuốn xong điếu cần trên tay, Minh bắt đầu suy tư bởi vì chính hắn cũng không biết . . . thứ này lại mang đi cho ai thử nghiệm bây giờ ?.