Minh cầm điếu cần trong tay, vẻ mặt tương đối ngưng trọng .
Hắn cũng không muốn đi thử thứ này đồng thời chẳng biết vì sao Minh nghĩ đến hảo huynh đệ Chu Thái .
“Không được, quá thất đức”
“Chu hiền đệ tuy lúc luận bàn cục tính một chút, đánh ta đau một chút nhưng ta cũng được lợi lớn, sao có thể lấy hắn ra thử nghiệm ? “.
Mân mê điếu cần, trong đầu Minh nghĩ ra hàng loạt cái tên .
Đây rất có thể là điếu c·ần s·a đầu tiên trong lịch sử, Minh cảm thấy hắn không thể tuỳ tiện.
“Mà thôi mà thôi, trước cứ cất một chỗ, sau này lại tính tiếp” .
Minh cẩn thận cất điếu c·ần s·a đi, hắn lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ .
Trời bên ngoài đã tối mịt nhưng Minh nhất thời cũng không quá muốn lên giường.
Ngày hôm nay Chu Thái không tới dù sao mỗi tuần đối phương cũng chỉ đến 3-4 ngày dù sao nếu ngày nào cũng đến chính Trần Minh đảm bảo là người chạy trước.
Hắn cũng không khổ dâm như vậy .
Tất nhiên tại thời đại này cũng không chia tuần, lịch Hán triều chỉ có năm – tháng – ngày, không có tuần giả, cũng không có khái niệm 7 ngày bằng 1 tuần.
Minh ngồi trên bàn, thắp nến lên sau đó tiện tay múa bút, tiện có giấy Lục Thị bên cạnh, Minh lại muốn viết gì đó .
Hắn cùng Nghiêm Mẫn ước hẹn nửa tháng, vì Hán triều không lấy tuần để tính cho nên nửa tháng là 15 ngày .
Hiện tại đã qua 7 ngày cũng coi như qua nửa thời gian .
Minh đối với việc đánh bại Nghiêm Mẫn thật ra không lo, hắn không tin hắn thua Nghiêm Mẫn .
Lùi lại một bước, cho dù hắn thua Nghiêm Mẫn thì Minh cũng không chịu quá nhiều ảnh hưởng, luận võ hắn đã thắng một lần, Nghiêm Mẫn cho dù thắng lại thì cũng chỉ là thế hoà.
Minh cần là cần suy nghĩ sau khi thắng Nghiêm Mẫn xong hắn sẽ làm gì .
Theo Minh dự đoán, thắng Nghiêm Mẫn xong thì 50 binh lính của Nghiêm Mẫn cũng sẽ rơi vào trong tay Minh, tiếp đó một thời gian ngắn sau Giả Tông tất nhiên mở rộng binh doanh.
Từ 100 binh Giang Đông làm mốc lại mở rộng thành một doanh 500 sĩ tốt .
Tiếp sau đó ước chừng Giả Tông cũng sẽ không mở rộng binh doanh, không phải không có tiền mà là Giả Tông cần chính thức bắt tay làm việc .
Giả Tông quản lý ba quận Giao Chỉ - Cửu Chân – Nhật Nam, chỉ cần hắn đủ hung ác thì triệu tập 1 vạn sĩ tốt không phải là khó nhưng cũng không cần thiết dù sao Giả Tông đến Giao Chỉ là để đảm bảo đất này không sinh dân biến, hắn mạnh mẽ mộ binh không dẫn đến dân phản mới là lạ .
Về phần bắt tay làm việc ở đây là dẹp loạn .
Loạn Lương Long đã qua nhưng dư âm vẫn còn, loạn tượng vẫn xuất hiện ở nhiều nơi tại Giao Chỉ điển hình là ‘vựa lúa’ – An Định.
Giả Tông muốn yên ổn Giao Chỉ tất phải yên An Định mà 500 sĩ tốt kia chính là tiền vốn để Giả Tông dẹp yên An Định.
Muốn dẹp loạn liệu 500 binh lính có đủ không ? .
Thực tế chắc chắn là không nhưng quân Giao Chỉ dù sao vẫn thuộc danh nghĩa Hán triều, quân triều đình trời sinh có ưu thế .
Giống như Chu Tuấn đi đến Giao Chỉ, hắn lấy danh nghĩa triều đình nhà Hán kêu gọi, vừa kêu gọi một cái tất cả hào cường địa phương vốn ngứa mắt Lương Long đều ủng hộ Chu Tuấn, thế mới có việc Chu Tuấn chỉ cần một tháng liền dẹp yên Lương Long .
Bởi thế mới nói, trong mắt Minh bản thân Lương Long chỉ coi là ‘loạn’ mà không phải khởi nghĩa, khởi nghĩa nhất thiết phải làm được như Hai Bà Trưng, có thể khiến đất Giao Chỉ đoàn kết thành một mối .
Năm đó Mã Viện đánh Hai Bà Trưng cũng không có việc một hô cả Giao Chỉ phản, Mã Viện cùng Hai Bà Trưng năm đó là lấy quân lực cứng đọ cứng với nhau, thật sự bày binh mà đánh trận.
Chu Tuấn không so được Mã Viện nhưng mà Lương Long càng không so được Hai Bà Trưng .
Tương tự trường hợp của Chu Tuấn, Minh mang theo điều lệnh của Giả Tông chạy đến An Định, ban đầu chỉ có 500 binh nhưng sẽ rất dễ dàng mộ tập hương dũng các làng thậm chí cường hào địa phương sau đó cùng nhau dẹp yên An Định, mấy trăm binh ban đầu có thể không đủ nhưng mộ tập ra mấy ngàn binh mã lại thêm người địa phương giúp đỡ tất nhiên là đủ .
Tiếp sau đó, Minh biết hắn sẽ đóng quân ở An Định một khoảng thời gian, ngắn thì vài tháng mà dài có khi cả năm, thời điểm này Minh mới có thể tính là tạm rời xa ánh mắt Giả Tông mà mưu việc của hắn .
Minh muốn mưu cầu cái gì ? .
Thứ nhất tất nhiên là thẻ nhân vật, sau đó đào tạo chút thân tín có thể trọng dụng .
Thứ hai, Minh vẫn muốn ra biển nhìn một chút .
Minh lấy cái tên An Sinh cũng là hi vọng dân chúng Giao Chỉ bớt khổ .
Giao Châu quá lớn, hắn quản không xa được như vậy nhưng ba quận Giao Chỉ - Cửu Chân – Nhật Nam bản thân Minh nguyện ý đi quản .
Muốn nơi này tốt lên, trước hết phải ngăn nạn binh đao, điểm này Sĩ Nh·iếp đã làm rất tốt cùng lắm Minh học theo là được.
Sau đó phải nghĩ cách tụ tập dân chúng lại với nhau, không thể nào để dân chúng Giao Chỉ - Cửu Chân – Nhật Nam sống tản mạn như vậy, cái này rất bất tiện quản lý cũng bất tiện gây dựng Giao Chỉ .
Cuối cùng, khi mà dân chúng đổ về vậy tất nhiên phải đảm bảo an ninh lương thực cho người dân .
Kể ra thì . . . nơi nào có thể chịu đói nhưng đất Việt cổ làm sao có thể đói ? chỉ cần đám thái thú không hà khắc với dân chúng, người dân Giao Chỉ hoàn toàn có thể tự mình nuôi mình .
Tuy vậy thân là người hiện đại, Minh tất nhiên cũng không muốn mọi thứ chỉ dừng lại như thế, nếu chỉ như vậy thì cần Sĩ Nh·iếp là được lại cần gì Trần Minh ? .
Trần Minh vẫn muốn cải thiện lương thực cho người dân, bằng vào lúa có thể khiến người dân Giao Chỉ không c·hết đói nhưng lúa lại không đủ để ‘dân giàu nước mạnh’.
Không phải vì Minh coi thường lúa mà là Minh biết thời đại này có một vấn đề siêu lớn đấy chính là – Đại Băng Hà .
Nếu đơn giản chỉ là nhân hoạ thì Minh chưa chắc đã sợ, sự thực chứng minh Tam Quốc có loạn nữa cũng chẳng loạn được đến Giao Chỉ.
Tuy nhiên t·hiên t·ai thì khác nhất là Đại Băng Hà .
Nạn Ngũ Hồ Loạn Hoa nguyên nhân một phần là vì thế lực Trung Nguyên suy yếu cực điểm mà một phần khác là bởi thời tiết quá lạnh, lạnh đến mức người Hồ không chịu nổi nữa mới dốc toàn lực chạy về Trung Nguyên.
Tuy Giao Chỉ thuộc Đông Nam Á, trên lý thuyết nơi này ấm áp hơn Trung Quốc nhưng ‘lạnh’ ở đây là toàn cầu đều sẽ hạ nhiệt độ, Giao Chỉ cũng sẽ không tránh được chỉ là bớt thiệt hại thôi .
Từ giờ đến Đại Băng Hà còn đến mấy chục năm thậm chí gần trăm năm nhưng không ảnh hưởng đến Minh chuẩn bị sớm .
Hắn đời này chưa chắc đã gặp Đại Băng Hà, có khi thời tiết trở lạnh thì mộ Minh đã sớm xanh cỏ từ lâu nhưng Giao Chỉ vẫn ở đây, người Giao Chỉ vẫn sẽ đời đời sinh hoạt ở đây, trăm năm với một triều đại hiển nhiên là dài nhưng với một dân tộc thì lại không tính dài .
Để chuẩn bị sớm cho Đại Băng Hà cùng với đảm bảo an ninh lương thực cho Giao Chỉ, trong đầu Minh sinh ra một bộ phương án.
Hắn đến cổ đại cũng được 3 tuần, quan trọng nhất là khoảng thời gian này hắn kết thân với một đám thợ săn bản địa, có những người này giúp đỡ Minh càng hiểu phụ cận ra sao.
Nói về lương thực chính ở Giao Chỉ thậm chí là Giao Châu tất nhiên phải nhắc đến lúa .
Lúa chia làm lúa nước cùng lúa nương .
Sự thực đáng buồn thì lúa ở Giao Chỉ càng nhiều là lúa nương mà không phải lúa nước.
Đây không phải bởi người Việt cổ không am hiểu trồng lúa nước, tổ tiên người Việt cổ đương nhiên biết trồng trọt từ rất sớm, văn minh lúa nước đâu phải nói cho vui nhưng thời đại thay đổi, chủ yếu bởi . . . khổ.
Tại Giao Chỉ, thái thú chính là trời, cũng bởi đám chó c·hết này ép quá ác, rất nhiều người bị bức vào núi, ở đồng bằng căn bản sống không được .
Rất nhiều người Giao Chỉ lựa chọn chạy vào trong núi mà trong núi thì trồng không nổi lúa nước .
Tiếp sau đó là loạn Lương Long càng khiến dân bản địa khổ không thể tả, ruộng vườn b·ị c·ướp đoạt, hoang phế tiêu điều đã thế mấy năm nay mất mùa liên miên .
Vùng An Định được coi là vựa lúa của Giao Chỉ kia kìa nhưng xem An Định lúc này ra sao ? người dân An Định đã có rất nhiều người bỏ làng mà chạy vào trong núi, căn bản ở ngoài sống không nổi.
Ngươi vào núi tuy khổ nhưng còn tự do tự tại, ngươi ở đồng bằng trồng trọt, có đất có ruộng có nhà vậy ngươi chạy đi đâu ? không phải bị đám thái thú kia thoải mái cắt thịt ? sau này giả dụ sinh dân biến thì ruộng vườn của ngươi cũng là ưu tiên cho người ta đánh c·ướp.
Bởi vậy mới nói, Giả Tông trong mắt Minh đã rất tốt, hắn cũng tương đối có thiện cảm với vị lãnh đạo này hơn nữa hy vọng Giả Tông thật sự có thể trở về triều đình nhà Hán dù sao ngày hắn trở về cũng chứng minh đất Giao Chỉ an ổn một chút, hắn có thể trở về thăng chức tăng lương.
Giá gạo Giao Chỉ thấp hơn nhiều so với Dương Châu thật ra cũng vì chênh lệch giữa lúa nương cùng lúa nước, hạt gạo Giao Chỉ không so được với Dương Châu .
Giao Chỉ tất nhiên vẫn có nhà trồng được lúa nước, có ruộng vườn hẳn hoi nhưng đây đều là ruộng vườn của đám cường hào địa phương, chỉ có cường hào địa phương mới có thể bảo vệ điền sản của mình, người dân bình thường trừ khi bão đoàn sưởi ấm nếu không là không có hy vọng trồng lúa nước dù sao ruộng vườn cũng không bảo vệ nổi thì ngươi trồng cái gì ? .
Bảy phần gạo ở Giao Chỉ chính là lúa nương .
Ngoại trừ lúa nước cùng lúa nướng ra, Minh còn nghe nói Giao Chỉ có đặc sản riêng, thứ này chỉ trồng ở hai huyện Mê Linh cùng An Định .
Loại cây này được người Giao Chỉ gọi là cườm thảo nhưng sau này đổi thành ý dĩ, hạt ý dĩ được người dân tôn xưng mà mễ ngọc.
Minh thì chưa được ăn mễ ngọc bao giờ nhưng hắn nghe những người thợ săn ở đây đồn thổi năm xưa Mã Viện chính là mang ý dĩ từ Giao Chỉ về nhà Hán trồng trọt .
Loại hạt này rốt cuộc thế nào thì mấy người thợ săn cũng không nói rõ, hạt này vốn chỉ cung cấp cho quyền quý đất Giao Chỉ hay nói thẳng ra là đám thái thú địa phương, một phần thì mang lên cống nộp cho triều đình nhà Hán, người dân bản địa gần như không được đụng tới .
Gọi là mễ ngọc vì tương truyền hạt ý dĩ vừa trắng vừa tròn lại to như viên ngọc vậy đồng thời càng lộ ra nó tôn quý, mang lên cống cho Hán triều mới thể hiện sự thành tâm.
Minh đối với ý dĩ khá tò mò nhưng ý dĩ tuy là đặc sản Giao Chỉ nhưng lại không thể giúp người Giao Chỉ ăn no.
Không phải bởi đám thái thú kia không cho mà là sản lượng của ý dĩ rất kém cỏi, tuy Minh không biết cụ thể ra sao nhưng nghe những người thợ săn kia nói sản lượng của lúa nương thậm chí gấp 10 lần ý dĩ.
Tất nhiên cũng bởi vậy mà ý dĩ mới có thể làm cống phẩm cống lên nhà Hán .
Thời đại này phàm được làm cống phẩm tất nhiên thuộc tinh phẩm.
Đáng tiếc trải qua loạn Lương Long, nông nghiệp khắp Giao Chỉ đều bị tàn phá, cho dù Giả Tông hiện tại cũng chỉ được ăn gạo trắng, cũng không thấy hắn ăn ‘mễ ngọc’.
Không rõ là chưa phải mùa hay ý dĩ trải qua loạn Lương Long sớm bị tàn phá sạch sẽ ? .