Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 50: Giang Đông Tứ Đại Thế Gia.



Chương 50 : Giang Đông Tứ Đại Thế Gia.

Trên thao trường lại bắt đầu vang lên những tiếng ‘Ha’ ‘Hô’ không ngừng .

Dưới sự chỉ bảo của Minh, đám đội trưởng có thể kết thành phương trận sau đó liền tự mình chỉ dạy đám binh sĩ khác .

Minh thật ra không vội chia thành hai hàng 25-25 mà để bọn họ tự chia thành 5 tổ, mỗi tổ 10 người tự mình diễn luyện cùng phối hợp trước .

Hắn nhìn lấy đám binh sĩ tập luyện một lúc sau đó liền đi tới lều trướng trong doanh .

Cái doanh trại tạm bợ này trước đây là không có lều trướng, rào chắn còn không có nhưng trải qua một tuần cũng coi như ra chút hình dạng, ít nhất có rào chắn bên ngoài, có phủ lên lều trướng .

Đây tất nhiên là Giả Tông cho người đi làm, Minh là hồng nhân bên người Giả Tông, cũng không đến mức không xây được cho hắn một cái quân doanh tạm bợ.

Bởi thế không chỉ Minh có lều trướng, đám binh sĩ bình thường cũng có, nơi này không để ngủ lại mà là để che nắng che mưa .

Trở về trướng bồng của mình, Minh rất nhanh tươi cười với Chu Thái .

“Để Ấu Bình đợi lâu” .

Chu Thái là khách, hắn đến cũng không thể ở ngoài đúng không ? Minh sớm mời Chu Thái vào trướng bồng .

Lúc này Chu Thái cũng cười mà nói .

“Không đợi lâu không đợi lâu, trước đệ chỉ từ xa nhìn quân doanh của đại ca, nay được tận mắt chứng kiến quả thực mở rộng tầm mắt “.

“Nếu không phải đệ biết đây là tân binh từ Ngô Quận đi tới, đệ còn tưởng là lão binh doanh, không ngờ đại ca luyện binh cũng có một tay” .

Chu Thái thật ra không thông luyện binh nhưng hắn ở trong quân doanh của Chu Tuấn.

Thời điểm này khắp Trung Quốc cũng không có mấy người vượt qua được Chu Tuấn về tài luyện binh, bản lĩnh của đối phương rất lớn.

Chu Thái ở trong quân doanh của Chu Tuấn cho nên hắn cũng có thể nhìn ra được cái gì đó .

Tạm không bàn tới chiến lực chỉ bản quân kỷ, quân kỷ trong quân của Minh có thể nói là nghiêm minh cực kỳ, đã không thua lão binh.

Luyện binh một tuần có thể khiến tân binh không thua lão binh không ? đáp án tất nhiên là không được, đừng nói Minh cho dù Hàn Tín hay Bạch Khởi đội mồ sống lại cũng làm không được tuy nhiên nếu đặc biệt nhắm vào một hạng mục nào đó thì lại không quá khó, cụ thể ở đây là ‘trận hình’.



Minh dù sao cũng là người hiện đại, đầu óc hắn tương đối bị ám ảnh bởi việc ‘xếp hàng’ ‘tập hợp đội ngũ’ ‘quay trái qua phải’ các thứ, đây là những thứ q·uân đ·ội chính quy thời hiện đại thể hiện ra bên ngoài nhiều nhất .

Bởi thế cho nên bàn về tập trung quân số sau đó xếp thẳng hàng thẳng lối bản thân q·uân đ·ội của Minh xác thực không thua kém các lão binh doanh.

Dù sao thời kỳ này cho dù là lão binh doanh cũng . . . không quá tập trung vào cái vụ xếp hàng này cho lắm .

Lão binh cùng tân binh khác biệt lớn nhất vẫn là biểu hiện trên chiến trường, không ra chiến trường thì đều là đàm binh trên giấy, không có quá nhiều giá trị tham khảo .

“Ấu Bình quá khen, đại ca cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ thôi “

“Trưa nay ta mời Ấu Bình cùng chúng binh sĩ ăn một bữa cơm được không ? đến xế chiều liền thỉnh Ấu Bình phá trận “ .

Chu Thái nghe vậy hào sảng gật đầu, hắn cũng chỉ là giáo uý cho nên cũng thường ăn cơm với binh sĩ, cái này với Chu Thái hiển nhiên là quen thuộc .

“Tuy nhiên Ấu Bình phải hứa với ta, ngươi nhất định phải mang theo lá chắn “.

Chu Thái nghe vậy vẻ mặt hơi bất ngờ sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài quân doanh .

Từ vị trí này của hắn rất dễ nhìn thấy nơi thao trường có mấy người đang chia thành hàng luyện đâm gậy.

Trong tay đối phương chỉ là gậy gỗ, Chu Thái lập tức thu ánh mắt lại, hắn muốn mở miệng nói ‘không cần’ nhưng nghĩ nghĩ một chút vẫn gật đầu đáp ứng .

“Được, Ấu Bình nghe đại ca “ .

Chu Thái bản năng cũng không sợ thậm chí cảm thấy Minh đang lo nghĩ quá nhiều, đừng nói binh lính cầm gậy gỗ cho dù thật sự cầm giáo đi ra Chu Thái hắn cũng không sợ .

Đây là tự tin của Chu Thái, chỉ có 50 tên tân binh mà thôi Chu Thái sao có thể sợ ? .

Tất nhiên cái này cũng có thể hiểu là ‘nghé con không sợ hổ’ Chu Thái năm nay mới 19, có gì đó ngông nghênh cùng lỗ mãng vốn là bình thường .

Minh thì khác, hắn cũng không dám mạo hiểm, quan trọng nhất việc Chu Thái cầm khiên phá trận mới có thể khiến Chu Thái càng dễ dàng đâm thủng trận hình của đám binh sĩ kia .

Chu Thái nếu chỉ được cấp một thanh đao gỗ, cho dù phá được trận cũng sẽ tương đối mỏi mệt nhưng hắn có khiên chắn thì lại là vấn đề khác, đam bộ tốt của Minh tuyệt không ngăn được con trâu nước này nhưng thế mới có ý tứ.

Minh cảm thấy cái này giống đánh Boss trong game vậy, Boss càng khó thì binh sĩ mới càng có tinh thần chiến đấu, càng cố gắng thao luyện, đây là việc tốt .

Quan trọng là Chu Thái ở trong quân vốn vô danh, hắn chỉ là giáo uý mà thôi, cũng chỉ ngang Nghiêm Mẫn .



Nếu binh sĩ biết chỉ một tên giáo uý cũng có thể lấy sức một người phá trận năm mươi người, bọn họ lại cảm thấy thế nào ? .

Thứ nhất là xấu hổ sau đó sẽ càng cố gắng luyện tập phương trận .

Thứ hai . . . có lẽ sẽ đối với Minh càng thêm kính ngưỡng dù sao giáo uy Nghiêm Mẫn ở trong tay Minh b·ị đ·ánh đến kêu cha gọi mẹ đây này, thế chẳng phải Chu Thái ở trước mặt Minh cũng không chịu được sao ? .

Về mặt Logic . . . suy nghĩ này là đúng, ít nhất với tư duy của binh lính này là như vậy .

_ _ _ _ _ _

“Đúng rồi Ấu Bình, ta tuy xuất thân Ngô Quận nhưng quanh năm suốt tháng chỉ ở trong núi, hiện tại đến Giao Chỉ ngược lại được nghe rất nhiều người nói Giang Đông tứ đại thế gia “

“Ta biết tứ đại thế gia ở Giang Đông gia đại nghiệp đại, truyền thừa lâu đời nhưng rốt cuộc các đại thế gia này làm sinh ý gì ? “.

Nhân lúc cũng không có việc gì làm, Minh mở miệng tiện hỏi Chu Thái .

Cái này cũng không tính là bí mật gì cho nên Chu Thái cũng thoải mái mà nói .

“Gì mà Giang Đông tứ đại thế gia, đại ca nói quá lời “ .

“Giang Đông vốn là đất nghèo khó, sinh ý có thể lớn như thế nào ? tứ đại thế gia chỉ là người ngoài th·iếp vàng lên mặt mà thôi “ .

“Giang Đông vốn là đất Sở cũ, có lẽ trước đây Giang Đông thật sự giàu có nhưng mà Hạng Vũ cũng không đấu lại Cao Tổ, từ đó về sau Giang Đông lại tính là gì đâu ? nơi đây vốn là nơi ném đủ loại trọng phạm, là biên giới Hán triều, vừa loạn vừa nghèo “ .

“Cái gọi là tứ đại thế gia ở đất Giang Đông chẳng qua là loè người, Ấu Bình ít học nhưng cũng hiểu thế gia phải như Hoằng Nông – Dương thị hoặc Nhữ Nam – Viên thị, đây mới là thế gia đại tộc “

“Tứ đại thế gia, lần lượt là Cố - Lục – Chu – Trương có điều bốn nhà này ở bên ngoài nào dám xưng thế gia ? xưng thế gia thiên hạ cười thối mũi “ .

“ Về phần đại ca thắc mắc, đệ cũng có chút hiểu biết, có thể trả lời đại ca “

“Trong tứ đại thế gia, Cố gia nổi tiếng nhất là tài học, mở rất nhiều trường tư thục khắp Giang Đông, ở Giang Đông nổi tiếng hiền danh, danh tiếng cũng là tốt nhất, trong giới sĩ lâm rất được ngợi khen”

“Trương gia thì lấy địa chủ xuất thân, Trương gia sở hữu nhiều điền sản ruộng vườn nhất, gia binh trong nhà cũng là nhiều nhất “



“Chu gia chúng ta thiên hướng buôn bán, từ Dương Châu đến Kinh Châu đều có đội thuyền, nói Chu gia thiên hướng kinh thương cũng không sai “ .

“Cuối cùng là Lục gia, Lục gia sinh ý rất rộng, cái gì cũng đi làm nhưng nếu để ta nói thì Lục gia cũng thiên hướng buôn bán thôi chẳng qua nếu Chu gia ta thường xuyên làm ăn với Kinh Châu thì Chu gia lại làm ăn với Dự Châu cùng Từ Châu, sinh ý trên bộ bọn họ làm tốt hơn Chu gia “ .

Chu Thái không hổ là người Chu gia, cho dù không phải dòng chính vẫn có thể đao to búa lớn nhận xét về tứ đại thế gia nhưng cũng bởi lời Chu Thái nói, Minh vừa có thêm kiến thức lại vừa phát hiện ra hắn sai lầm .

Minh vốn nghĩ, Giang Đông được địa lợi vốn là nơi giàu có trù phú nhưng mà xem ra hắn sai, sai lầm lớn .

Nguyên chủ xuất sinh ở Phúc Kiến hay là Dương Châu hiện tại, bản thân Dương Châu có thể nói là lớn số một số hai cả nhà Hán tuy nhiên càng lớn thì mới . .. càng hoang vu.

Nguyên chủ phần lớn thời gian đều ở trong núi cho nên với thiên hạ không hiểu nhiều nhưng lúc này nghe Chu Thái nói, Minh ngộ ra rất nhiều .

Giang Đông chỉ là lớn nhưng lại không trù phú cùng giàu có thậm chí có phần hoang vu cùng tiêu điều mới . . . hợp tình hợp lý .

Trước đây Giang Đông là đất sở cũ, nơi này lý ra phải rất giàu có, thực tế thì nó cũng giàu có thật nhưng ai bảo Sở thua Tần, Hạng Vũ thua Lưu Bang ? .

Sở thua Tần thì cũng thôi đi dù sao nhà Tần ngắn ngủi nhưng mà Hạng Vũ thua Lưu Bang mới là vấn đề dù sao nhà Hán kéo dài hơn 400 năm đây này .

Kể từ khi Hạng Vũ thua, đất Giang Đông nhất là vùng phía nam sông Dương Tử còn bị ví thành vùng man di, ngoài vòng giáo hoá .

Theo thời gian, đây thậm chí là nơi đầy ải tù phạm của Hán triều nhưng dù sao Giang Đông vẫn có tiềm lực rất lớn dù sao thuỷ lợi người ta bày ra đấy, rất khó một mực nghèo mãi.

Tuy Hán triều không quá để ý Giang Đông nhưng từ từ Giang Đông vẫn phát tích chẳng qua xa xa không đến mức giàu có thôi, ngoài ra cũng bởi các thế lực ở Giang Đông bành trướng mới dẫn tới khu vực Dương Châu thoát khỏi cái danh ‘ngoài vòng giáo hoá’ nó đổi thành Giao Châu.

Cũng vì Dương Châu phát triển mà Giao Châu là nơi nhà Hán lựa chọn để đầy ải tù nhân, Đậu gia phía trước chính là minh chứng .

Tóm gọn lại, hiện tại Dương Châu vẫn tính là không tệ, vẫn có nội lực của chính nó nhưng xa xa không tính là giàu có, tứ đại thế gia đất Giang Đông tuy có thể dễ dàng ảnh hưởng tới Giao Châu nhưng cũng còn xa không tính là ‘đại thế gia’ .

Giang Đông sau này có thể liên tục phát triển vẫn có công rất lớn của Tôn Sách cùng Tôn Quyền, Tôn Sách thống nhất Giang Đông mà Tôn Quyền không ngừng kinh doanh Giang Đông .

Tôn Quyền có thể đánh trận không được nhưng làm kinh tế, giữ yên bờ cõi thì có thể coi như hàng đầu Tam Quốc .

Lại nói tứ đại thế gia, theo như Chu Thái nói thì bản thân Minh cũng hiểu phần nào .

Tô gia có lẽ là nghèo nhất, ít binh lính nhất nhưng danh tiếng lại lớn nhất, ở cái thời đại này đôi khi danh tiếng còn quan trọng hơn nhiều so với tiền bạc cùng binh sĩ thậm chí Tô gia có khả năng đang đứng đầu tứ đại thế gia .

Trương gia là địa chủ xuất thân, ruộng vườn nhiều nhất, gia binh cũng nhiều nhất cho nên Trương gia cũng có thể coi là ‘lão nhị’ dù sao ruộng vườn điền sản ở thời đại này vẫn là thước đo chứng minh thực lực hơn nữa Trương gia rất có thể cũng là thế gia có lực chưởng khống ngầm lớn nhất Giang Đông, ai bảo bọn họ nhiều đất đai ? .

Nhiều đất đai không chỉ chứng minh bọn họ có tài, có lực mà còn phải cắm rễ lâu đời ở cái đất Giang Đông này, thôn tính đất đai là cần thời gian tích luỹ .

Ngược lại Chu gia cùng Lục gia, hai nhà này ở trước mặt Minh cực kỳ sinh động nhưng xem ra lại là cửa dưới, cái câu Sĩ – Nông – Công – Thương tại thời đại này cũng chứng minh rất nhiều, tuy nó xa xa không nghiêm trọng bằng thời nhà Minh nhưng cũng là một loại hạn chế .

Chu gia cùng Lục gia đều phải quay đầu đi theo con đường kinh thương hơn nữa cả hai còn phải chia địa bàn kinh doanh, tất nhiên lộ ra kém Tô – Trương hai nhà ít nhất nửa bậc .