Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 51: Chu Thái Phá Trận.



Chương 51 : Chu Thái Phá Trận.

Minh ngày hôm nay mời Chu Thái đến cho nên cũng phá lệ hào sảng, ngày hôm nay binh sĩ có lộc ăn.

Bình thường binh sĩ chỉ được ăn thịt lợn nhưng hôm nay Minh mang dê ra thịt, thịt hai con dê khao binh lính, ngoài ra hôm nay còn mang cho binh sĩ chút đặc sản Giao Chỉ chính là cam cùng quýt.

Mỗi mười ngày binh sĩ mời được ăn thịt dê một lần, đây là khẩu phần ăn Giả Tông cấp cho nên Minh cũng không coi như phá luật dù sao hôm nay đã là ngày thứ tám, ăn sớm một chút vốn không sao.

Về phần cam – quýt tất nhiên là lên rừng hái lượm .

Ở thời cổ đại thật ra rất ít nhà có vườn hoa quả trừ khi là cường hào địa phương, tuy hoa quả ăn ngon thật đấy nhưng lại không thể ăn no huống hồ núi rừng nhiều lắm, vào rừng ngắt lấy không phải dễ dàng hơn sao ?.

Minh cũng không thể trách gì người cổ đại, thời đại này ăn no mới là đại sự, ăn ngon xếp đằng sau huống hồ muốn có sân vườn trồng hoa quả thì ngươi trước hết phải có đất, ngươi đã có đất . . . vậy vì cái gì không trồng lúa ?.

Bởi thế đừng nói là Giao Chỉ, tư duy của thời đại này khiến cho việc trồng các cây ăn quả chịu rất nhiều hạn chế, cả Trung Nguyên cũng không có quá nhiều ruộng vườn trồng hoa quả.

Bữa trưa nay có thịt dê ăn, cho dù binh sĩ của Minh có kỷ luật không tệ cũng không nhịn được hò hét vang dội.

Nhìn thấy binh sĩ vui vẻ như vậy, Trần Minh cũng không nhịn được mà vui lây .

Niềm vui là có thể lan toả .

“An Sinh huynh, món thịt dê này ? “.

Trong quân doanh không được uống rượu, cái này cũng không biết là ai ra luật nhưng cả Chu Thái cùng Trần Minh đều tôn trọng cho nên bữa trưa nay cả hai không đụng tới một giọt rượu.

Về phần cơm nước, Minh vẫn không quen loại gạo ở cổ đại cho nên hắn không ăn cơm chỉ ăn hai bánh nướng, kẹp thêm mấy miếng thịt dê vào không ngờ lại có phần mỹ vị.

Mà Chu Thái ở bên cạnh hắn một bên và một miếng cơm lớn, một bên nhét miếng thịt dê vào miệng, vừa ăn vừa hỏi Minh .

“Tất nhiên là Giả đại nhân cho, đám binh lính này là tư binh tương lai của Giả đại nhân, Giả đại nhân cũng không thể để tư binh nhà mình khổ chứ ? “.

Chu Thái nghe vậy liền hiểu sau đó lại không hỏi nữa dù sao đây là vấn đề n·hạy c·ảm .

Tại Hán triều xuất hiện chút tư binh không phải vấn đề .

Thật ra thì tư binh là bị cấm, năm xưa Hàn Tín c·hết cũng là bởi hắn nuôi tư binh mà chịu Lưu Bang kiêng kỵ tuy nhiên theo thời gian, cũng không ai quản cái này .

Với tướng cầm quân thì bọn họ cũng không ở bên ngoài mà bảo ‘tư binh’ ngược lại đổi thành ‘thân vệ doanh’.

Về phần quan lại đứng đầu một châu cũng không dùng từ tư binh, bọn họ gọi đây là ‘thủ vệ quân’.

Thế gia đại tộc thì sao ? tất nhiên cũng không dùng từ tư binh mà là gia binh hoặc là gia nô .

Cách gọi khác nhau nhưng ai hiểu thì hiểu, lại thêm lực chưởng khống của Hán triều lúc này cũng không cao dẫn tới việc nuôi tư binh càng ngày càng nhiều cũng càng ngày càng không cố kỵ .

Giả Tông có 100 tư binh quả thật không tính là gì, Chu Tuấn còn có 2000 tư binh đây này .

“Lần này xem như đệ có lộc ăn, cũng lâu lắm rồi đệ không được ăn thịt dê”

“Nghĩ cũng buồn cười, đệ tới Giao Chỉ đã lâu lại chưa đi ra khỏi Long Biên thành, chưa từng vào rừng săn bắn cũng coi như uổng phí một thân sở học “.

Chu Thái vừa nói vừa bật cười, ánh mắt thậm chí còn có chút ‘không nhịn được’ .

Chu Thái quả thật rất muốn vào rừng đi săn một chuyến, vào trong rừng núi Giao Chỉ sinh vật nào không có ? chỉ tiếc hắn không có cơ hội .

“Ha ha, cái này có gì, chẳng qua ta lúc này không thoát thân được, chờ đợi mấy ngày nữa ta dẫn hiền đệ lên núi săn bắn thế nào ? “.

Tài bắn cung của Chu Thái cũng bình bình, đại khái trong phạm vi 30 bước, tài bắn cung này cũng chỉ ngang nguyên chủ Trần Minh tuy nhiên ‘thường’ ở đây là xem so với ai.

So với thợ săn bình thường, Chu Thái đã coi như hảo cung huống hồ Chu Thái dũng mãnh lạ thường, vào trong rừng chỉ cần cẩn thận thì lão hổ cũng chưa hẳn làm gì được hắn.

Nghe được Minh nói, ánh mắt Chu Thái sáng lên, lập tức vỗ đùi gọi tốt .

“Vậy đệ đa ta đại ca trước, chúng ta lên núi săn hổ đi sau đó mang một tấm da hổ trở về ? “.

Chu Thái vừa nói, ánh mắt vừa tràn đầy háo hức .



Tiểu tử này dù sao cũng mới 19 tuổi, tuổi 19 không phải ai cũng như Chu Du – Chu Công Cẩn, ngược lại thường thường sẽ giống Chu Thái, cái độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết .

Nghĩ đến Chu Du, Minh cũng hơi nghi hoặc . .. ví như Chu Du có phải người Chu gia ? .

Tất nhiên hắn sẽ không đi hỏi vấn đề này dù sao Chu Du lúc này cũng chỉ là một đứa bé .

“Cái này khó nói, săn hổ là phải xem vận khí hơn nữa còn phải vào sâu trong núi rừng, không sợ hiền đệ thất vọng, đại ca là không muốn đi sâu vào trong núi rừng Giao Chỉ” .

“Lần trước ta g·iết được đầu hổ kia cũng là vận khí, thử lại một lần ta cũng chưa chắc toàn thân mà ra lại thêm trong rừng sâu rắn rết sâu bọ nhiều lắm, không phải vạn bất đắc dĩ cũng không nên vào” .

Người cổ đại có một điểm khiến Minh vừa bội phục vừa muốn tránh xa đấy chính là .. . máu liều .

Nói đến săn hổ chẳng hạn, Chu Thái căn bản không nghĩ tới nguy hiểm mà là nghĩ đến lột da hổ, dương danh với mọi người .

Về phía Minh thì sao ? cho dù bản thân hắn thật sự g·iết qua hổ nhưng cũng không dở hơi đang yên đang lành lại vào núi săn sinh vật này, hắn ăn no dửng mỡ hay sao ? .

Không vạn bất đắc dĩ cũng đừng đặt mình vào nguy hiểm làm gì.

Chu Thái nghe được nhất thời cũng không cao hứng lắm nhưng mà cũng không thể nói gì dù sao ở thời đại này một chữ ‘ca’ cũng không nhẹ.

Hai người rất nhanh ném việc này ra khỏi đầu, lại chuyển chủ đề .

Chủ đề cũng không có gì chỉ là lại nói đủ thứ linh tinh, Chu Thái sinh ra ở huyện Hạ Sái, quận Lư Giang còn Minh sinh ra Đan Dương thuộc Ngô Quận, mỗi nơi đều có phong thổ cùng cảnh sắc riêng, mỗi người nói một câu cũng coi như thành việc thú vị .

_ _ _ _ __

Ngày hôm nay là ngày đầu tiên binh sĩ tập luyện với phương trận tất nhiên còn nhiều vấn đề, cũng may chia nhỏ đội hình ra lại thêm động tác không khó, đến xế chiều đám binh sĩ của Minh cũng coi như luyện tập ra dáng.

Minh thấy được thành quả của binh sĩ cũng cảm thấy tương đối hài lòng thế là chủ động cầm một cái kẻng rồi gõ vang .

Nghe được tiếng kẻng gõ, đám binh sĩ không cần hiệu lệnh gì đều tự giác tập trung lại thành hàng thành lối, thấy binh sĩ của Trần Minh phản ứng như vậy bản thân Chu Thái sau lưng hắn cũng không khỏi tán thưởng .

Chu Thái đi theo Minh lên bục đứng, ở trước mặt binh sĩ Trần Minh bắt đầu chỉ về phía Chu Thái .

“Đi một ngày đàng học một sàng khôn, các ngươi học được phương trận từ ta nhưng không thực hành thì không được “

“Binh sĩ chưa ra chiến trận thì không phải binh sĩ tốt, các ngươi chưa trải qua chiến hoả tẩy lễ thì mãi mãi khó mà coi như trưởng thành tuy nhiên các ngươi là binh sĩ của ta, ta cũng sẽ không đẩy đám tân binh các ngươi ra chiến trường rèn luyện” .

“Vị này là Chu giáo uý, hôm nay ta đặc biệt mời Chu thái uý đến huấn luyện các ngươi, thể hiện phương trận hôm nay các ngươi học hướng về Chu giáo uý, ngày hôm nay Chu giáo uý là địch nhân lớn nhất của các ngươi, nhất định phải dùng sức ngăn cản Chu giáo uý phá trận” .

Minh ở trên bục cao bắt đầu thao thao bất tuyệt mà Chu Thái ở sau lưng hắn hơi lộ vẻ dị sắc thậm chí thì thầm .

“Đi một ngày đàng học một sàng khôn ? “.

“Câu này xuất từ điển tích điển cố nào ? ta chưa nghe qua nhưng mà nghe thật sự rất có lý “ .

Chu Thái ở trong lòng lẩm bẩm, trong mắt Chu Thái bản thân Trần Minh lại cao lên một chút dù sao có thể nói mấy lời này cũng phải phường thất phu .

Tất nhiên chỉ là cao thêm chút chút mà thôi dù sao hình tượng của Minh trong mắt Chu Thái đã đủ cao .

Dưới sự ra lệnh cùng sắp xếp của Minh, bộ tốt bên dưới rất nhanh bày trận xong .

Cũng không phải đội hình 25 – 25 mà là chia thành từng phương trận nhỏ hơn, cụ thể là lấy 10 người làm một phương trận, phương trận chia thành hai hàng 5 – 5.

Chia nhỏ phương trận tất nhiên là Minh bất đắc dĩ dù sao binh lính chưa học tốt, chia nhỏ ra vậy để binh lính càng dễ học tập phương trận nhưng mà nó còn có một ẩn ý sâu xa .

Theo hiểu biết của Minh, q·uân đ·ội La Mã thật ra cũng chia thành các đơn vị q·uân đ·ội nhỏ chỉ khoảng 10 người .

Đây không phải để dễ ‘học tập’ dù sao quân kỷ cùng phương trận của người La Mã không phải bàn, nguyên do là bởi chia phương trận thành các đơn vị càng nhỏ thì càng dễ biến hoá phương trận cũng càng dễ thay đổi vị trí đội hình.

Binh lính La Mã có thể chiến đấu rất lâu, chiến đấu trong thời gian dài bởi vì bọn họ có thể hoán đổi đội hình, biến tiền quân thành hậu quân và ngược lại .

Nói đơn giản, khi binh lính hàng trên chiến đấu mệt mỏi có thể tuần hoàn mà chuyển xuống hàng dưới, từng hàng binh lính Lã Mã thay nhau đẩy lên đầu mà chiến, cứ như thế bọn họ có thể kiên trì rất lâu.

Minh tuy mới huấn luyện binh mã, hắn còn xa lắm mới làm được như người La Mã nhưng mà . . . mục tiêu nho nhỏ ai không có ? .



Về phía Chu Thái, Chu Thái lúc này tay cầm đao gỗ, một tay cầm khiên gỗ, trên người cũng mặc giáp nhẹ .

Hắn mặc lên giáp trụ, tay cầm đao cùng khiên thậm chí lộ ra một loại bá khí dù sao đối phương vốn to như con trâu nước nay trang bị thêm giáp trụ quả thật khí thế bức người .

Cho dù là Trần Minh cũng không thể không thừa nhận, Chu Thái ăn mặc uy vũ hơn Trần Minh nhiều .

Tay vượn đánh nhau đúng là tốt nhưng ở khoản ăn mặc thì . . . không bằng người ta được .

Chu Thái đối mặt với 50 binh tốt, trong mắt cũng không có sự khinh thường, đây là cái đáng quý của Chu Thái .

Chu Thái người này tuy có phần lỗ mãng cũng ghét đọc sách học hành nhưng phàm là việc hắn quyết định làm hắn đều dốc toàn lực mà làm.

Chẳng trách sau này trở thành đệ nhất vệ sĩ của Tôn Quyền, người như vậy không đáng tin thì ai đáng tin ? .

Chu Thái toàn lực mà lao tới, dưới trạng thái này của Chu Thái cho dù là Minh cũng phải cẩn thận với đối phương huống gì đám tân binh còn chưa ra trận .

Lúc này yếu điểm của tân binh liền lộ ra, chủ yếu là sợ, cho dù bọn họ có đồng đội bên cạnh nhưng nhìn Chu Thái như vậy, sợ là bình thường.

Cũng may, binh sĩ có thể sợ nhưng đội trưởng lại không bởi vì Minh cài lên trên mấy người đội trưởng này hai thứ.

Một cái gọi là trách nhiệm, một cái gọi là danh dự .

Đạo lý lớn bọn họ không hiểu, cũng không hiểu trách nhiệm hay danh dự là gì, đội trưởng chỉ biết bọn họ không thể sợ, có sợ cũng phải dùng toàn lực cản Chu Thái .

Đánh thua cùng lắm ăn đòn đau mà thôi nhưng đến đánh còn không dám thì mặt mũi đâu nhìn người bên dưới ? sau này các đội trưởng khác nhìn bản thân thế nào ? ngày hôm nay chỉ cần nhận sợ sau này toàn bộ đội ngũ của bọn họ đều cúi mặt làm người .

Tay nắm chặt gậy gỗ, hai tên đội trưởng cũng không còn nhìn Chu Thái lao tới mà là liếc mắt nhìn nhau .

Có lẽ cả tuần tập đội hình hoặc là cả tuần ăn ngủ với nhau trong hậu viện họ Lý dẫn tới bọn họ cũng tạo thành ăn ý, dùng ánh mắt trao đổi là được rồi .

Trong mắt hai tên đội trưởng toát ra vẻ quyết tâm thế là hai người cắn răng một cái rồi đồng thời hô .

“Ha”.

Một tiếng “Ha’ này vang lên không lớn nhưng lại có thể chấn động toàn bộ quân doanh dù sao lúc này . .. mọi thứ đều tương đối yên tĩnh .

Một tiếng ‘Ha’ này vang lên, Minh suýt nữa vỗ đùi cười to, may mà hắn nhịn được.

Cái này cũng như trẻ con tập xe đạp vậy, khó khăn nhất không phải làm sao giữ cân bằng trên xe đạp, khó khăn nhất là . . . dám lên xe mà đạp .

Một tiếng ‘Ha’ vang lên, tất cả binh lính bên cạnh như tìm về phương tâm, hàng trên đồng loạt đâm gậy trong tay .

Năm cây gậy gỗ đâm về một hướng, mục tiêu là Chu Thái .

Chu Thái thấy vậy, tay nắm chặt khiên sau đó nâng khiên che vai, cứ thế đẩy tới, lấy lực một người chặn lại năm người .

Hàng đầu tiên t·ấn c·ông thậm chí còn không thể khiến Chu Thái dừng lại nửa nhịp, ngược lại thân hình đám binh sĩ đều run lên nhưng vào lúc này một tiếng ‘Hô’ lại vang tới .

Hàng đầu đồng loạt thu gậy, hàng hai lại đâm gậy .

Phối hợp hiện ra, lần t·ấn c·ông thứ hai tiếp tục đâm vào khiên chắn của Chu Thái, tất nhiên bọn họ cản không được con trâu nước này nhưng . . . lần thứ ba đây ? .

“Ha”

Hai bên vừa v·a c·hạm, hàng hai thu gậy, hàng một lại đâm ra .

Ở lần thứ ba, Chu Thái vậy mà bị ép dừng lại nửa nhịp, thân hình to lớn vậy mà khựng lại .

Chu Thái bị chặn, ở trong mắt hắn hiện ra vẻ chấn kinh sau đó biến thành giận dữ, cứ như thế cũng gầm lên một tiếng .

“Cút” .

Chu Thái không còn che khiên trước ngực mà là xoay khiên, cánh tay hắn sinh ra lực lượng khổng lồ, dùng khiên hất lui toàn bộ đợt gậy gỗ đâm tới .

Chỉ một cái vung tay, đội hình 10 người liền lung lay, chủ yếu là hàng sĩ tốt thứ nhất .



Lại sau đó, Chu Thái cũng không để đám binh sĩ kịp làm gì, khả năng phản ứng của Chu Thái vượt xa đám tân binh, hắn dũng tiến tới, một tay cầm đao gỗ đập tới .

Chỉ một đập, cho dù thu lại vài phần lực nhưng binh sĩ tầm thường nào chịu nổi ? một đao gỗ đánh vào vai tân binh phía trước, người tân binh này liền kêu lên đau đớn, gục ngã tại chỗ .

Hạ được một người, Chu Thái như hổ lạc đồng bằng, quơ đao tiến tới, đao đao uy mãnh cực kỳ mà lần này cũng không nhắm vào vai binh sĩ mà là đánh vào đùi hoặc hông .

Đánh vào vai . . . cũng là Chu Thái bất đắc dĩ bởi hắn lúc nãy dùng lực quá mạnh mà không thu tay lại kịp, coi như binh sĩ kia đen đủi, một đao kia chặt xuống có thể đánh gãy xương vai người ta .

Mà đánh vào đùi hoặc hông lại nhẹ hơn nhiều nhưng ngay cả thế, đám tân binh của Minh cũng không chống được .

Nhưng mà nhìn thấy toàn cảnh, Minh lại cảm thấy vui vẻ, tay cầm kẻng gõ vang .

“Đội hai tiến lên “ .

Đội một bị Chu Thái đánh thảm, đội hai lập tức lao tới .

Lúc này binh sĩ cũng không sợ Chu Thái thay vào đó là chiến ý .

Ở với nhau một tuần, ăn cùng nhau ngủ cùng nhau, đều là huynh đệ an hem cả, nay thấy đồng đội nhà mình b·ị đ·ánh bản thân ngươi có thể chịu ? .

Quan trọng nhất, đội thứ nhất dám đánh, đội thứ hai không có khả năng không dám đánh .

Cho dù b·ị đ·ánh gãy xương, b·ị đ·ánh răng rơi đầy đất nhưng ít ra vẫn dám đánh .

Đội hai lao tới rất nhanh dù sao khoảng cách không xa lại thêm đám tân binh cả tuần tập chạy không phải cho vui, cứ thế sinh sinh giải cứu đội một .

Chu Thái chỉ là phá xong trận hình, 10 tên sĩ tốt đội một mới gục 7 người thì đội hai đã tới, đồng loạt ‘Ha’ một tiếng, đồng loạt đâm về Chu Thái .

Chu Thái chỉ có thể bất đắc dĩ cầm khiên ra đỡ, Chu Thái thật ra thừa sức lấy thân chặn mấy cây gậy này nhưng hắn cũng hiểu đây là phạm luật, ra chiến trường cũng không ai dùng gậy gỗ với hắn mà là giáo nhọn, hắn lấy thân đỡ thử xem ? .

Chu Thái chỉ có thể cầm khiên ra đỡ nhưng mà lần này Chu Thái càng thêm giật mình .

Lúc trước là Chu Thái lao tới, hiện nay là đội hai lao đến, có lực quán tính sinh ra, lực đương nhiên lớn hơn .

Năm cây gậy gỗ lao tới đợt đầu, Chu Thái có thể đỡ nhưng đợt thứ hai, đợt thứ ba thậm chí đợt thứ tư đâm tới, Chu Thái cho dù có khiên vẫn cứ bị ép lùi .

Những tiếng “Ha’ “Hô’ liên tục vang lên sau đó vậy mà thành công bức lui Chu Thái một bước .

Không phải Chu Thái cùi bắp mà là . . . vấn đề vật lý .

Lực cũng chỉ có từng đó, lực của Chu Thái cho dù mạnh mẽ thì sao ? dùng mãi cũng hết, lực mới chưa sinh ra lực cũ tất nhiên tiêu thất ngược lại binh lính là có quãng nghỉ, có thời gian thu cùng phát, lực mới chưa tan lực sau đã tới, Chu Thái lùi là tất nhiên .

Một lùi này, binh sĩ thật ra cũng không nghĩ nhiều dù sao . . . ai biết Chu Thái là ai ? .

Nhưng mà Chu Thái lại thấy nóng hết cả mặt, da mặt đỏ lên .

Một tay nắm chặt khiên tay còn lại nắm chặt đao, Chu Thái dùng một chân làm trụ sau đó xoay người một cái .

Mượn động tác xoay người này hắn vung mạnh đao bổ xuống, một đao chặt thẳng về phía mấy cây gậy gỗ.

Chu Thái lúc này chơi toàn lực, đao này bổ xuống lập tức có binh lính giữ không nổi v·ũ k·hí trong tay thế là trận hình tất phá, Chu Thái lại mãnh tiến .

Nhưng Chu Thái cũng biết lần này mặt mũi hắn thiệt hại lớn dù sao . . đây chỉ là đội hai .

Quả nhiên, đội hai b·ị đ·ánh tan, đội ba tiến tới .

May mắn là chiến thuật của đám bộ tốt này có chút đơn sơ, Chu Thái cũng học khôn, chỉ cần đừng ngạnh kháng binh lính đâm thẳng, đừng cứng đối cứng chịu binh sĩ đâm gậy thì hắn có thể dễ dàng phá trận hình .

Chu Thái lựa chọn biến pháp, thay vì đứng im cho gậy gỗ đâm tới rồi dùng khiên chắn, Chu Thái chọn cách ‘hất khiên’ làm chệch đường đâm của binh sĩ sau đó bổ đao .

Cách này đương nhiên khả dụng nhưng cũng chỉ có loại quái lực như Chu Thái dùng được, một tay cầm khiên có thể hất lui ít nhất 5 người cùng đâm tới, dạng quái thai này Tam Quốc cũng ít gặp .

Mượn cách này, Chu Thái rất nhanh đánh tan toàn bộ đội hình tân binh của Minh .

50 tên binh tốt không hoàn toàn gục nhưng chỉ cần trận hình bị phá tất nhiên tính Chu Thái thắng nhưng Chu Thái thắng trận này trên khuôn mặt cũng không có vui vẻ thậm chí hắn có chút thở hổn hển, vạt áo đã sớm ướt đẫm.

Tất nhiên đám tân binh cũng không vui vẻ, trên mặt lộ rõ vẻ thảm bại thậm chí còn có ‘xấu hổ’ dù sao vẫn câu nói cũ, ai biết Chu Thái là thằng nào ? .

Thu hết vẻ mặt hai phe vào trong mắt, bụng Minh như nở hoa .

Hai bên không ai vui vẻ, vậy thì Trần Minh vui vẻ.