Trong đầu hắn hiện lên bốn chữ ‘mạng ta thôi rồi’.
Hắn rất muốn chạy nhưng mà đối mặt ác hổ, chân của hắn căn bản không có sức, đừng nói chân mà toàn thân hắn đều không có sức, Giả Tông chỉ có thể dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mọi thứ xung quanh .
Hắn lần này đến Giao Chỉ hiển nhiên mang theo quân tốt dù sao Giao Chỉ rất loạn nhưng quân tốt vốn không phải thuộc quyền của hắn .
Hắn chỉ là thái thú mà thôi lấy đâu ra quân tốt ? .
Quân tốt phải từ Dương Châu – Ngô Quận điều ra nhưng mà Ngô Quận thái thú cũng không phải con trai hắn, vì cái gì phải ra sức giúp Giả Tông ? .
Cho dù triều đình có chính lệnh nhưng cái thời đại này . . . trời cao hoàng đế xa, trên bảo dưới không nghe mới là bình thường .
Cắt binh lính Ngô Quận cho Giả Tông mang đến Giao Chỉ ? đùa gì thế .
Sao không cắt binh lính Lạc Dương theo luôn Giả Tông cho nhanh ? .
Ngô Quân thái thú biểu thị rất kháng cự, thời đại này người là không đáng tiền, cấp cho Giả Tông 500 binh tốt đi đến Giao Chỉ không phải không được nhưng mà . . . 500 người cũng cần ăn, cũng cần lương .
Giả Tông căn bản không cấp được lương cho 500 sĩ tốt cho nên muốn chuẩn bị quân lương cho 500 sĩ tốt này đều phải dùng Ngô Quận tiền .
Con mẹ nó, người đến Giao Chỉ kiếm đầy bồn đầy bát, tiền còn là Ngô Quận bọn ta ra ? đây quả thật là không thể nào .
Bởi thế cho nên Ngô Quận thái thú một mực kéo, hắn cũng sẽ không trực tiếp cắt binh cho Giả Tông sử dụng mà lựa chọn một mực kéo .
Chỉ cần Giả Tông đến hỏi liền bảo đang ‘mộ tập hương dũng’ mà Giả Tông lại không có cách nào .
Trên lý thuyết, Giả Tông là thích sứ mà đối phương chỉ là thái thú, hắn lớn hơn đối phương 1 cấp nhưng trên thực tế hắn cũng quản không được Ngô Quận .
Ngươi là Giao Châu thích sứ ngươi đi quản Ngô Quận thái thú ta xem ? chưa kể vị Ngô Quận thái thú này cũng không phải dễ chọc .
Ngoài ra trong mắt rất nhiều quan lại nhà Hán, bị điều đến Giao Châu cũng không khác lưu đày là bao nhiêu .
Tại Giao Châu có thể kiếm đầy bồn đầy bát nhưng đường xá đi lại khó đi, chướng khí mù mịt hơn nữa phi thường dễ m·ất m·ạng dù sao dân biến nhiều lắm .
Đây quả thật là vòng lặp ác tính, thích sứ Giao Châu bị điều đến đây vậy chính đám bọn họ đều coi như bị lưu đày, trong nội tâm tất nhiên có ác khí mà ác khí hiển nhiên chỉ có thể ném lên người Giao Châu .
Đàn áp, c·ướp b·óc sản vật mang về Trung Nguyên, sử dụng đủ thủ đoạn vơ vét chính là bày ra ác khí hơn nữa còn để ‘hoà vốn’ dù sao bọn họ cảm thấy đến Giao Châu là khổ sai như vậy vét được bao nhiêu thì vét .
Cũng bởi đám người này vét quá ác sinh ra dân biến, thích sứ Giao Châu hoặc là trực tiếp chạy về Trung Nguyên hoặc là c·hết tại Giao Châu sau đó Giao Châu lại loạn lên, q·uân đ·ội nhà Hán được cử xuống đàn áp, thái thú hoặc thích sứ mới lại tới, một vòng lặp lại bắt đầu .
Người Giao Chỉ nói riêng và Giao Châu nói chung vì vậy rất khổ cũng rất thống hận đám thái thú này, ngược lại đám thái thú kia cũng thật sự thống hận đất Giao Chỉ, cứ thế cứ thế kéo dài không biết bao nhiêu năm .
Ngô Quận thái thú có thể một mực không cấp binh nhưng Giả Tông không thể một mực không đến Giao Châu dù sao đây là tội khi quân, thế là hắn cắn răng phải đi .
Đương nhiên Giả Tông không phải cái gì cũng không làm, hắn vẫn xin được 100 quân tốt từ Ngô Quận, đây không phải quân tốt chính quy mà là mộ tập hương dũng .
Đám hương dũng này muốn mộ tập là cần thời gian, ít nhất Giả Tông không đợi được, hắn chỉ có thể đi trước Giao Châu mà quân tốt sẽ từ Ngô Quân theo sau .
Mang theo gia đinh cùng vài tên thuộc hạ thân tín, Giả Tông lên đường tới Giao Chỉ, tất nhiên cũng tiện tay mộ tập một số người bao quát nguyên chủ Trần Minh .
Giả Tông rất nhanh xây dựng được đội ngũ hơn chục người xuyên rừng tiến vào đất Giao Chỉ .
Ban đầu còn tốt dù sao Trần Minh làm được xứng chức nhưng núi rừng Giao Chỉ rộng lớn vô cùng, phía bên ngoài Trần Minh còn coi như hiểu biết, càng vào sâu bên trong hiển nhiên lại càng khó .
Lần này đi theo Giả Tông vào Giao Chỉ cũng không chỉ có Trần Minh, ngoài hắn ra còn có 2 tên thợ săn khác nhưng cho dù có 3 người dẫn đường, trên đường đi cũng c·hết mất vài người .
Không gặp ác thú thì cũng gặp đủ loại côn trùng rắn độc thậm chí là lạc đường một đi không trở lại cũng có .
May mắn là Giả Tông vẫn nhịn được hết đoạn đường này, trước mắt hắn coi như an toàn tới Giao Chỉ nhưng nào ngờ lúc này gặp ác hổ tập kích .
Ác hổ vừa tới, đám gia đinh của Giả Tông đều kinh hồn táng đảm thậm chí có người trực tiếp quay đầu bỏ chạy .
Đầu ác hổ này phi thường hung, vừa tới liền g·iết người mà n·gười c·hết bản thân Giả Tông có ấn tượng rất sâu, đối phương gọi Phùng Khoan .
Phùng Khoan cũng là thợ săn, một thân đao pháp hung mãnh cực kỳ, trên đường lại cực ra sức khiến Giả Tông có ấn tượng rất tốt .
Trên thực tế không phải Trần Minh mà Phùng Khoan mới là ‘trưởng đoàn’ mới là ‘lĩnh đội ‘.
Lĩnh đội Phùng Khoan vừa gặp ác hổ, chưa chống được mấy giây đã trực tiếp bị cắn c·hết thử hỏi mọi người nghĩ thế nào ? .
Hơn chục gia đinh của Giả Tông, một nửa trực tiếp mất sức chiến đấu hoặc bỏ chạy, một nửa khác cũng tràn đầy sợ hãi loạn vung đao, dạng đội hình này ngăn được ác hổ mới là lạ .
Càng bết bát là một tên thợ săn khác cũng lựa chọn trực tiếp chạy, chỉ để lại Trần Minh đứng đây .
Bởi thế mới nói, Giả Tông cảm thấy mạng hắn xong rồi dù sao Trần Minh nhìn thấy ác hổ, biểu hiện thực sự quá tệ .
Nói hắn liều mạng lao lên hiển nhiên là không, hắn thậm chí cũng không dám bỏ chạy chỉ đứng như tượng ở đó, đối mặt với ác hổ nào có chuyện đứng như tượng ? .
Đây chỉ có thể là quá sợ hãi, đến động cũng không động được .
Càng c·hết người là xung quanh Giả Tông hiện tại không còn ai, chỉ có Trần Minh đang đứng như tượng .
Trong mắt Giả Tông, Trần Minh thậm chí bị quy thành ‘c·hết đứng’ sợ vỡ mật mà ‘c·hết đứng’ .
_ _ _ _ _ _
Giả Tông phi thường sợ hãi nhưng mà lúc này hắn vậy mà thấy Trần Minh quay đầu nhìn mình .
Tiếp sau đó hắn thấy Trần Minh rốt cuộc động, kéo cung, bắn tên .
Động tác cực kỳ ôn nhuận, cực kỳ chuyên nghiệp .
Trần Minh kéo cung bắn tên thậm chí không cần nhắm, tiễn như xé gió thét lên lao thẳng về ác hổ .
Một tiễn này quá nhanh lại thêm mãnh hổ đang say máu loạn g·iết, nó cũng không thể né tránh .
Một tiễn này quá chuẩn vậy mà lại bắn chúng mắt hổ .
Uồmmmmmmm
Ác hổ b·ị b·ắn trúng mách, đau đớn chạy dọc cơ thể nó, càng thêm kích phát thú tính của nó, chỉ thấy nó gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, mắt hổ đỏ ngầu, hơi thở của nó trở nên đầy nặng nề, theo nó thở ra thậm chí còn khiến người ta ngửi được mùi máu tươi nồng nặc .
Ác hổ lúc này toàn bộ sự chú ý đền dồn vào Trần Minh, nó cũng mặc kệ đám tôm tép bên cạnh, thân hổ phi thẳng về phía Trần Minh .
Khí thế của ác hổ lúc này càng thêm đáng sợ mà bản thân nó càng thêm điên cuồng, khí tức của nó thậm chí khiến mấy tên gia đinh của Giả Tông bên cạnh như c·hết đứng, tập thể không phản ứng kịp, cứ như vậy vô lực để ác hổ lai tới .
Siu, siu, siu .
Phía bên kia, Trần Minh cũng không lo lắng, hắn kéo cung bắn tên càng ngày càng nhanh, chỉ vài hơi thở liền bắn ra 3 – 4 mũi tên, vừa nhanh vừa chuẩn .
Chỉ tiếc, mũi tên cũng không thể sát hổ, đừng nói cung tên cho dù đạn súng lục tầm xa cũng không giải quyết được hổ, trong tay ngươi có khẩu AK thì may ra bởi vì ác hổ thật sự da dày thịt béo .
Cung tiễn chỉ có thể găm lên thân hổ, ác hổ b·ị b·ắn mù một mắt nhưng không có nghĩa nó ngu, nó chỉ cần không để tên bắn vào mắt lần thứ hai vậy mặc kệ Minh xạ tiễn, cung tiễn bình thường có thể ghim lên da của nó là không tệ rồi, cùng lắm cho nó chảy chút huyết, căn bản g·iết không được ác hổ .
Ác hổ lao tới càng ngày càng gần, theo thân hình như bò mộng của ác hổ lao tới, Giả Tông sau lưng Trần Minh càng thêm kinh hồn táng đảm, tim của hắn gần như nhảy lên cổ họng, ở cách xa như vậy hắn còn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc .
Giả Tông lúc này cũng chỉ có thể đặt toàn bộ hi vọng vào bóng lưng kia mà lúc này Trần Minh sớm vứt ra cung tiễn, trong tay cầm lấy thiết côn .
Ác hổ lao tới, ai cũng sợ chỉ có Trần Minh không sợ .
Hắn lúc này ở trong trạng thái tương đối kỳ quái, vừa hưng phấn lại vừa . . . thanh tĩnh .
Trần Minh thanh tỉnh đến mức còn nghĩ đến một việc thú vị .
Tam Quốc có Ác Lai Điển Vi, sức khoẻ vô song có thể một mình đấu ác hổ .
Thời đại này hiển nhiên là nhà Hán, cũng không biết có phải là thời Tam Quốc hay chăng ? .
Điển Vi có thể đấu ác hổ, Trần Minh có thể đấu ác hổ hay không ? .
_ _ _ _ _
P/s : Giả Tông là Giao Châu Thích Sứ - mục tiêu của hắn là đến Giao Chỉ làm ‘Giao Châu Thích Sứ’ .
Cho nên nguyên chủ Trần Minh dẫn đường cho đoàn người Giả Tông từ Ngô Quận đi tới Giao Châu sau đó lại hướng xuống Giao Chỉ .