Tầm Thần Ký

Chương 55: Hư Trần đại sư



Doãn Nguyệt cầm lấy Hồng Lộ quả, đứng ngây ra như phỗng, cho đến một lúc sau như là nghĩ thông suốt chuyện gì, nàng thở hắt ra một hơi, sắc mặt nghiêm nghị kêu:

“Cố Thành!”

Cố Thành ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang lo sợ nhìn Doãn Nguyệt, hắn biết bởi vì chính mình hành động lỗ mãng nên suýt nữa khiến cho cả đoàn phải bị diệt vong, đoàn trưởng chí công vô tư, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.

Bước chân nơm nớp lo sợ tới gần Doãn Nguyệt, Cố Thành nỗ lực nuốt một ngụm nước bọt, ấp úng nói:

“Đoàn trưởng…”

Tiêu Nhạc, tỷ muội sinh đôi Mẫn Lan, Mẫn Điệp cùng với hai người khác trong đoàn, không hẹn mà dâng lên ánh mắt lo lắng, không biết Doãn Nguyệt muốn làm gì.

Bởi vì khí áp quanh thân của nàng thật sự rất thấp.

Tịch Thần đồng thời cũng đem ánh mắt tò mò nhìn qua.

Doãn Nguyệt thở dài, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng, nàng trích ra hai viên Hồng Lộ quả, đưa cho Cố Thành rồi nói:

“Cố Thành! Đây là phần của ngươi. Ngươi cầm lấy rồi rời khỏi nơi này đi, sau khi ra khỏi, ngươi cứ từ bỏ nhiệm vụ. Trở về tìm một nơi yên bình, sống một cuộc sống của người bình thường, tránh khỏi cuộc sống liếm đao kiến huyết. Chức nghiệp lính đánh thuê này… không hợp với ngươi đâu!”

Doãn Nguyệt nhìn Cố Thành, từng câu từng chữ tuôn ra lại tràn đầy tàn nhẫn và quyết tuyệt, không chừa một chút mặt mũi cho người đối diện.

Ngay cả Tịch Thần đều nhịn không được kinh ngạc mở to mắt.

Cố Thành cả kinh, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn, hắn đột nhiên hét lớn:

“Không! Đoàn trưởng, người đừng đuổi ta! Ta biết ta bồng bột nông nỗi, làm sai rất nhiều chuyện gây liên lụy tới đoàn đội. Nhưng mà đoàn trưởng, người mắng ta, phạt ta cái gì cũng được! Cầu xin người đừng đuổi ta đi! Ta muốn làm lính đánh thuê, ta không đi đâu hết, đoàn trưởng… xin người!”

Đôi mắt của hắn thoáng chốc đỏ lên, tay chân luống cuống, hai hàng nước mắt chực trào như là một chú nai con bị lạc đường, không biết đường về nhà.

Doãn Nguyệt đưa lưng về phía hắn, ánh mắt xẹt qua một tia không đành lòng.

Tất cả mọi người đều thay Cố Thành cầu tình, khuyên nhủ Doãn Nguyệt:

“Đoàn trưởng! Kỳ thật việc ngày hôm nay cũng không trách Cố Thành được, mỗi người chúng ta đều có lỗi, là chúng ta không chịu được dụ hoặc, sôi nổi xông xáo, mới suýt chút nữa gây ra hậu quả khó lường…”

“Đoàn trưởng, người tha cho Cố Thành đi! Hắn dù sao cũng còn trẻ, mắc sai lầm là điều không thể tránh khỏi. Ta tin tưởng, trải qua chuyện này sau, hắn chắc chắn sẽ trưởng thành hơn!”

“Đoàn trưởng, người cho Cố Thành một cơ hội nữa đi!”

“Đoàn đội chúng ta chỉ còn lại có mấy người, ta không muốn nhìn thấy ai phải ra đi nữa…”

“Đoàn trưởng…”

Cố Thành nước mắt nước mũi, liên tiếp gật đầu nài nỉ:

“Đoàn trưởng, người cho ta thêm một cơ hội đi, ta tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm nữa, sẽ không hành động theo cảm tính nữa! Đoàn trưởng!”

Mỗi người nói một câu, làm cho Doãn Nguyệt thập phần khó xử.

Nàng nhắm mắt hít sâu một hơi, mở mắt ra khi đã thay thế bởi quyết đoán tàn nhẫn:

“Không chỉ riêng Cố Thành, mà bao gồm tất cả mọi người, từ hôm nay trở đi, đừng gọi ta là đoàn trưởng nữa. Doãn Nguyệt ta hôm nay tuyên bố tại đây: Dạ Nguyệt binh đoàn, chính thức giải thể. Mọi người… đều trở về đi!”

Tất cả mọi người kinh hãi.

Tiêu Nhạc là người thân cận nhất với Doãn Nguyệt, nghe vậy không khỏi nhíu mày phản bác:

“Đoàn trưởng… ngươi vì sao lại ra quyết định đột nhiên như vậy…?”

“Đoàn trưởng, không thể như vậy được, làm sao lại giải thể được, chúng ta không phải còn đang rất tốt sao?”

Doãn Nguyệt ngắt lời tất cả mọi người, thanh âm tràn đầy trào phúng:

“Bởi vì ở trong đoàn này, không có một người đủ tố chất làm lính đánh thuê, giải thể cũng là việc nên làm.”

Một người lính đánh thuê, không thể chấp nhận được nhất, chính là người khác nói mình không có tố chất.

Một người đại hắn đứng phắt dậy, giận dữ nói:

“Nếu Doãn Nguyệt đoàn trưởng đã nói như thế, vậy ta cũng không cần ở lại đây làm chướng mắt ngươi. Tạm biệt!”

Hắn xách lên đại đao, ngược hướng đi ra Tử Vong đầm lầy.

Tiếp theo sau đó, một người thiếu niên gầy ốm cũng vẻ mặt giận dữ rời đi:

“Doãn Nguyệt đoàn trưởng, ngươi thật làm ta quá thất vọng rồi!”

Còn lại bốn người, Tiêu Nhạc, Cố Thành, và tỷ muội song sinh. Bọn họ sắc mặt khó coi, đứng cũng không được mà đi cũng không xong.

“Đoàn trưởng…” Xưng hô mới vừa kêu ra tiếng, bỗng chốc lại nghẹn ngào, không biết nên nói gì hơn.

Ánh mắt bốn người phức tạp cực kỳ nhìn bóng lưng của Doãn Nguyệt, trong đáy mắt có thất vọng, có không tin tưởng được, thậm chí len lỏi một tia oán hận.

Không có tư chất… làm một lính đánh thuê!

Vậy trước giờ bọn họ cùng nàng vào sinh ra tử, nàng coi bọn họ như cái gì?

Một quân cờ, bia đỡ đạn chết thay, hay hoặc là cái gì khác… tồi tệ hơn thế?

“Đi!”

Tiêu Nhạc cắn răng, kéo ba người còn lại quay đầu rời đi.

Bọn hắn không có phát hiện, ở bọn hắn quay người đi là lúc, bả vai của Doãn Nguyệt bỗng chốc run rẩy kịch liệt.

Sau đó, nàng phun ra một búng máu!

Phía Bắc của đại lục Thần Châu.

Xen lẫn giữa núi non trùng điệp và đô thành phồn hoa, có một đỉnh núi treo không ngang trời, bốn mặt giăng kết giới che chắn, người ta thường gọi nơi này là Đồng Nguyên Giới.

Nó cách xa phân tranh của thế gian, hằng ngày đóng cửa không hỏi thế sự.

Kỳ thật, Đồng Nguyên Giới có diện tích không lớn, thậm chí có thể gọi là nhỏ. Ruộng đất chỉ chừng ngàn mẫu, phía nam chỉ có một hồ nước xài mãi không cạn, trừ trung tâm ngụ một ngôi chùa ra thì khắp nơi trống trải đơn điệu, chỉ có tiếng hạc lượn theo đàn và côn trùng kêu rỉ rả.

Phổ Quang Tự!

Cổng chùa màu vàng nhạt, đầy đất rêu xanh che phủ bởi vô cùng vô tận lá úa, cho dù quét mãi cũng không hết.

Không khí tiêu điều vắng lạnh, chỉ có tiếng tụng kinh gõ mõ thỉnh thoảng truyền nhau thì thầm. Hiếm thấy lắm mới có một hồi chuông ngân, từ trong vang ra đến ngàn mét bên ngoài, gián đoạn bầy hạc đập cánh, làm giật mình những con trâu ngủ gục bên tảng đá.

Có một chú tiểu đang quét lá ở trước sân, phát ra âm thanh xào xạt.

“Xin hỏi, Hư Trần đại sư có ở trong chùa?”

Âm thanh quét lá im bặt, chú tiểu ngẩng đầu lên, phát hiện một người nam nhân đứng cách xa hắn ở ba mét.

Trên người mặc áo bào màu đen, mặt mày nghiêm nghị tuấn tú nhưng đầy vẻ u sầu, vạt áo dính đầy tro bụi, hiển nhiên là ngày đêm lên đường, không ăn không ngủ.

Chú tiểu nhìn nhìn, hỏi:

“Cho hỏi thí chủ tìm tôn sư có việc gì?”

Nam nhân khẽ thở dài, sóng mắt nặng nề hơi nhúc nhích, giọng nói hữu khí vô lực như chất chứa vạn nỗi ưu phiền:

“Đoán mệnh!”

Ánh mắt của chú tiểu hơi đổi đổi, nhìn nam nhân một hồi rồi nói:

“Thí chủ rất may mắn, tôn sư vừa mới xuất quan. Ta giúp thí chủ hỏi thử một tiếng, còn về phần ngài có chịu gặp mặt, liền phải xem thí chủ có duyên hay không đã. Thí chủ thỉnh đi theo ta đi thính viện chờ chút!”

Nam nhân ánh mắt chợt lóe, mỉm cười: “Đa tạ!”

Hắn đi theo chú tiểu tới thính viện, sau đó chú tiểu liền rời đi.

Thính viện không lớn, nhưng thật sự rất trang nghiêm.

Trên bệ đứng một vị tượng phật, khuôn mặt hiền dịu, ánh mắt từ ái nhìn chúng sinh.

Xung quanh hoa quả tươi mới, nhang đèn nghi ngút khói, không khí cung kính.

Nam nhân đưa ánh mắt nhìn tượng phật, trong lòng có chút giật mình.

Hắn xưa nay không biết cái gì gọi là Thần Phật, không tin nhân quả luân hồi, hắn chỉ tin tưởng bản thân. Hắn nghĩ chỉ cần bản thân nỗ lực, liền sẽ có thể nghịch thiên cải mệnh.

Nhưng trải qua một số việc, hắn phát hiện có một số thứ, cho dù cố gắng cỡ nào cũng không thể thay đổi.

Cái gọi là vận mệnh… liền khó trái!

Bởi vậy hôm nay, hắn muốn thử tin tưởng một lần.

Cách Ngạc Sơn bí cảnh mở ra đến nay đã trôi qua hơn năm tháng, nhưng… vẫn không có tin tức gì.

Đang lúc hắn sốt ruột đến phát điên, trong lúc vô tình lại nghe được Phổ Quang Tự có một vị Hư Trần đại sư bản lĩnh hơn người, có thể tham thấu thiên địa, xem xét vận mệnh.

Vì vậy, hắn từ xa đến đây, mạo muội đánh cuộc!

Hắn chính là chưởng môn đương nhiệm của Hạo Nhiên Tông, Quân Ẩn.

Đang miên man suy nghĩ, chú tiểu khi nãy đã trở lại nói với hắn:

“Tôn sư cho mời, thí chủ đi theo ta đi!”

Quân Ẩn nhấc chân theo phía sau.

Xuyên qua một con đường mòn, lại đi khoảng mấy chục mét, chú tiểu dẫn hắn tới trước một gian phòng nhỏ.

Chú tiểu gõ gõ cửa, thanh âm nhẹ nhàng:

“Sư phụ! Người đã dẫn tới!”

“Vào đi!” Thanh âm hư vô mờ mịt từ trong vọng ra, mang theo một cỗ thoát ly trần thế.

Chú tiểu hơi đẩy cửa, làm tư thế mời.

Quân Ẩn hơi gật đầu với chú tiểu, sau đó bước vào trong.

Căn phòng thập phần thông thoáng, đơn sơ giản dị, chỉ thoang thoảng một cỗ đàn hương.

Quân Ẩn đi vài bước đã thấy được một lão tăng.

Lão tăng mặc áo cà sa vàng hở một bên vai, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay lăn tràng hạt, hai mắt nhắm nghiền.

Quân Ẩn đi tới, ở cách khoảng một mét rồi dừng lại, khẽ gọi:

“Hư Trần đại sư!”

Hư Trần mở mắt, ánh mắt nhìn thẳng Quân Ẩn một hồi, tay lần tràng hạt hơi dừng lại, thở dài nói:

“Thí chủ có chấp niệm cùng sát niệm quá nặng, vốn dĩ chỉ là một hồi mộng mà thôi. Vì sao phải cố chấp giữ ở trong lòng không chịu buông bỏ? Nó sẽ ảnh hưởng tới con đường tu luyện sau này của thí chủ!”

Quân Ẩn ánh mắt co rụt lại, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh.

Hắn cư nhiên chỉ nhìn một cái là biết được!

Quân Ẩn phảng phất thấy được hi vọng.