Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 101



“Tiểu bạch kiểm kia là ai?” Hắn tiện đà thổi hơi nóng rực bên tai Cửu Nương, trực tiếp bỏ qua hai chữ “Không nhớ” kia của nàng.

“Người kia không phải là tiểu bạch kiểm.” Người kia là cháu dâu tương lai của ngươi.

“Không phải là tiểu bạch kiểm sao…” Cung Vương kéo dài âm cuối, hắn vươn một tay vén sợi tóc lộn xộn trên má Cửu Nương ra đằng sau tai.

“Vậy hắn là gì của nàng?” Hơi thở của hắn rơi trên vành tai Cửu Nương, giọng nói mang theo vài phần từ tính.

Hơi thở nóng bỏng của Cung Vương khiến lỗ tai Cửu Nương đỏ rực.

Dán ở phía sau lưng Cửu Nương chính là người mà nàng mong nhớ ngày đêm suốt tám năm, hơn nữa hắn cũng biết rõ điểm mẫn cảm của nàng ở đâu, mới chỉ bị hắn trêu chọc một chút mà trái tim nàng đã đập kịch liệt.

“Là gì sao? Là người có thể nói ra những lời trong lòng.” Những năm gần đây, Cửu Nương luôn một thân một mình, người có thể tâm sự được vài câu đến một người cũng không có.

Mà Thẩm Ngọc lại là người được các cô nương yêu thích, tuy không nói nhiều nhưng tính tình lại tốt, mỗi khi ở cạnh có cảm giác rất yên tâm, nếu như sau này có thể tiếp tục gặp mặt, Thẩm Ngọc tất nhiên sẽ là người có thể tâm sự.

“Sau này đừng có gặp hắn nữa.” Cung Vương vân vê vành tai Cửu Nương, ngữ điệu vững vàng, không nhanh không chậm.

“Vì sao lại không thể gặp?” Cửu Nương vươn tay đánh một cái vào bàn tay đang nghịch vành tai nàng.

“Bởi vì bản vương đã trở về!” Cung Vương đột nhiên ngậm lấy vành tai Cửu Nương.

Thân thể Cửu Nương cứng đờ, nàng mãnh liệt tránh né Cung Vương, dưới ánh trăng mập mờ, nàng giận hờn liếc mắt lườm hắn.

“Ngươi đã đi rồi sao còn muốn trở về! Hiện tại ta vất vả lắm mới tìm được một nam nhân trẻ tuổi, ta mới không thèm một lão nam nhân như ngươi, ngươi tại sao còn không buông tha cho ta! Lúc trước ngươi từng nói với ta, sau này nam cưới vợ nữ gả chồng cũng đều không liên quan đến nhau.”

Năm đó trước khi rời đi, hắn đã từng nói với nàng nếu sau này hắn lấy vợ, còn nàng gả chồng thì hai người cũng không liên quan đến nhau.

Thời điểm nghe được ba chữ “Lão nam nhân”, gương mặt Cung Vương vốn còn mang một tia nho nhã vui vẻ, bỗng chốc liền cứng ngắc.

Cửu Nương mở cửa, nàng giơ ngón tay chỉ thẳng ra ngoài:

“Ngươi đi đi, chỗ này của ta không hoan nghênh ngươi, nếu ngươi còn không đi thì ta sẽ la lên!”

Cung Vương lẳng lặng nhìn Cửu Nương, một lúc lâu sau hắn nâng bước chân tiến về phía cửa.

Cửu Nương nhìn theo bước chân hắn, kỳ thực… nàng có chút già mồm, nàng hy vọng hắn không rời đi.

Nhưng có nữ nhân nào mà không già mồm, nàng chính là muốn già mồm, tám năm không gặp, nàng nhớ hắn phát điên, cũng có rất nhiều lời muốn nói với hắn… chẳng qua khi thật sự nhìn thấy người, nàng đến thở cũng không ra hơi.

Vậy mà vừa thấy mặt, hắn đã ra vẻ bội tình bạc nghĩa với nàng, đây là cố ý cho nàng xem sao?

Nếu đã bạc tình bạc nghĩa thì tại sao còn chạy đến nhà nàng lúc nửa đêm, hắn toàn làm mấy chuyện khiến nàng đoán không ra.

Cung Vương đóng cửa trong chớp mắt, sau đó tay mắt lanh lẹ đưa tay ra bắt lấy tay Cửu Nương, đem Cửu Nương kéo vào trong lòng.

“Ngươi muốn làm cái gì! Buông ta ra!”

Cửu Nương muốn giãy giụa khỏi xiềng xích của hắn, nhưng Cung Vương lại ôm lấy Cửu Nương rồi xoay người một cái, lưng Cửu Nương dựa vào cánh cửa, còn hai tay Cung Vương chống lên cửa, giam cầm Cửu Nương ở giữa hai cánh tay.

“Ngươi không nhớ bản vương, bản vương lại rất là nhớ ngươi!”

Cửu Nương khẽ há miệng, hai mắt mở to, trong lúc nàng thất thần thì Cung Vương đã chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi hắn tâm tâm niệm niệm.



Sau khi chào tạm biệt Cửu Nương, vì không muốn có người đi theo nên Thẩm Ngọc không để phu xe đi cùng, lúc này nàng một mình trở về phủ Thái Bảo.

Thời tiết không còn rét lạnh như mấy ngày trước, người đi dạo phố cùng mấy quán hàng rong cũng nhiều hơn.

Thẩm Ngọc đi được một đoạn liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Từ không xác định chậm rãi chuyển thành xác định, sau khi gặp mặt ở tửu quán, Phương Duệ làm sao có thể uống rượu rồi ngoan ngoãn trở về cung.

Thẩm Ngọc dừng lại bước chân, nàng đứng trên cầu hình vòm, tay nàng đặt lên thành cầu rồi lặng lẽ nhìn mặt sông đã kết băng, dáng vẻ này của nàng tựa như đang đợi người.

Chỉ chốc lát sau, bên cạnh Thẩm Ngọc liền xuất hiện thêm một người.

“Cũng đoán được là chàng.” Người đến đây không phải ai khác, chính là Phương Duệ mà Thẩm Ngọc vừa nghĩ đến.

“Muộn như này còn chạy ra ngoài, nàng không lo lắng cho an nguy của bản thân mình sao?!” Giọng nói của Phương Duệ không có một chút nào là mất kiên nhẫn, chỉ có sự bất đắc dĩ trong đó.

“Không phải chàng đã an bài ám vệ tứ phía đông tây nam bắc để bảo vệ ta rồi sao.” Thẩm Ngọc tiếp tục đi về hướng phủ Thái Bảo, nàng không một chút để ý đến lời nói của Phương Duệ.

Phương Duệ không nhanh không chậm đi bên cạnh Thẩm Ngọc.

“Tóm lại về sau không có trẫm đi cùng, buổi tối nàng đừng ra khỏi cửa.”

Thẩm Ngọc ngước mắt nhìn thoáng qua Phương Duệ, đêm nay nàng tựa như một thiếu nữ trong thời kỳ phản nghịch, nàng rất muốn chống đối lại hắn.

“Ta muốn một mình ra ngoài nên mới không để bất kỳ ai đi cùng, vậy tại sao ta phải cho chàng đi cùng?”

Phương Duệ hơi hơi nhíu mày hỏi:

“Trẫm chọc giận nàng?” Nếu hắn không chọc giận nàng, vậy sao mấy lời vừa rồi giống như mang theo tức giận.

“Đúng!”

Câu trả lời của Thẩm Ngọc làm cho Phương Duệ thấy hiếu kỳ, đêm nay hắn phối hợp với nàng cực kỳ tốt, không biết từ lúc nào thì chọc giận nàng.

“Trẫm chọc giận nàng nên nàng mất hứng?”

“Chính chàng chọc giận ta!” Từ lúc nghe Cửu Nương kể chuyện, tâm tình nàng vẫn luôn buồn bực.

Phương Duệ: “…” Là hắn bị ảo giác sao, hắn cảm thấy từ lúc Thẩm Ngọc trở về với thân phận nữ nhân là đều không nói lý.

“A Ngọc, có phải vì chuyện của Cung Vương và Cửu Nương nên nàng mới hờn dỗi phải không?” Hắn không làm chuyện gì chọc đến nàng, xem ra Cửu Nương đã kể chuyện về Hoàng bá cho Thẩm Ngọc nghe.

Thẩm Ngọc im lặng không nói.

“Ngày đó Hoàng bá bị lưu đày, nguyên nhân chủ yếu do phụ hoàng sợ một ngày sẽ có người biết rõ Hoàng bá mới là trưởng tử danh chính ngôn thuận, như vậy sẽ uy hiếp đến ngôi vị Hoàng đế của chính mình. Trùng hợp Hoàng bá lại chịu trách nhiệm cứu trợ thiên tai và bị buộc tội bỏ tiền công làm của riêng, người sáng suốt cũng nhìn ra được Hoàng bá bị vu oan hãm hại, phụ hoàng trẫm lại cố chấp đem Hoàng bá đi lưu đày ở ngoài thành phía Bắc. Khi đó cũng đã đưa sính lễ cho Cửu Nương, nhưng Hoàng bá lại sợ liên luỵ Cửu Nương, hơn nữa đường xá hung hiểm không ai biết trước, cũng không biết có thể còn sống trở về hay không, cuối cùng Hoàng bá quyết định giải trừ hôn ước, một mình rời đi… chuyện này không thể trách Hoàng bá được.”

Thẩm Ngọc đột nhiên dừng bước chân, nàng xoay người nhìn về phía Phương Duệ.

“Vậy các ngươi có nghĩ tới Cửu Nương trong tám năm qua đều sống như một cái xác không hồn?!! Tám năm lâu như vậy, nếu lúc trước Cung Vương có thể đưa Cửu Nương đi cùng, đối với Cửu Nương mà nói như vậy mới không phải khổ!”

Cửu Nương mặc dù không nói, nhưng Thẩm Ngọc lại nghe ra.

Phương Duệ hơi sửng sốt, hắn thấy cơn tức đêm nay của Thẩm Ngọc lớn hơn mức bình thường, ở thời điểm này không nên nói lý với nàng, tốt nhất là phải cực kỳ tán đồng quan điểm của nàng:

“Tuy nói không trách được Hoàng bá, nhưng mà trẫm cũng cảm thấy Hoàng bá thật quá đáng, để một nữ tử hai mươi tuổi hoa phải đợi suốt tám năm, phí mất tuổi thanh xuất mất tám năm… chỉ nghĩ thôi đã thấy tức giận rồi.” 

Phương Duệ đang áp dụng rất tốt câu nói gió chiều nào che chiều ấy.

Thấy Phương Duệ đồng ý với mình, hơn nữa nàng cũng biết đêm nay tính tình nàng có chút ngang ngạnh, cho nên nàng không tiếp tục hờn dỗi với hắn nữa.

Thẩm Ngọc thở ra một hơi, giọng nói mang theo sự thương cảm:

“Ta chỉ cảm thấy không công bằng cho Cửu Nương.”

“Chuyện hai người họ, chúng ta cứ để tự nhiên đi.” Cho dù bọn họ muốn quản cũng không quản được.

Nói xong chuyện của Cửu Nương cùng Cung Vương, Thẩm Ngọc liền chuyển qua những chuyện khác.

“Gần đây mười mấy thê thiếp của Lôi Thanh Đại cứ thay phiên nhau chạy đến phủ Thái Bảo, làm ta sắp chống đỡ không nổi.” Không có người để tố khổ, Thẩm Ngọc cũng chỉ có thể nói cho Phương Duệ nghe.

“Ngày mai trẫm sẽ gọi Lôi Thanh Đại tiến cung, bảo hắn quản lý tốt đám nữ nhân khỉ gió kia một chút.”

“Còn có kể từ khi cục bột nhỏ được chàng đưa về với ta, cả ngày nó cứ chạy đi chơi như con mèo hoang, rồi đến đêm mới chạy đến dưới cửa sổ của ta kêu meo meo gọi người, quấy rối giấc ngủ ngon của người khác.”

“Trẫm sẽ bảo ám vệ mỗi lần thấy nó xuất hiện liền mang đi chỗ khác.”

… Thẩm Ngọc rất vui vẻ hài lòng, nhiều ngày không gặp, nói không nhớ hắn là giả.

- -----oOo------