Đầu tháng giêng, tiết trời càng lúc càng lạnh, bầu trời thuỷ chung một màu u ám.
Tin tức Cung Vương hồi kinh lan khắp kinh thành, bọn họ lại bắt đầu suy đoán Hoàng thượng vì sao lại triệu hồi Cung Vương.
Cuối cùng không để mọi người đợi lâu, đáp án rất nhanh liền có lời giải đáp.
Trên buổi triều, Phương Duệ ở trước mặt văn võ bá quan đã trực tiếp khôi phục thân phận thân vương cho Cung Vương, còn đem Ngự lâm quân ở hoàng thành cho Cung Vương quản lý, hành động này của Phương Duệ cho thấy hắn rất tin tưởng Cung Vương.
Tám năm trước Cung Vương cứu trợ thiên tai nhưng bị người khác hãm hại, vương vị bị tước bỏ, cách chức làm thứ dân và lưu đày đến bên ngoài thành phía Bắc.
Khi ấy rất nhiều đại thần đã quỳ suốt hai ngày ở Đại Nguyên Điện, hy vọng tiên hoàng có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Cả triều văn võ bá quan đều biết rõ Cung Vương chắc chắn không phải là hạng người làm mấy loại chuyện tham ô nhận hối lộ, chẳng qua những đại thần quỳ hai ngày ở Đại Nguyên Điện khi xưa hoặc là từ quan, hoặc là không còn làm quan trong triều.
Mà thế lực Vương gia cùng Hạ gia ở trong triều càng ngày càng mở rộng, cho nên quyết định này của Phương Duệ vừa có người tán thành, vừa có người phản đối.
Thế nhưng thủ đoạn của Phương Duệ lại không vừa, muốn phản đối đúng không? Cũng được thôi, vậy hãy tự nói với người trong cuộc, nếu người trong cuộc nói không có năng lực đảm nhiệm thì Phương Duệ hắn sẽ đồng ý. Chính vì vậy mà Phương Duệ truyền trực tiếp Cung Vương đến Đại Nguyên Điện.
Hoàng bá của mình, Phương Duệ tất nhiên có phần hiểu rõ.
Phương Duệ nhìn Cung Vương, trong mắt mang theo tươi cười.
“Hoàng bá, bọn họ nói ngươi ở bên ngoài đã tám năm, đối với sự vụ trong triều đã không còn nắm rõ nên không thể đảm nhiệm. Hoàng bá nói xem, ngươi thật sự không nắm được tình hình triều chính sao?”
Trước đây Cung Vương vẫn là thân phận thứ dân, vì thế trên người hắn là một thân trường bào màu xám, cho dù sinh sống ở quan ngoại tám năm nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất không dính khói lửa nhân gian của hắn. Với lại vẻ bề ngoài của hắn khiến người ta rất khó đoán được tuổi, nhiều lắm thì trông hắn cũng chỉ hơn Phương Duệ vài tuổi mà thôi.
Trên mặt Cung Vương mang theo ý cười như có như không.
“Bệ hạ, dù sao thần rời kinh thành đã nhiều năm, các đại thần cho rằng thần không nắm rõ được sự vụ trong triều cũng là điều hiển nhiên, chỉ là…” Cung Vương nhàn nhạt nói rồi nhìn về phía phụ thân của Hạ phi – Hạ Tri Chương.
“Lúc bản vương rời kinh hình như Hạ đại nhân còn chưa được làm đến chức Trung thư lệnh, như vậy Hạ đại nhân biết rõ thời điểm lúc bản vương rời kinh, vậy ngươi từ đâu biết được ngày xưa bản vương nắm rõ tình hình triều chính và lại từ đâu biết được hiện tại bản vương có thể đã không còn nắm rõ?”
Chuyện Hạ phi làm đã được Thái hậu phong toả tin tức nên chính người Hạ gia cũng không biết, ngày tang lễ không có đại náo cũng bởi vì Thái hậu hứa hẹn với Hạ gia là có thể đưa một nữ nhi tiến cung, bà sẽ trong tối nâng đỡ để nữ nhi Hạ gia trở thành Hoàng hậu.
Vì thế chuyện Hạ phi cứ như vậy qua đi, Hạ Tri Chương không biết rõ chuyện này, nhưng bởi vì nhi tử của hắn gây náo loạn ở kỹ viện nên vừa nãy hắn mới tán thành lời nói của những đại thần khác, hắn không hề nghĩ tới sẽ bị Cung Vương trực tiếp điểm tên.
Chuyện của nhi tử hắn còn chưa lắng xuống, nếu khiến nội tâm bệ hạ không vui thì chính là mất nhiều hơn được.
“Cung Vương điện hạ nói rất đúng, thần không có ý kiến.” Hạ Tri Chương yên lặng lui về phía sau một bước.
Cung Vương gật đầu, ánh mắt hướng về phía Vương Trung Nguyên, mặc dù nhi tử nhà đại ca hắn ta cũng tham dự vào chuyện đó, nhưng ánh mắt Vương Trung Nguyên không có nửa điểm dao động.
“Cung Vương điện hạ nhiều năm không nhúng tay vào chính sự, giờ đột nhiên tiếp nhận Ngự lâm quân e rằng Cung Vương khó tránh khỏi bối rối, Ngự lâm quân liên quan trực tiếp đến an nguy hoàng cung nên không thể quá mức qua loa.”
Vẻ mặt Cung Vương không vì lời này của Vương Trung Nguyên mà xuất hiện một tia biến hoá, hắn vẫn mang dáng vẻ quân tử làm cho người ta thấy ấm áp như gió xuân.
Nhưng mà… Phương Duệ nhìn thấy rõ ràng nhất, việc đầu tiên mà Hoàng bá làm là trực tiếp khai đao xuống Hạ Tri Chương, chuyện này cũng không hẳn là không tốt. Từ nhỏ Hoàng bá đã dạy hắn, làm người điều quan trọng nhất chính là khuôn mặt, nó giống như một chiếc mặt nạ, một khi đã đeo lên thì không thể để người khác nhìn thấu, nếu không nhìn thấu thì tự nhiên sẽ không thấy được sơ hở.
Mà lớp mặt nạ Hoàng bá hắn đang đeo quả thực xuất thần nhập hoá, có rất ít người được chứng kiến dáng vẻ như trích tiên của Cung Vương vào hai mươi năm trước, một thân giáp chiến cưỡi trên lưng ngựa cùng thanh huyết kiếm đánh đâu thắng đó, chỉ cần nhắc đến Cung Vương của Khải Nguyên cũng đủ khiến cho người Bắc Ký hiện tại đã thần phục dưới Khải Nguyên phải biến sắc.
“Vương đại nhân, chẳng qua chỉ là Ngự lâm quân mà thôi, ngay đến thiên quân vạn mã cũng từng dưới sự chỉ huy của bản vương.” Cung Vương sâu xa nói.
Vương Trung Nguyên hơi ngẩn người, hắn đột nhiên nhớ ra Cung Vương cũng không nho nhã đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cung Vương đứng giữa đại điện, nhìn qua là người an phận nhưng lại khiến cho người khác thấy trên người hắn có một loại khí chất cao không với tới.
Không để cho Vương Trung Nguyên có cơ hội tiếp tục nói, Phương Duệ liền ngắt lời:
“Chuyện này trẫm đã định, không cần góp ý thêm nữa.”
Vương Trung Nguyên đành phải lui về trong hàng ngũ, thầm nói chuyện này không tốt.
Nửa năm qua, thế lực của Vương gia cùng Hạ gia chậm rãi bị thu lại trong tay Phương Duệ, hiện tại Vương gia đã không còn nổi danh như trước. Nếu sau này Thái hậu không giữ được Vương gia, Phương Duệ nhất định sẽ gia tay với nhà họ Vương. Giờ hắn phải tìm một cơ hội để thương lượng cùng Thái hậu xem tiếp theo nên xử lý như nào.
Buổi triều kết thúc, Vương Trung Nguyên vội vã đi đến An Ý Cung, hắn không nghĩ tới tiểu muội đã gả vào Hạ gia đang ở đấy khóc lóc kể lể với Thái hậu.
“Thái hậu, người nhất định phải cứu lấy nhi tử của muội muội, dù sao đây cũng là cháu ngoại của người.”
“Nhị ca, ngươi cũng khuyên nhủ Thái hậu đi, để Thái hậu cầu tình giúp Trận nhi trước bệ hạ.”
Thái hậu đau đầu day day huyệt thái dương:
“Câm miệng! Nhi tử nhà ngươi quản giáo không nghiêm nên mới phạm phải tội này, giờ trách ai được?!”
Hạ phu nhân nghe thấy thế, nàng vừa cầm khăn tay lau khoé mắt vừa nói:
“Thái hậu, Trận nhi đã biết lỗi của nó rồi, hơn nữa Trận nhi còn là độc đinh năm đời nhà họ Hạ, nó không thể xảy ra chuyện gì được.”
“Thái hậu, đại ca cũng cho phép ta thay mặt hắn cầu xin Thái hậu.”
Thái hậu vô lực khoát tay, bà bất đắc dĩ nói:
“Ngũ muội về trước đi, ai gia sẽ xin bệ hạ.”
Hạ phu nhân nhận được đảm bảo mới rời khỏi An Ý Cung.
Thái hậu cho toàn bộ cung nhân cùng thái giám lui ra ngoài rồi mới hỏi:
“Nhị ca đột nhiên đến An Ý Cung không phải chỉ vì riêng chuyện của Lộc nhi?”
Vương Trung Nguyên gật đầu, hắn đem chuyện trên triều nói ra:
“Buổi triều hôm nay, bệ hạ đã khôi phục lại thân phận thân vương cho Cung Vương, còn để Cung Vương phụ trách Ngự lâm quân.”
Thái hậu nhíu mày, im lặng suy tư hồi lâu.
“Từ giờ trở đi, Phương Duệ đưa ra quyết định gì thì nhị ca ngươi không phản đối cũng không ủng hộ. Hiện tại hắn đã hoàn toàn đề phòng ai gia, còn có Vương gia và Hạ gia, nếu thế lực tiếp tục xuống dốc thì nội bộ chắc chắn sẽ dần tan rã, so với việc bị ngăn chặn thì thà rằng chúng ta sẽ bắt đầu long tranh hổ đấu.”
Vương Trung Nguyên hơi kinh hãi: “Ý Thái hậu là?”
Thái hậu liếc nhìn lư hương trên tiểu từ đường, sau đó bà thu hồi ánh mắt và thản nhiên nói:
“Xuân tháng ba là thời kỳ rất đẹp.”
Vương Trung Nguyên cũng không nhiều lời, hắn chắp tay nói:
“Thần đã biết phải làm thế nào.”
…
Trưởng tử nhà họ Vương và nhà họ Hạ đồng thời nháo ra chuyện lớn như vậy, Thái hậu tất nhiên cũng muốn ra mặt, dù chỉ là làm dáng một chút thì Thái hậu cũng phải trấn an hai nhà Vương gia và Hạ gia, huống chi hai tên kia còn là cháu ngoại của bà.
“Mẫu hậu muốn trẫm nương tay với hai tiểu tử kia?” Thái hậu vì hai tiểu tử nhà họ Vương và nhà họ Hạ mà ra mặt xin Phương Duệ, chuyện này không ngoài dự liệu của hắn.
“Nói thế nào thì Trần nhi cùng Lộc nhi cũng là biểu đệ của bệ hạ, lại còn là cháu ngoại của ai gia.”
Mặt Phương Duệ không chút thay đổi, hắn nhìn Thái hậu hồi lâu rồi hỏi:
“Vậy trẫm muốn hỏi mẫu hậu một câu, ở trong mắt mẫu hậu… cháu ngoại quan trọng hơn hay nhi tử thân sinh quan trọng hơn?”
Vẻ mặt Thái hậu không hề biến hoá:
“Hoàng thượng sao lại nói vậy được, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt.”
Phương Duệ cười cười, nhưng vui vẻ chưa đạt đến đáy mắt:
“Mẫu hậu muốn trẫm buông tha cho hai tiểu tử kia, cũng không phải là không thể được, nhưng mà… trẫm có điều kiện.”
Thái hậu nhíu mày, lúc đến đây bà đã chuẩn bị tinh thần là Phương Duệ sẽ không đồng ý, chỉ là bà không nghĩ tới hắn lại muốn thương lượng.
“Điều kiện gì?”
Phương Duệ thu lại vui vẻ, hắn nghiêm túc nói:
“Trẫm muốn cưới Thẩm Ngọc, lập nàng làm Hoàng hậu.”
Thái hậu trợn to hai mắt: “Không thể được!”
Phương Duệ cũng không thèm để ý, hắn cong khoé môi cười cười, tay đặt ở trên mặt bàn, không nhanh không chậm nói:
“Một hậu vị đổi lấy hai mạng người, mẫu hậu cảm thấy Vương gia và Hạ gia sẽ lựa chọn như thế nào? Hay là mẫu hậu muốn trẫm đưa hai cháu ngoại của người lên đoạn đầu đài?”
Thái hậu nhìn Phương Duệ, thật lâu không nói gì.
“Chuyện này ai gia muốn gặp Thẩm Ngọc rồi mới quyết định.”
Kết quả cuối cùng như thế nào, Phương Duệ cũng không quan tâm, chẳng qua nếu có sự đồng ý của Thái hậu thì trong triều không có người nào dám cản hắn.
Trong cung truyền đến ý chỉ của Thái hậu, nói muốn triệu kiến Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc biết tin chỉ cảm thấy bất an mơ hồ.
“Ngọc nhi, Thái hậu vì sao lại đột nhiên muốn triệu kiến ngươi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Thẩm mẫu cực kỳ lo lắng, lời đồn đãi bên ngoài bà cũng nghe được, chính vì nghe được nên mới càng thêm lo lắng, nhưng bà lại không dám hỏi nữ nhi nhà mình rốt cuộc chuyện kia là thật hay giả.
“Nương, không có chuyện gì đâu, người không nên lo lắng. Có lẽ Thái hậu chỉ hỏi nữ nhi chút chuyện trước đây giả trang thành nam tử mà thôi.” Kỳ thật trong lòng nàng cũng hoang mang, nàng không biết Thái hậu triệu kiến nàng vì chuyện gì.
Vì bày tỏ sự tôn trọng, Thẩm Ngọc thay một thân nữ trang để tiến cung.
Lúc từ phủ Thái Bảo đi ra, dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều không rời khỏi người nàng.
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Ngọc mặc nữ trang, nhưng lần trước nàng chỉ mặc đơn giản, còn lần này phục sức tinh xảo diễm lệ khiến ai nấy đều chấn động.
Một thân váy áo, trang điểm nhẹ nhàng giống như thiên tiên.
Trên đường đến An Ý Cung, Thẩm Ngọc cũng không đụng phải Phương Duệ.
Nàng đứng bên ngoài âm thầm hít sâu một hơi rồi mới bước vào tựa như đang bước vào đầm rồng hang hổ.