Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 114



Đêm đã khuya, nhưng hoàng cung lại không hề yên tĩnh, tiếng khóc than thê lương không ngừng vang lên, dù là thật sự đau lòng hay giả tạo cũng đều không còn liên quan đến hắn.

Có vài chuyện khi làm sai, không phải nói lý do là có thể cứu vãn được.

Chuyện Thái hậu làm không chỉ tổn thương đến một người, mà còn ảnh hưởng đến hàng ngàn, hàng vạn người dân vô tội.

Những chuyện sau đó cũng không khác với những gì Phương Trạm đã kể, mà Phương Duệ lúc này giống như một người qua đường đứng xem mọi chuyện xảy ra.

Cũng ngay trong đêm đó, An Ý Cung bị ngọn lửa thiêu rụi, mọi thứ đều biến thành tàn tro.

Có lẽ trừ Phương Trạm ra, không một ai biết rõ thân phận của chính đệ ấy.

Phương Trạm sau khi sống lại, cũng không thẳng thắn nói với Phương Duệ chuyện này. Lấy hiểu biết của Phương Duệ đối với Phương Trạm, hắn biết đệ ấy không phải là người ham vinh hoa phú quý, mà vì sợ hắn không có biện pháp tiếp nhận tất cả sự thật nên đệ ấy mới lựa chọn giấu diếm.

Hoàng bá từ quan ngoại trở về lại không kế thừa ngôi vị Hoàng đế theo di chiếu, hắn truyền ngôi vị cho Tứ vương gia Phương Liệt khi ấy mới chỉ tám tuổi.

Hoàng bá nói nhìn thấy bóng dáng của hắn trên người Tứ vương gia, tất nhiên hoàng bá sẽ ở trong triệu phụ trợ Tứ vương gia đến khi trưởng thành.

Sau đó thì Hoàng bá và Cửu Nương vẫn ở bên nhau.

Trong tang lễ của hắn, Lâu A Cửu cũng đến, nhưng hai người Dung Thái và Lâu A Cửu chỉ nhìn nhau như người bạn tri kỷ, không ai nói với ai một câu.

Kết thúc tang lễ, Lâu A Cửu cũng trở về Đại Lý, cái nhìn giữa hai người trong tang lễ tựa như lời từ biệt cuối cùng, từ nay về sau vĩnh viễn không gặp lại.

Hoàng hậu của hắn — A Ngọc, kết thúc lễ tang thì nàng cũng rời khỏi kinh thành. Phương Duệ cảm thấy đời này nàng xác thực cũng có tình cảm với hắn, chẳng qua chính nàng không nhận ra mà thôi.

Đời này hắn đã không còn tồn tại, hắn cũng không có lưu luyến, sống lại ở đời sau còn có A Ngọc đang chờ hắn.

Tận mắt nhìn thấy chính mình được chôn cất trong hoàng lăng, hắn không hề có cảm xúc gì quá lớn, bởi vì chết qua một lần rồi sống lại, có rất nhiều chuyện hắn thông suốt hơn người khác, những chuyện của kiếp trước không cần phải cố chấp.

Màn đêm kết thúc, nhường chỗ cho bình minh.

Phương Duệ bỗng nhiên mở mắt, vẫn là long sàn quen thuộc, hắn nhìn quanh một vòng nhưng không có ai.

Cảm giác cổ họng khát khô, hắn không gọi người mà tự mình đứng dậy rót chén nước uống một hơi cạn sạch, đang định uống chén thứ hai thì Thẩm Ngọc đi vào.

Trở lại trong nội điện, Thẩm Ngọc liền nhìn thấy Phương Duệ đứng bên bàn uống nước, nàng thở phào nhẹ nhõm nhưng lại sốt suột đi qua đoạt lấy chén trà trong tay hắn: 

“Trà này nguội rồi, chàng uống vào sẽ dễ đau bụng.”

Gặp lại Thẩm Ngọc giống như nhìn thấy trong mơ, Phương Duệ mạnh mẽ kéo Thẩm Ngọc vào trong ngực, cảm giác chân thật này khiến hắn vô cùng kích động.

Là thật! Không phải mơ…

Thẩm Ngọc ngơ ngác khi bỗng nhiên bị ôm, một lúc sau nàng vươn tay ra ôm lấy thắt lưng hắn, mặc dù nàng không rõ chuyện gì xảy ra nhưng nàng biết hắn cần người bên cạnh.

Người này cũng chỉ có thể là nàng, chẳng lẽ lại gọi Dung Thái ngoài điện vào đây? Như vậy sẽ rất kỳ quái.

Thật lâu sau Phương Duệ mới buông Thẩm Ngọc ra, hắn hỏi:

“Trẫm làm sao vậy?”

Cung nữ bưng trà nóng vào, Thẩm Ngọc vừa rót trà vừa nói:

“Hai ngày trước chàng té xỉu ở Đại Nguyên Điện, thái y nói chàng làm lao lực quá sức.” Thẩm Ngọc đưa chén trà cho hắn rồi kiên quyết nói, “Về sau chàng cũng đừng có cậy mạnh, mấy ngày này chàng phải nghỉ ngơi thật tốt, trừ những chuyện quan trọng ra, những chuyện khác ta có thể giúp chàng xử lý.”

Phương Duệ không có bất kỳ ý kiến gì, hắn nhẹ nhàng “Ừm” rồi gọi một tiếng “A Ngọc”

“Vâng?”

Ánh mắt hắn khẽ tối, giọng khàn khàn hỏi:

“Nếu như Thái hậu mưu phản là có nguyên nhân, nguyên nhân này khiến Thái hậu trở nên điên cuồng và còn liên quan đến trẫm, A Ngọc nói xem trẫm phải làm như thế nào?”

Mặc dù hắn nói sẽ không cố chấp chuyện đã qua, nhưng hiện tại Thái hậu còn ở đây, hắn phải đối mặt như thế nào?

Thẩm Ngọc trầm tư suy nghĩ.

“Ta không biết rõ chàng đã làm chuyện gì, nhưng ta biết những chuyện Thái hậu làm dính líu đến nhiều người vô tội, bọn tham quan ô lại bởi vì có Thái hậu làm chỗ dựa mà càng lúc càng lộng hành, coi trời bằng vung. Những người dân vô tội đã bị giết hại ở ngoài kia biết đòi công đạo ở đâu? Lý do không phải là cái cớ để người ta được phép phạm sai lầm!”

“Đúng vậy, lý do không phải là cái cớ để phạm sai lầm.” A Ngọc nói rất đúng, cho dù vì cừu hận báo thù cũng không nên tàn sát hàng loạt người dân vô tội trong kinh thành.

Vì xác định mình có phải nằm mơ hay không, Phương Duệ sai người lén bỏ thuốc an thần vào trà của Thái hậu.

Ban đêm, thừa dịp Thẩm Ngọc đã ngủ say, Phương Duệ mới rón rén xuống giường, hắn thay trang phục của thái giám, đây vẫn là bộ trang phục mà hắn hay mặc trước đây khi xuất cung đến chỗ Thẩm Ngọc.

Né tránh lính tuần tra trong cung, đối với hắn mà nói là quá dễ dàng.

Đứng bên ngoài cửa An Ý Cung, trong nháy mắt hắn như mất hồn, hắn cảm giác khung cảnh cũ nát hiện tại giống như đã nhìn thấy trong giấc mơ.

Nhưng không có giấc mơ nào lại chân thực như thế, từ khi tỉnh lại hắn đã cảm thấy đấy không phải là mộng, mà là hắn trở lại đời trước và hiện tại hắn cần chứng cớ để chứng minh suy nghĩ của mình là đúng.

Canh giữ bên ngoài tẩm điện của Thái hậu chỉ có duy nhất một cung nữ, ánh sáng trong điện yếu ớt hắt ra từ cây đèn đặt trên tiểu từ đường.

Bước vào trong điện, ánh mắt Phương Duệ liền dừng lại ở tiểu từ đường. Hắn đi đến trước từ đường, tay hắn bắt chước theo cách mở của Thái hậu, cánh cửa bí mật chậm rãi mở sang hai bên, một khối bài vị quen thuộc cứ như vậy hiện ra trước mắt hắn.

Quả nhiên không phải là mơ.

Phương Duệ hít một hơi thật sâu, hắn nhìn bài vị hồi lâu rồi nói với bài vị:

“Thực xin lỗi!”

Hắn biết xin lỗi cũng không có tác dụng gì, vì người chết cũng không thể sống lại, cho dù năm đó hắn mới chỉ bốn năm tuổi vô lo vô nghĩ, nhưng sự thật thì hắn vẫn gián tiếp hại chết đệ đệ của mình.

Phương Duệ chậm rãi đóng cánh cửa bí mật trong tiểu từ đường lại, sau đó lặng yên không một tiếng động rời khỏi An Ý Cung, có vài việc đôi khi cứ coi như không biết, như vậy đều tốt cho tất cả mọi người.

Nếu như cố tình phơi ra ngoài ánh sáng, thì triều đình mới được dẹp loạn, còn cả Đông Cương chưa giải quyết xong chắc chắn sẽ bị rung chuyển lần nữa.

Còn A Trạm, vài chục năm tình cảm huynh đệ đều là thật, vứt bỏ cũng không được. Trước kia đệ ấy là Trạm Vương, vậy sau này vẫn mãi mãi là Trạm Vương — đệ đệ của Phương Duệ hắn!

Sai lầm của hắn đã không thể bù đắp được nữa, mà sai lầm của Thái hậu là không cách nào có thể đền bù. Hắn sẽ không vì chuyện này mà lựa chọn tha thứ tất cả cho Thái hậu, cừu hận trong bà ấy quá lớn, cũng dính líu đến quá nhiều người. Đời này, hắn không chết sớm, vậy Thái hậu cũng sẽ không tự kết liễu đời mình.

Đã như vậy thì cứ để bà ấy sống ở An Ý Cung nốt quãng đời còn lại.

An Ý cung lại quay về vẻ yên tĩnh vốn có, mà cảnh yên tĩnh này có lẽ sẽ còn rất lâu… rất lâu.



Lâu A Cửu tiến cung nói lời tạm biệt với Phương Duệ và Thẩm Ngọc.

“Chuyện Dung Thái, ngươi thật sự buông tay sao?” Thẩm Ngọc hỏi.

Lâu A Cửu khi nói chuyện luôn là dáng vẻ lâm nguy không loạn, nhưng tiếp xúc nhiều ngày, Thẩm Ngọc dần dần hiểu rõ Lâu A Cửu. Nàng ấy không phải lâm nguy không loạn mà là cũng giống như nàng, sau lưng là cả một gia tộc, hơn nữa đệ đệ của Lâu A Cửu còn nhỏ tuổi, năm mười lăm tuổi nàng ấy đã phải bỏ hết tất cả những chuyện liên quan đến cô nương gia, để gánh vác toàn bộ Đại Lý.

Lâu A Cửu một thân váy áo màu xanh nhạt, vì biểu đạt lòng tôn trọng với Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc, trước đây nàng chỉ búi tóc đơn giản thì bây giờ cũng đã làm tóc và đeo trang sức của Đại Lý, nhìn nàng lúc này ba phần anh khí cộng thêm hai phần xinh đẹp của nữ nhi gia.

“A Cửu rời Đại Lý đã nhiều tháng, hiện tại cũng đến lúc trở về.” Vẻ mặt Lâu A Cửu nhàn nhạt, nhìn không ra tiếc nuối.

Người khác có thể nhìn thấy bề ngoài Lâu A Cửu, lại không rõ nội tâm nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Phương Duệ nhớ lại trong mộng cảnh tượng lần cuối cùng Lâu A Cửu và Dung Thái gặp gỡ, hắn cảm thấy rất đáng tiếc, không biết có phải vì kiếp trước hắn quá thảm cho nên đời này hắn không nhìn nổi những người có tình lại vô phận.

“Quả thực A Cửu ngươi nên về Đại Lý một chuyến, còn phải dặn dò rồi nhanh chóng xử lý tốt vài chuyện, với lại Lâu tiểu vương gia cũng đã mười một tuổi, đã đến tuổi tự mình có thể đảm đương mọi chuyện.”

Phương Duệ vừa dứt lời, Thẩm Ngọc và Lâu A Cửu liền nhìn về phía hắn, ánh mắt đầy vẻ mờ mịt.

“Tại sao quận chúa A Cửu phải nhanh chóng xử lý tốt mọi chuyện?” Thẩm Ngọc đại khái cũng nghe ra ý của Phương Duệ, nhưng nàng vẫn muốn hỏi rõ ràng.

“Nói tóm lại nhanh chóng về làm cho tốt là được.” Khoé miệng Phương Duệ lộ ra một nụ cười nhạt, nụ cười ấy giống như thừa nước đục thả câu.

Thẩm Ngọc cùng Lâu A Cửu nhìn thoáng qua nhau, sau đó hai người cũng không có hỏi thêm.

Xế chiều hôm đó, Lâu A Cửu liền chuẩn bị trở về.

Phương Duệ để Dung Thái đi tiễn Lâu A Cửu, đối với việc này Dung Thái cũng không phản đối.

Đời trước Lâu A Cửu rất mạnh mẽ, nàng ở giữa phố xá náo nhiệt, trước mặt mọi người tỏ tình với Dung Thái: “Nếu như không cưới được ngươi, cả đời này A Cửu nhất định sẽ không gả”.

Đời này là Phương Duệ trùng sinh, chứ không phải Lâu A Cửu trùng sinh. Cho nên nàng vẫn sẽ dũng cảm như cũ, cảnh tượng vẫn sẽ như cũ và Dung Thái cũng vẫn không trả lời.

- -----oOo------