Triều đình đi qua một lần thay máu, tham quan ô lại trong triều cũng được thanh lọc đáng kể. Phương Duệ chậm rãi thu lại quyền lực vào trong tay mình, tất nhiên không có kẻ nào to gan dám manh động dưới mí mắt hắn.
Chuyện Thái hậu mưu phản, Đông Cương phản loạn cũng đã diễn ra được một năm.
Trong suốt một năm này, Cung Vương chinh chiến xa trường ngoài một lần phải lui binh, diễn biến kế tiếp đều là tin thắng trận.
Mặc dù không giải thích rõ tình huống trong tin cấp báo, nhưng hắn lại gửi riêng một mật tín cho Phương Duệ, đem chuyện lần đó giải thích rõ ràng, trong thư còn nói chờ ngày hắn khải hoàn trở về nhất định sẽ vào cung thỉnh tội.
Nguyên nhân chiến bại chủ yếu vì biên thành có rất nhiều dân chúng bị Đông Cương bắt làm tù binh, khi đó Cửu Nương cũng ở trong đó. Đông Cương dùng những tù binh này làm bia đỡ đạn nên quân ta mới bất đắc dĩ phải lui binh và chịu mất một khu thành trì.
Sau đó Cửu Nương trốn được ra ngoài, nàng đốt kho lương của địch khiến quân địch đại loạn, Cung Vương mới có thể thuận lợi mang binh lẻn vào biên thành, bắt tướng lấy thủ cấp.
“Cửu Nương có làm sao không?” Thẩm Ngọc chỉ nhìn thấy được nửa đầu bức thư, còn nội dung phía sau thì nàng không thấy.
Phương Duệ đọc qua một lần rồi trả lời:
“Hoàng bá nói Cửu Nương bị mũi tên của địch bắn trúng, bả vai bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Nghe được tin Cửu Nương bình an vô sự, Thẩm Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm. Ngày đó lúc Cung Vương xuất chinh, nàng đã ủng hộ Cửu Nương giả trang thành binh lính lẩn vào trong đội ngũ xuất chinh, đi theo Cung Vương ra chiến trường. Nếu Cửu Nương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nội tâm nàng sẽ rất áy náy.
Phương Duệ bỏ thư tín xuống mặt bàn, hắn híp mắt nhìn Thẩm Ngọc:
“Lần sau có việc gì cũng phải thương lượng với trẫm, nàng đã nhớ chưa?!”
Thẩm Ngọc biết Phương Duệ đang nói nàng không chịu thương lượng với hắn việc Cửu Nương theo Cung Vương ra chiến trường, nàng bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, chuyện đã qua được một năm mà người này vẫn còn lôi ra nói nàng.
Gần đây Thẩm Ngọc cảm thấy Phương Duệ trở nên khó tính hơn, ngẫm lại trước kia khi nàng chưa gả cho hắn, chuyện gì hắn cũng thuận theo nàng không phải sao?
Đúng là khi chưa xuất giá và đã xuất giá bị đối xử hoàn toàn khác nhau.
“Được được được… sau này thần thiếp có làm chuyện gì cũng sẽ thương lượng với bệ hạ.”
Phương Duệ nhíu mày, không vui nói: “Nàng đang trả lời có lệ với trẫm.” Đây là câu khẳng định.
Lúc nào thì Thẩm Ngọc sẽ xưng thần thiếp — bệ hạ với Phương Duệ? Chính là lúc nàng nói để đối phó hắn!
Trong lúc Thẩm Ngọc đang bị Phương Duệ bắt bẻ, Dung Thái bên ngoài điện liền nhắc nhở:
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, đã đến giờ dùng cơm trưa.”
Phương Duệ vẫn cau mày không vui, đến lúc dùng bữa nhìn một bàn thức ăn thanh đạm phía trước, sắc mặt hắn càng trở nên không tốt.
Thấy Phương Duệ có vẻ khác lạ, Thẩm Ngọc liền hỏi:
“Chàng sao vậy?”
“Cảm thấy thức ăn quá mức thanh đạm. Trẫm muốn ăn món chua và cả món cay nữa.”
Nghe thấy khẩu vị Phương Duệ muốn ăn, Thẩm Ngọc quay đầu dùng ánh mắt hỏi Dung Thái.
Dung Thái lắc đầu, hắn cũng không biết tại sao bệ hạ nhà mình lại đột nhiên thay đổi khẩu vị lớn như thế, muốn ăn chua cay? Trước kia khẩu vị của bệ hạ và hoàng hậu nương nương giống nhau, đều thích ăn mấy món thanh đạm.
“Bệ hạ, bây giờ thần sẽ cho người đi chuẩn bị thức ăn.”
“Thôi, không cần phiền phức như vậy. Trẫm hơi mệt nên muốn nghỉ trưa, có chuyện gì thì đợi trẫm tỉnh rồi nói sau.” Phương Duệ nói xong liền buông bát đũa rồi đi về hướng tẩm điện.
Thẩm Ngọc cùng Dung Thái đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu, sau đó Thẩm Ngọc buồn bực nói:
“Dung Thái, ngươi có cảm thấy gần đây bệ hạ rất hay mệt mỏi không?”
Dung Thái cũng buồn bực gật đầu: “Nửa tháng gần đây, tính tình bệ hạ đột nhiên thay đổi cực lớn, khẩu vị cũng thay đổi, lại còn suốt ngày buồn ngủ.”
“Ngươi đi truyền thái y đến đây.”
Thái y đến kiểm tra cho Phương Duệ nhưng không phát hiện ra điểm gì bất thường. Thân thể Phương Duệ cực kỳ khoẻ mạnh, độc tố trên người đã hoàn toàn được giải trừ…
Nhưng tình trạng này của Phương Duệ vẫn còn tiếp tục duy trì, hơn nữa còn càng lúc càng trầm trọng.
Có lần trong lúc lâm triều, Phương Duệ lại có thể ngủ gật ngay trước mặt các đại thần… Nếu vào khoảng thời gian một năm trước, Phương Duệ bởi vì lao lực do xử lý công vụ mà hôn mê suốt hai ngày, khi ấy phản ứng đầu tiên của các đại thần chính là vì bệ hạ quá vất vả, vì bệ hạ quá mệt nên mỗi đại thần đều khuyên hắn nghỉ ngơi thật nhiều.
Nhưng hiện tại…
Sự thật chỉ có mình Thẩm Ngọc biết, buổi tối hắn ngủ còn nhiều hơn nàng, tấu chương thừa lại hầu như đều do nàng thay hắn phê duyệt. Nhiều lúc còn ngủ trước cả gà, đã thế còn hay nghi thần nghi quỷ, thỉnh thoảng nói những câu rất là kỳ quái.
Buổi tối, Phương Duệ và Thẩm Ngọc nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Phương Duệ đột nhiên ngồi dậy, hắn đăm chiêu nhìn Thẩm Ngọc, hồi lâu sau mới hỏi:
“Giả sử một ngày nào đó trẫm chết đi, Mai Tuyền Cơ đến tìm nàng, vậy nàng có đồng ý đi cùng hắn không?”
Thẩm Ngọc: “…”
Nàng thật sự không còn gì để nói.
“Nàng chần chừ…” Phương Duệ híp mắt lại, trong ánh mắt mang theo chút tức giận.
Thẩm Ngọc đau đầu đỡ trán: “Bệ hạ, gần đây chàng bị làm sao vậy?”
Phương Duệ sững sờ, hắn nhíu mày nói: “Trẫm không sao cả.”
Thẩm Ngọc cũng ngồi dậy, nàng đưa tay lên sờ trán hắn:
“Đầu cũng không nóng, cũng không hề phát sốt, vậy mà luôn càu nhàu, lại còn đa nghi… rốt cuộc là chàng bị làm sao?!”
Phương Duệ mặc kệ Thẩm Ngọc, hắn ôm lấy eo nàng rồi cụng đầu lên trán nàng, khoé miệng khẽ nhếch:
“Không muốn trẫm càu nhàu, vậy nàng hãy để trẫm cảm giác được sự tồn tại chân thật của nàng.”
Tay Phương Duệ chậm rãi luồn vào trong vạt áo, sau đó nắm lấy b0 nguc đ4y đà của Thẩm Ngọc:
“Hôm nay trẫm để A Ngọc ở phía trên nhé…” Phương Duệ bỗng dừng lại động tác trên tay, vẻ mặt hơi nghi ngờ: “Hình như ngực của A Ngọc đầy đặn hơn rất nhiều.”
Thẩm Ngọc giữ đôi tay đang làm loạn của Phương Duệ, vẻ mặt nàng đột nhiên nghiêm túc.
“Bệ hạ, ta có chuyện muốn nói. Ta định ngày mai sẽ nói cho chàng biết, nhưng ta cảm thấy hôm nay nói cho chàng vẫn tốt hơn.”
Môi lưỡi Phương Duệ vẫn còn đang dao động trên cần cổ trắng nõn của Thẩm Ngọc.
“Ta… có hỉ.”
Tháng thứ hai không thấy nguyệt sự, Thẩm Ngọc đã nghi ngờ nhưng nàng không chắc chắn. Sau đó nàng gọi thái y đến khám, kết quả suy nghĩ của nàng là hoàn toàn chính xác.
Thân thể Phương Duệ cứng đờ, hắn hoài nghi chính mình nghe lầm:
“Nàng vừa mới nói cái gì?”
“Ta có hỉ được hai tháng.”
Phương Duệ: “… A Ngọc, loại chuyện này sao nàng lại chọn vào lúc này để nói với trẫm?”
“Chàng không vui?”
Dục v0ng trong cơ thể Phương Duệ hoàn toàn bị khơi mào, hắn nói: “Tâm tình bây giờ của trẫm rất phức tạp, nhưng trẫm rất vui.”
Phương Duệ hít một hơi thật sâu, hắn đè ép ngọn lửa đang hừng hực trong người rồi ôm Thẩm Ngọc vào trong lòng, tay hắn nhẹ nhàng vu0t ve bụng nàng.
“Trẫm thật sự rất vui! Lúc chưa biết thân phận nữ nhi của nàng, trẫm hoàn toàn không dám tưởng tượng trẫm và nàng sẽ có một gia đình. Trẫm càng không dám nói tâm ý của mình với nàng, chỉ sợ sau khi nói ra mối quan hệ vốn tốt đẹp giữa chúng ta sẽ biến mất, nàng cũng sẽ rời xa trẫm, chạy đến một nơi mà trẫm không tìm được.”
Thẩm Ngọc gối đầu lên ngực Phương Duệ và nghe tiếng tim hắn đập:
“Thật ra trước khi thành hôn được một năm, ta mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ chàng nằm ở trên giường, không hề mạnh khoẻ, cường tráng như lúc này. Chàng khi ấy sắc mặt tái nhợt tiều tuỵ, chàng nói là chàng thích ta, sau đó ta nói với chàng thân phận nữ nhi của chính mình. Ngay sau đó chàng liền đi, đi đến một nơi mà ta không thể tìm thấy. Ta cảm giác được bản thân trong mơ rất đau khổ, thương tâm… dường như khi ở trong mơ, chính ta cũng không phát hiện ra kỳ thực bản thân đã yêu chàng.”
“Chẳng qua cũng chỉ là mơ mà thôi.” Nàng cầm lấy tay hắn, mười ngón tay đan chặt nhau: “Hơn nữa hiện tại ta và chàng sẽ không âm dương cách biệt, nên sẽ không có chuyện không hiểu tâm ý của đối phương.”
Phương Duệ nghe vậy, hắn dùng cằm cọ l3n đỉnh đầu Thẩm Ngọc:
“Đúng vậy, ta và nàng sẽ mãi bên nhau, nắm tay nhau cả đời và bên nhau đến già.”