Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!

Chương 39: 39




“G- gì chứ!?”
Băng Nghi nhìn từ cửa sổ xuống thì thấy bóng dáng của anh đang đứng dưới cổng liền vội vã chạy xuống.
“Anh sao lại qua đây?”- Băng Nghi hỏi.
“Chẳng phải em nói gặp em thì em sẽ kể sao?”
Băng Nghi nghe vậy thì có chút bất ngờ vì cô chỉ định nói vui thôi.

Nhưng dù sao anh cũng đến đây rồi nên cô kéo tay Lâm Bằng vào nhà.
“Trời sắp mưa vậy mà anh cũng dám qua sao? Lỡ trời đổ mưa thì anh sẽ bệnh đó!”- Băng Nghi trách móc.
“Muốn gặp em”
Băng Nghi nghe vậy thì mặt đỏ ửng, im lặng kéo tay anh lên phòng mình.
“Anh ngồi đây chút nhé, em lấy trà”
Lâm Bằng ngồi nhìn quanh phòng Băng Nghi, tất cả đều là màu trắng vàng, đồ trong phòng toàn là thứ mắc tiền.

Anh đưa mắt nhìn sang chiếc bàn ở đầu giường thì thấy có một bức ảnh có vẻ vừa được lau sạch.

Cầm lên thì tim anh như hẫng một nhịp khi đó chính là ảnh của Lâm Bằng và Băng Nghi chụp cùng nhau khi họ đi chơi cùng nhau ở công viên nước.

Nụ cười tỏa nắng của Băng Nghi làm anh đỏ mặt.

7h30 tại nhà của Vân Nhi.
*Cạch*
Mẹ Vân Nhi mở cửa ra thì Dương Gia liền cúi đầu chào:
“Con chào cô Hoa, hôm nay bọn con học nhóm ạ”

“Ừm được, con bé đang ở trên phòng đó”- Cô Hoa mỉm cười.
Dương Gia đứng trước cửa phòng Vân Nhi, gõ nhẹ vào cửa.
“Vân Nh-”
Chưa kịp để cậu nói gì thêm, Vân Nhi kéo tay Dương Gia vào rồi đóng sầm cửa lại.
“Có- có chuyện gì mà cậu gấp gáp thế?”- Dương Gia ngơ ngác.
Vân Nhi ngồi ở bàn học nghĩ ngợi gì đó rồi quay sang nhìn Dương Gia.
“Hôm nay cậu quên rồi sao?”
Dương Gia nghe vậy thì có chút giật mình.

Tại cậu có biết ngày gì đâu.
“Ng- ngày gì vậy…?”
Vân Nhi nghe cậu nói vậy thì thở dài, vẻ mặt chán nản lộ rõ.
“Ơ- ah, có chuyện gì sao!?”
Thấy bộ dạng bối rối đó thì Vân Nhi bật cười.
“Chán cậu ghê, hôm nay bọn mình hẹn đi mua sách không phải sao?”
Nghe vậy thì mặt Dương Gia liền giãn ra.
“Phù, tưởng có chuyện gì chứ”
Vân Nhi sau đó nhảy xuống chỗ cậu rồi cau có hỏi:
“Chuyện gì là sao? Cậu giấu tớ chuyện gì?”
“C- có gì đâu”
Vân Nhi nhích từ từ đến gần Dương Gia, nhìn chằm chằm cậu.
“Giấu tớ chuyện gì tớ tuyệt đối không tha cho cậu, Dương Gia ngốc!”
“D- dễ thương quá”- Đỏ mặt.
Lát sau Dương Gia cùng Vân Nhi đi đến hiệu sách để mua vài cuốn sách.

Điểm chung của hai người là cả hai đều thích chung một thể loại đó là khoa học viễn tưởng nên cuộc trò chuyện của họ thường kéo dài vài giờ là chuyện bình thường.

Lúc này cũng gần 9 giờ ba mươi nên cả hai tạm biệt nhau rồi ra về.

*Cốc cốc*
“Không khóa”- Nhất Thiên nói.
Âm thanh mở cửa vang lên rồi có bóng người nhỏ nhắn đi đến chỗ anh đang ngồi.

“Nh- Nhất Thiên…”
“…”
Nhất Thiên cố tình ngó lơ để xem cô làm gì tiếp theo.

Nhiễm Nhiễm nắm nhẹ cánh tay anh, nhỏ giọng:
“Em xin lỗi… sẽ không về muộn như thế nữa”
Nhất Thiên dừng việc soạn văn bản trên máy tính, xoay ghế đối diện với cô.

“Lần sau muốn đi đâu thì nói anh đi cùng nghe chưa? Nếu anh có bận việc thì đi một lúc rồi về.

Làm anh lo chết đi được”
“Vâng”
Anh kéo người Nhiễm Nhiễm lại chỗ mình, hôn lên má cô rồi nói:
“Cũng muộn rồi, em về phòng uống thuốc rồi đi ngủ đi.

Anh bận việc lát sẽ vào ngủ sau, nhớ uống thuốc rồi mới ngủ đấy”
Nhiễm Nhiễm gật đầu rồi rời khỏi phòng Nhất Thiên.

Về lại phòng ngủ, Nhiễm Nhiễm chưa ngủ vội mà nằm lên giường bấm điện thoại.

Cô nhắn tin cho Tiêu Minh vì lâu rồi chưa liên lạc.
“Tiêu Minh, anh ngủ chưa?”
Tiêu Minh sau đó nhanh chóng trả lời lại:
“Tôi chưa, cô giờ này chưa ngủ nữa sao? Sống với anh chàng kia tốt chứ?”
“Tốt, nhưng mà có cái này tôi không hiểu”
“Sao thế?”
“Anh ấy lúc nào cũng kêu tôi uống thuốc dù tôi khỏe rồi, mỗi khi uống xong tôi không cảm nhận được gì với buồn ngủ nữa.

Ảnh bảo đó là vitamin bổ sung thêm”
“Cô uống bao lâu rồi?”
“Gần 3 tháng”
“Cô có thể chụp viên thuốc đó cho tôi xem được không?”- Tiêu Minh nghi hoặc hỏi lại.
Tiêu Minh cảm thấy có dự cảm không lành nên nhắn báo cô trước:
“Chờ tin tôi.

Trong thời gian này ngưng uống nó ngay lập tức!”
“Được…”

*Ting ting*
Lát sau, hai tấm ảnh được Nhiễm Nhiễm gửi đến.

Đó là những viên thuốc nhỏ màu trắng có gạch giữa, anh đưa mắt nhìn tên thuốc.
“Là thuốc giảm đau nhóm Opiods? Ba tháng…!?”
Tiêu Minh tra khảo trên mạng và dựa vào kiến thức y học đang có thì đưa ra kết luận.
“Chết rồi! Nhiễm Nhiễm đang gặp nguy hiểm!”

Nhiễm Nhiễm lúc này đang đợi tin nhắn phản hồi từ Tiêu Minh thì Nhất Thiên bước vào.
“Em chưa ngủ? Uống thuốc chưa?”- Cau mày.
Nhiễm Nhiễm thấy anh thì chạy đến, kéo nhẹ tay Nhất Thiên.
“Hôm nay em không uống được không?”
Nhất Thiên lấy hủ thuốc đến cùng ly nước ấm.
“Cầm lấy nhanh đi Nhiễm Nhiễm, uống nhanh rồi ta đi ngủ”
“Nh- nhưng…”
“Anh không có thời gian với em! Uống nhanh!”- Nhất Thiên gằn giọng.
Nhiễm Nhiễm sợ đến chân tay mềm nhũn, biết là phải nghe lời Tiêu Minh nhưng Nhất Thiên đáng sợ quá! Cô đành cắn răng rồi bỏ viên thuốc rồi uống hết nước trong ly rồi cùng Nhất Thiên nằm xuống giường.
Trong lúc nằm miệng Nhiễm Nhiễm cứ tràn nước từ từ xuống cổ, cô không dám đối mặt với Nhất Thiên nếu không sẽ bị phát hiện mất.

Khi đã chắc chắn anh đã ngủ say thì Nhiễm Nhiễm mới khẽ giở chăn ra rồi rón rén đi vào phòng vệ sinh nôn hết số nước đã bị viên thuốc hòa tan vào, tạo ra chất lỏng màu trắng đục kinh tởm.

Xong thì cô quay lại giường và cố nằm ngủ.