Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 550: Có chết cũng không dọn đi



Tác giả chia lại số chương lệch so với editor nhưng nội dung vẫn tiếp diễn theo đúng truyện các bạn yên tâm.

"Tiểu Quyên." Bà gọi tên bảo mẫu.

Cô bảo mẫu nhỏ vội vàng lau tay trên người chạy tới, thật tốt bà chủ đã tới.

"Cô giúp bọn họ thu dọn đồ để bọn họ dọn ra ngoài."

Tiểu Quyên vừa nghe xong lập tức vui vẻ muốn nhảy dựng lên, thật tốt quá, gia đình này cuối cùng cũng đi rồi, nếu không đi cô thật muốn từ chức, cả nhà này thật sự rất khó hầu hạ.

Cô tung ta tung tăng giúp đỡ thu dọn vật dụng.

"Tống Uyển, bà đây là có ý gì?" Mẹ Lý bỗng nhiên nhảy dựng lên chỉ vào mặt Tống Uyển: "Lương tâm nhà họ Sở các người đều cho chó ăn rồi sao, Mạn Ni nhà tôi kết hôn cùng Sở Luật bốn năm, dù đã làm chuyện có lỗi với nhà họ Sở, hiện tại bà lại muốn đuổi chúng tôi ra ngoài, đây không phải là muốn đuổi cháu ra ngoài sao?"

Mẹ Lý: "Được, chúng tôi đồng ý ly hôn, lập tức ly hôn."

"Được, lập tức ly hôn." Sắc mặt Tống Uyển âm lạnh.

Mẹ Lý vốn đang rất đắc ý, bà nói hai chữ ly hôn một chút cũng không sợ, bà chính là đảm bảo Tống Uyển không có khả năng không cần cháu nội cho nên hai chữ ly hôn này gần đây bà vẫn luôn treo bên miệng, những lúc như thế Tống Uyển luôn lấy lòng cười, im bặt không đề cập tới hai chữ ly hôn, nhưng hiện tại thế nhưng bà ấy lại nói.

Mẹ Lý lập tức bị khiếp sợ, ba Lý trừng mắt liếc bà một cái, nói bậy được lắm, một hai phải nói ly hôn, bây giờ thì tốt rồi, bà muốn giải quyết việc này thế nào đi.

"Tôi..." Mẹ Lý há miệng thở dốc, thật sự không biết nên nói cái gì, vốn đang một bụng đắc ý hiện tại lại như bị bức đi không khí không thở nổi.

"Mời các người nhanh dọn ra ngoài!" Tống Uyển không muốn dong dài: "Buổi tối tôi trở về hy vọng các người đã đi rồi, bằng không tôi không ngại dùng thủ đoạn mạnh mang các người ra ngoài. Còn có chuyện ly hôn tôi cũng hy vọng các người nhanh chóng một ít."

"Không phải đâu, bà thông gia, đây là hiểu lầm." Ba Lý vội vàng nói lời hay, mặt cũng nóng bừng, cảm giác mất mặt, ông ăn nói khép nép như vậy vẫn là lần đầu tiên, đặc biệt là lúc sau còn có con rể là Sở Luật, ai cũng nể mặt ông ba phần mặt mũi. Thế nhưng hiện tại ông ăn nói khép nép cầu xin người khác giống như một con chó.

"Tôi không hiểu lầm." Tống Uyển đánh gãy lời ba Lý, nói: "Các người vẫn luôn nói không phải muốn ly hôn sao, được, vậy ly đi, còn đứa bé..." Tầm mắt Tống Uyển dừng trên bụng Lý Mạn Ni: "Con nhà người ta Sở gia chúng tôi không nghĩ muốn, liền tính Sở gia có nhiều, cho dù là cúng, vứt, vứt, đốt hết, cũng không có khả năng nuôi con người khác."

Sắc mặt Lý Mạn Ni biến đổi, lạnh lẽo từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, cô đặt tay trên bụng, đốt ngón tay dùng sức nắm chặt, thậm chí khớp xương cũng đau.

Đứa nhỏ này cô trước nay đều không hoài nghi có phải của Sở Luật hay không, nếu như của Sở Luật chỉ cần cô nói là phải thì nhất định là phải, cho nên cô không cho phép có bất luận cái gì ngoài ý muốn, cho nên cũng không lo lắng sự tình phát sinh có ảnh hưởng đến thân phận của cô, cũng vì có đứa nhỏ này nếu không theo tính của Sở Luật, sợ là cô đã sớm ra khỏi nhà họ Sở rồi.

Thế nhưng hiện giờ Tống Uyển lại chỉ vào bụng cô, nói không muốn nuôi con người khác, hơn nữa còn chắc chắn như vậy, không chút lưu tình như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã xác định đứa bé trong bụng cô không phải con của Sở Luật, không có điều tra, cũng không hỏi, thậm chí cũng không nghe cô nói một câu giải thích, bọn họ sao có thể xác định như vậy.

"Nhanh chóng dọn đi ra ngoài." Tống Uyển xoay người, liếc mắt một cái cũng không muốn gặp lại người nhà họ Lý, bỏ lại những lời này bà liền đi ra ngoài, bà đang cười nhưng khóe mắt lại đau như dao cắt.

Dọn đi ra ngoài thì có thể thế nào, bà về sau cũng sẽ không có cháu nội.

Người nhà họ Lý đương nhiên sẽ không dọn đi ra ngoài, ngay cả Tiêu Quyển đã thu dọn hành lí ổn thỏa lại bị mẹ Lý mang lại vào phòng như phát điên, bọn họ sẽ không đi, chết cũng sẽ không đi, nếu rời đi bọn họ phải ăn ngủ ngoài đường xó chợ,

"Mạn Ni, con nói thật cho mẹ biết đi." Mẹ Lý kéo tay Lý Mạn Ni, lần đầu tiên nói chuyện hệ trọng với con gái.

"Trong bụng con rốt cuộc có phải con của Sở Luật hay không, Tống Uyển nói có phải sự thật hay không?" Mẹ Lý biết người nhà họ Sở nếu không phải có chứng cứ bọn họ sẽ không nói bậy, nếu bọn họ không nói bậy thì đúng là đứa cháu ngoại này có vấn đề.

Lý Mạn Ni há to miệng, lắc đầu, cô không biết, cô thật sự không biết, đứa nhỏ này có khả năng là của Sở Luật cũng có khả năng của Mễ Đông Phong.

Mẹ Lý ngã ngồi trên mặt đất, biểu tình trên mặt con gái đã biết kết quả.

Đột nhiên, bà đứng lên, "chát" một tiếng, đánh lên mặt Lý Mạn Ni: "Mạn Ni, sao con không biết nhìn lại mình, người đàn ông như Sở Luật con đi đâu mà tìm, đầu óc con rổ cuộc là nghĩ gì, sao có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy!"

Không biết xấu hổ? Lý Mạn Ni kéo khóe miệng cười, đúng vậy cô không biết xấu hổ, cô không biết xấu hổ không biết là do ai tạo thành, như thế nào một đám bọn họ lại nói cô, trách cô, lại trước nay đều không trách Sở Luật.

Không được, mẹ Lý cắn chặt răng, mặc kệ tuyệt đối như thế nào bọn họ tuyệt đối không thể đi, đi rồi sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, đi rồi nơi ở cũng không có, bọn họ đã không phải Lý gia trước kia, đã không có Sở Luật làm chỗ dựa, bọn họ lấy cái gì sinh hoạt.

Mẹ Lý không ngốc, Tống Uyển bảo bọn họ đi bọn họ sẽ không thật sự đi, dù sao hiện tại bụng Lý Mạn Ni còn nhỏ, đứa trẻ còn chưa sinh ra có ai biết có phải của Sở Luật hay không, chỉ cần bọn họ khẳng định đây là con Sở Luật, Sở gia bên kia còn có thể đuổi bọn họ đi sao.

Bà nghĩ đến khá tốt, cũng mang Sở gia thành quả hồng mềm mà cắn, nhưng bọn họ dường như quên mắt, Sở gia trước nay đều là quả hồng mềm, cũng không phải quả hồng cứng, ít nhất còn có thể ăn được một miếng, nhưng Sở gia căn bản là miếng lớn, cắn gãy răng cửa cũng đừng nghĩ có thể cắn xuống dưới được một chút.

Mẹ Lý mặt dày mày dạn chuẩn bị ở tại chỗ này sẽ không đi, không có khả năng sẽ đi, ly hôn càng không thể, nhà vẫn treo hai từ ly hôn bên miệng nhưng không phải thật muốn cho ly, đây đều là vì muốn bức Tống Uyển,kết quả bây giờ lại từ miệng Tống Uyển nói ra bà đầu tiên chịu không nổi.

"Bọn họ không dọn?" Sở Giang nói khẳng định mà không hoài nghi.

Tính tình người nhà họ Lý ông còn có thể không hiểu biết, không thể cắn được miếng thịt sao có thể dễ dàng rời đi, nếu vậy đã không phải người nhà họ Lý.