Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 551: Làm chuyện tốt



"Không rời đi?" Tống Uyển hừ một tiếng: "Không phải do bọn họ, tôi thật muốn giết bọn họ." Nghĩ tới Lý Mạn Ni cho con mình uống thuốc bốn năm, trong lòng bà như bị người ta bóp nghẹn, cảm giác đau đớn, bị tra tấn đến phát điên rồi, đó là con trai của bà... hiên tại chưa điên đã cực nhẫn lại lắm rồi.

Nếu đổi thành người bình thường khả năng đã sớm phát điên.

Nhưng con trai vẫn cứ như vậy, càng không sao cả, càng nhìn không ra vui buồn, bà càng đau lòng, bà biết con trai bà đã giấu cảm xúc đi rồi,  có đau đớn anh cũng chịu, có đau đớn anh cũng nhận, dù trước kia đã làm sai cái gì nhưng mà như vậy có phải trừng phạt quá nặng hay không.

Đương nhiên người nhà họ Lý vẫn không rời đi, mặc kệ Tống Uyển nói tàn nhẫn như thế nào bọn họ cũng sẽ không đi, quyết định ở lại nơi này đánh không đi, mắng không đi.

Sở Luật mở cửa đi nhanh vào, bên trong TV vẫn đang mở, trên bàn còn có đồ ăn chưa ăn xong, mẹ Lý vừa nghe tiếng cửa mở, khẩn trương ném điều khiển trong tay xuống mặt đất.

"Sở.... Sở Luật..."

Mẹ Lý bỗng nhiên đứng lên, thấy Sở Luật sợ như gặp quỷ.

"Sở Luật, sao con lại tới đây?"

Sở Luật đi đến dừng trước mặt mẹ Lý, giọng nói điềm đạm, cơ hồ nghe không một chút độ ấm: "Đây là nhà tôi, vì cái gì tôi không thể tới. Bà..." Anh nhếch môi mỏng: "Mẹ tôi không phải bảo các người rời đi, còn không đi?"

Mẹ Lý da mặt dày cũng không dám đối mặt với Sở Luật, đặc biệt biết cháu ngoại trong bụng không phải của Sở Luật, anh bị cắm sừng là sự thật.

Trong đầu bà ngưng trệ, hơnnữa người đàn ông như Sở Luật này làm người ta áp lực quá đáng sợ, trong lúc nhất thời làm người ta cảm giác áp lực, tức ngực.

"Sở Luật, con xem..." Bà nói lắp bắp, rốt cuộc lúc này cũng không ra dáng mặt mẹ vợ.

"Tôi không muốn nhìn các người." Sở Luật nhặt điều khiển từ xa trên mặt đất nhấn một cái trực tiếp tắt TV.

"Lý phu nhân mang theo hành lý của bà, lập tức rời nhà tôi."

Sở Luật cảm giác đồ vật trong nhà đều thay đổi, thật sự rất bẩn, đặc biệt bị người nhà họ Lý dùng qua, xác thực quá bẩn.

"Sở Luật, cậu không cần quá phận!" Lúc này ba Lý từ bên ngoài trực tiếp đi đến chỉ ngón tay vào Sở Luật, lớn tiếng mắng: "Như thế nào chúng tôi cũng là trưởng bối của cậu, nào có hậu bối nóinhư vậy với trưởng bối, bố mẹ cậu giáo dục câu như vậy sao?"

"Bố mẹ tôi dạy tôi như thế nào không tới phiên Lý tiên sinh ở chỗ này thuyết giáo." Sở Luật híp đôi mắt đen, đi qua mẹ Lý lấy ra một thứ đặt trước mặt mẹ Lý.

"Lý phu nhân, đồ bà làm mất."

Mẹ Lý run rẩy vươn tay, nắm chặt đồ vật trong tay.

"Đây là mấy hôm trước người khác tặng tôi, tôi nghĩ tôi hẳn dùng không được, bất quá Lý phu nhân hẳn sẽ thích." Sở Luật lại thêm vài câu.

Mẹ Lý ngón tay run rẩy cầm lấy phong thư, bên trong một ít đồ cũng không biết là cái gì, một loại dự cảm nguy hiểm làm mẹ Lý vội vàng giấu phía sau.

Sở Luật vào thư phòng, không mất quá lâu lại đi ra, lái xe đi, cũng không ở lại thêm nửa giờ, cũng không cùng nhà họ Lý nói quá nửa câu. Từ khi anh bước vào nơi này bà Lý đã biết Sở Luật không phải con rể trước kia của ông, chẳng lẽ đứa bé trong bụng thật sự không phải của Sở Luật, ông vốn dĩ trong lòng đang suy nghĩ, hoài nghi cái gì, nhưng rốt cuộc đứa bé còn nhỏ, chờ đến khi sinh ra, đến lúc đó nghĩ cách làm xét nghiệm DNA là sẽ giải quyết xong, nếu thật sự không phải cũng vẫn có biện pháp, còn nhiều thời gian ở thanh sơn*, không sợ không có củi đốt, chỉ cần trước tiên bọn họ không phải rời khỏi nơi này, cho dù cứng rắn cũng phải ăn vạ mới được.

*thanh sơn: núi xanh

Ông mạnh thở dài một hơi, trực tiếp mở cửa ra vào trong phòng, muốn nghỉ ngơi một chút kết quả lại phát hiện mẹ Lý đang lén lút xem thứ gì đó.

"Bà đang làm cái gì?" Ông đột nhiên nói một câu làm mẹ Lý khiếp sợ, toàn bộ đồ trong tay mẹ Lý lập tức rơi xuống đất.

Một tập ảnh khó coi, mẹ Lý không một mảnh vải che thân, hoàn toàn khỏa thân. Còn có mấy tập ảnh mấy người đàn ông đang làm chuyện kia, ở trong có con trai ông, Lý Mạn Hiên sao, mặt những người khác đều được làm mờ, mỗi một biểu tình, mỗi một động tác đều xuất hiện rõ ràng, ảnh chụp tả tính thực rất cao, đây quả thực chính là sống sa đoạ.

"Bà làm chuyện tốt thật!" Ba Lý đập bộp trên mặt mẹ Lý, mặt bà Lý sưng lên, ảnh chụp bay tứ tung bốn phía, không những có khuôn mặt của bà, còn có những ảnh chụp cực khó coi của con ông, quả thực mật mắt, ông gánh vác không nổi.

Mẹ Lý bị đánh lập tức ngã ngồi trên mặt đất ôm mặt gào khóc rống lên, bà lắp ba lắp bắp giải thích với ba Lý, nhưng giải thích thì có ích gì, những ảnh chụp khoả thân này người ta nắm chắc trong tay, tuy rằng trước kia Lý gia lụi bại những vẫn còn là nhân vật danh dự uy tín trong giới thương nhân, không ít người biết bọn họ, ông có thể tưởng tượng ra nếu ảnh chụp này bị truyền ra ngoài nói thật ông sẽ bị dìm chết tròn mồm lưỡi thiên hạ, về sau cũng đừng nghĩ ra cửa, đừng nghĩ sẽ lại làm ăn buôn bán, còn có Đông Sơn tái khởi, không bị sơn đâm chết đã tốt rồi.

"Còn đứng ở chỗ này làm cái gì?" Ông tức hộc máu đá mông mẹ Lý: "Còn không đứng dậy, nhặt ảnh chụp lên thiêu đi!"

Mẹ Lý đến đây mới ba chân bốn cẳng nhặt, ngón tay mỗi một lần động tới ảnh chụp đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, thật sự khó thể chấp nhận, nhặt toàn bộ ảnh chụp mang vào phòng bếp thiêu hết.

"Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Bà liếm môi hỏi ba Lý, bà cùng Mạn Hiên đã không thể sống nổi nữa, mẹ bán thịt, con bán cúc hoa*, quả thực đây là gièm pha nhất thế kỉ.

*cúc hoa: hậu môn *khụ*