Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 968: Khắc cốt chi thù (thù khắc vào xương)



Ngày hôm sau Hạ Dĩ Hiên lại đến, cô mặc một chiếc váy liền áo màu hồng đẹp như một đóa hoa nở rộ.

“Chị khỏe không, em lại tới thăm chị.” Nhưng cô vừa thấy gương mặt be bét máu me của Hạ Nhược Tâm thật sự thấy rất ghê tởm, ghê tởm đến mức buồn nôn.

“Chị thật xấu xí.” Cô lấy từ trong túi xách một túi khăn giấy, rút ra một chiếc rồi lau ngón tay mình.

Cô giống như đang nghĩ nghĩ. “À, em nhớ anh Luật từng đánh gãy tay chị, hôm nay anh ấy nói không muốn thấy chị đi lại, chị nói xem phải làm gì bây giờ?” Cô khoát tay, tỏ vẻ bộ dáng khó xử.

“Tính,” cô đứng lên, “anh Luật nói thì em phải nghe.”

Cô đi vào trong bếp, từ trong lấy ra một cái gậy sắt, thật sự cái này vì ngươi mà ta chuẩn bị.

Cô tiến lại, dùng sức kéo Hạ Nhược Tâm xuống mặt đất. Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay mình, muốn bò về phía trước nhưng Hạ Dĩ Hiên chỉ cười cảnh trước mặt.

Vô dụng.

“Anh Luật không muốn để chị sống, mà tôi cũng không muốn.” Cô giơ gậy sắt trong tay mình lên, thật sự rất giống Sở Luật khi đó, máu lạnh giống nhau, vô tình tàn nhẫn cũng giống nhau.

Chiếc gậy sắt kia đập thật mạnh xuống cái chân thon dài chỉ còn da bọc xương.

“A…” Một tiếng kêu thảm thiết thê lương khiến tâm bất cứ ai nghe được cũng bị xé nát.

Rồi sau đó lại ‘bịch’ một tiếng, đã không còn tiếng kêu nào.

Hạ Dĩ Hiên ném gậy sắt trong tay, sau đó lau một chút mồ hôi trên trán mình. Cô đi tới cười tươi với người phụ nữ trắng bệch đang nằm trên mặt đất.

“Cái này là anh Luật nhờ tôi đưa cho chị.” Nói, cô buông lỏng tay, bùa hộ thân cứ vậy rơi trên mặt đất.

Hạ Dĩ Hiên cảm giác mệt mỏi, cầm lấy túi xách bên cạnh của mình, quay lại đá người phụ nữ trên mặt đất rồi đi ra ngoài. Đóng cửa, cũng có khả năng vì mệt mỏi, hoặc cũng bởi vì yên tâm cho nên cô quên mất khóa của lại.

Một giọt mồ hôi từ trên mặt Hạ Nhược Tâm rơi xuống, cô cố gắng nắm chặt cái bùa hộ thân trên mặt đất, từng chút từng chút bò đi. Lại một lần khắc cốt chi thù, cô nhớ kỹ.

Trước nay cô đều chưa khiến ai bị thương tổn, ngoài trừ, ngoại trừ Sở Luật. Nhưng đây là báo ứng của cô sao? Vì cái gì nhiều người xấu như vậy cuối cùng vẫn sống khỏe.

Cô sai rồi sao? Có phải là thật sự cô không nên tồn tại.

Cô bò ra tới cửa cố gắng đứng lên, chịu đựng sự đau đớn ở đùi chống đỡ cơ thể mình, cô nâng tay lên, cố gắng dùng hết sức lực vươn tới…

‘Cạch’ một tiếng, cửa mở.

Cô đây cửa ra, bên ngoài trời đã tối rồi.

Cô bò ra ngoài, cũng không biết mình muốn đi đâu nhưng cô biết mình không thể ở lại nơi này, bằng không cô sẽ chết trong tay Hạ Dĩ Hiên.

Cô bò từng bậc cầu thang, cho dù tôi tay đã bị rách da chảy máu.

Cô bò từng chút từng chút, từng bước từng bước, da tay rách ra, quần áo trên người cũng rách nát te tua nhưng cô vẫn cố gắng bò về phía trước, chẳng sợ mình giống như một con chó. Cô không muốn chết, cô muốn sống, cho dù chỉ một phần ngàn cơ hội, một phần vạn hy vọng cô vẫn muốn sống.

Một chiếc xe từ xa tiến tới, đèn xe chiếu thẳng vào người cô.

Đột nhiên ‘két’ một tiếng, xe dừng trước mặt cô. Cửa xe mở, từ trong đi ra là một người đàn ông. Ông đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, lại ngồi xổm thân mình xuống, nhưng vừa thấy mặt lập tức bị dọa toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

“Vinh thiếu, là phụ nữ.”

Một người thanh niên ngước nhìn ra, trong bóng đêm không thấy được ánh mắt như nào nhưng có thể đại khái cảm giác được khuôn mặt anh rất đẹp trai.

“Còn sống hay chết?”

Anh nhàn nhạt hỏi, giống như một mạng người với anh chỉ như tùy tiện ném đi một chai nhựa.

“Còn chưa chết, vẫn thở.” Người đàn ông đã xuống xe thật sự không dám nhìn gương mặt kia. “Nhưng bị thương rất nặng, Vinh Thiếu, chúng ta nên làm gì bây giờ? Để lại đây hay mang đi?”

Người thanh niên trong xe gãi cằm, rồi lấy trong túi mình một đồng tiền xu.

“Sấp thì đi, ngửa thì cứu.”

Anh tung tiền xu lên rồi sau đó bắt lấy, mở hai tay ra, trong tay là đồng tiền xu đang ngửa.

“Mang đi đi.”

Anh nhẹ nhàng nhếch môi, đem cô ta tới bệnh viện vậy, còn sống chết là do số của cô ta.

“Chà…” Anh lại sờ cằm mình. “Lại một lần, nếu là ngửa thì tôi sẽ làm người tốt tới cùng, chữa khỏi cho cô, còn không phải thì cứ để ở bệnh viện, còn lại sẽ không liên quan.”

Kết quả vẫn là ngửa.

Người thanh niên lại suy nghĩ.

“Một lần cuối cùng, nếu là ngửa thì cô liền theo tôi, không phải ai cũng có số tốt như vậy.”

Anh vung tay ném đồng xu ra bên ngoài, đồng tiền nảy trên mặt đấy vài cái, lăn đi, rồi sau đó lại là ngửa.

Người đàn ông bên ngoài lau một chút mồ hôi lạnh trên đầu:

“Đại thiếu của tôi, nào có ai đùa bỡn với mạng người như vậy, cậu cứ chơi đùa như thế đừng nói có theo cậu được không, người phụ nữ này cũng sẽ sớm chết rồi.”

Cuối cùng người thanh niên trên xe giơ ngón tay cái với người tài xế của mình.

“Vậy chúng ta đi thôi, đi tới bệnh viện tốt nhất.”

Lúc này tài xế mới ôm người phụ nữ trên mặt đất lên, nhưng một ôm này liền cảm thấy thật sự quá nhẹ. Đây rốt cuộc là người hay chỉ là bộ xương, còn có chân của người phụ nữ này buông thõng gấp khúc.

Bị thương như vậy còn có thể sống sao?

Bên trong bệnh viện, dường như mọi bác sĩ đều phải túc trực.

“Sao vậy, có chuyện gì?” Cao Dật kéo một bác sĩ hỏi. “Mọi người vội vàng như vậy là có chuyện gì?”

Bác sĩ kia lau một chút mồ hôi trên đầu: “Vừa đưa tới một người bệnh nặng, là Vinh thiếu tự mình đưa tới.”

“Vinh thiếu, là người kia sao?” Cao Dật bóp cánh tay của mình. Anh nghe nói qua, người kia có quan hệ với Sở Luật không tồi, là đối tác lâu dài của Sở Luật, đương nhiên có thể cùng giao tiếp với Sở Luật thông thường đều là người không dễ trêu chọc.

“Anh không đi sao?” Vị bác sĩ kia hỏi Sở Luật. “Viện trưởng bảo chúng ta đều phải có mặt.”

“Không cần.” Cao Dật lắc đầu. “Tôi có ca phẫu thuật phải làm ngay, tôi có thể chờ nhưng người bệnh lại không thể chờ.” Nói xong anh xoay người đi, cũng không nghĩ ngợi gì.

Trong mắt anh, tôn quý hay không tôn quý cũng giống nhau, người bệnh đều phải được tôn trọng.

Trong lúc ấy bên trong một phòng bệnh, đoàn bác sĩ đều vây quanh một thân xác gầy gò, một người phụ nữ gầy như một con khỉ.