Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 969: Vinh thiếu



“Cơ thể suy nhược nghiêm trọng, các khí quan cũng bắt đầu suy kiệt.”

“Vết thương trên mặt do vật sắc nhọn gây ra, thời gian đã lâu, đã bắt đầu mưng mủ.”

“Có vết nứt xương vai.”

“Hai chân bị gãy nghiêm trọng.”

“Yết hầu bị phỏng nghiêm trọng.”

Tóm lại, rất nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng. Cũng không biết bị trọng thương như vậy mà còn sống sót bằng cách nào, người bình thường bị như thế hẳn đã sớm mất mạng chứ chưa nói tới một cô gái bị suy dinh dưỡng.

“Không cần nói cho tôi.” Lục Cẩm Vĩnh nhéo nhéo ấn đường của mình: “Lập tức cứu người cho tôi, tôi muốn cô ấy sống, ngay cả Diêm Vương cũng đừng hòng cướp người trong tay của tôi.”

Sau đó không lâu người phụ nữ toàn thân bị thương được đẩy vào phòng phẫu thuật. Các loại phẫu thuật tổng cộng tiến hành suốt mười mấy tiếng, mà các ca phẫu thuật này đều là các chủ nhiệm khoa trực tiếp thực hiện.

Khi người được đẩy từ bên trong ra toàn thân đã bị băng bó giống như xác ướp, chỉ còn cái mũi cùng miệng lộ ra bên ngoài.

Lục Cẩm Vinh đưa tới, vươn ngón tay huơ huơ trước mặt người phụ nữ trêu chọc, khiến tài xế Tiểu Mã* ở bên phải hét lên chói tai: “Ngài đừng chọc nữa được không? Đây vẫn là người bệnh đấy.”

*Có vẻ tài xế vẫn trẻ chứ không già, tiếng Trung toàn dùng từ ‘người đàn ông’ với ‘hắn’ nên mình không biết đã edit chương trước là ‘ông’, giờ đổi lại nha:3.

“Làm vậy là xấu?” Lục Cẩm Vinh cười cười, rốt cục cũng thu hồi ngón tay lại nhét vào túi quần.

Lúc này một bác sĩ đi ra, vươn tay đưa cho Lục Cẩm Vinh một thứ: “Đây là thứ cô ấy nắm chặt trong tay, chúng tôi mất nửa ngày mới lấy ra được.”

Lục Cẩm Vinh tiếp nhận, là một khối gỗ nhỏ như lá bùa.

Anh đi tới, sau đó đem khối gỗ này nhét vào chiếc túi nhỏ cô gái kia đeo ở cổ, sau đó lại kéo chăn lên.

“Đúng rồi, khuôn mặt cô ấy có thể chữa trị không?”

Nếu đã quyết định muốn giữ cô gái này bên cạnh mình thì không thể quá xấu, quá xấu khiến anh mỗi ngày ăn không ngon, tuy rằng không cần cảnh đẹp ý vui nhưng cũng không thể để tới mức nuốt không trôi được.

“Khuôn mặt cô ấy không tốt lắm.” Bác sĩ cầm bệnh án lật xem. “Trên mặt bị thương rất nhiều, bị mười mất vết rạch, hơn nữa đều đã bị nhiễm trùng, dù lành lại cũng sẽ bị những vết sẹo lớn.”

“Nhưng sau này có thể làm phẫu thuật thẩm mỹ được.”

“À…” Lục Cẩm Vinh suy nghĩ. “Vậy cũng được, trước hết hãy cứu sống cô ấy đã. Vừa lúc mấy ngày nữa tôi phải đi ra nước ngoài, sẽ đưa cô ấy đi theo luôn, liệu có gặp vấn đề gì không?”

“Không sao.” Với điểm này bác sĩ có thể đảm bảo. “Tuy rằng lúc đưa tới tính mạng bệnh nhân rất nguy hiểm, nhưng cũng may không phải thương tổn gì lớn. Nhưng sẽ cần không ít thời gian để khôi phục, cứ từ từ cô ấy sẽ khỏe lại. Máy bay xe lửa thì có thể đi, nhưng xe đạp là không được, bởi vì cô ấy không thể ngồi hay đứng được.”

Lúc này Lục Cẩm Vinh mới yên tâm. Anh để tài xế ở lại trông chừng còn mình về ngủ một giấc.

Tài xế Tiểu Mã quả thực có chút khóc không ra nước mắt. Anh là đàn ông, đây là phụ nữ, bảo anh chăm sóc một phụ nữ thì biết làm thế nào, cuối cùng không còn cách nào khác anh bèn gọi bảo mẫu của Lục gia tới.

Vài ngày sau, khi Lục Cẩm Vinh tới bệnh viện người bệnh vẫn chưa tỉnh, nhưng bác sĩ đã nói hiện tại cô ấy khôi phục rất tốt, tuy rằng chậm nhưng cơ năng trên thân thể của cô ấy thật sự đang tốt hơn từng ngày.

Chỉ là vẫn chưa tỉnh.

Lục Cẩm Vinh thò mặt mình vào nhìn: “Không có nhúc nhích gì nhỉ?”

Tiểu Mã tinh mắt để ý ngón tay cô gái hơi giật giật.

“Động, động kìa, Vinh thiếu, động.”

“Cái gì động, đâu có.” Lục Cẩm Vinh vươn tay định chọc vào trán cô gái này, kết quả anh vừa vươn tay thì nhìn thấy đôi mắt mở ra vẫn còn mê mang, ngón tay anh cũng dừng nơi đó vội vàng thu trở về.

Chẹp, thật xấu hổ.

Hạ Nhược Tâm cho rằng mình đã chết, cô giống như đã nơi một nơi ấm áp, sự đau đớn trên người cũng đã không còn.

Đến khi ánh sáng dừng ở trong hai mắt cô, đôi mắt cô như được bọc bởi một tầng sương mù, hơi dùng chút lực khả năng sẽ là mưa bụi nhưng cuối cùng vẫn cứ là khô ráo.

Cô không khóc.

“Cô tỉnh rồi?”

Lục Cẩm Vinh cười, anh thò mặt mình lên trước mặt cô.

“Dường như đã gặp cô ở đâu rồi?”

Hạ Nhược Tâm khẽ mấp máy môi, hơi nheo mắt lại, mà kỳ thật anh ta đoán đúng, thật sự đã gặp qua.

Có lẽ anh ta không nhớ rõ, đêm đó chính Sở Luật đã đem vợ mới cưới chưa lâu của mình bán cho anh ta.

Nhưng anh ta không chạm vào cô.

Cô biết, anh ta tên Lục Cẩm Vinh.

Thật sự đã nợ anh một lời cảm ơn, cảm ơn đêm đó đã buông tha tôi, cảm ơn hiện tại lại cứu tôi.

“Yên tâm đi, không sao cả.” Lục Cẩm Vinh đặt nhẹ tay lên trán cô. “Các vết thương đều ổn, còn mặt cô cũng không cần lo lắng, một tuần nữa tôi sẽ mang cô ra nước ngoài, qua đó tôi sẽ tìm bác sĩ thẩm mỹ tốt nhất cho cô, sẽ khôi phục lại.”

Hạ Nhược Tâm hé miệng nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh gì, cô khẽ gật đầu một cái, coi như nói một câu cảm ơn.

“Đừng khách khí.” Lục Cẩm Vinh hiểu ý tứ của cô.

***

Trước khi Lục Cẩm Vinh xuất ngoại còn đi gặp đám bạn bè.

Bên trong một phòng dành cho khách quý tại Giang Nam, Lục Cẩm Vinh vắt chéo hai chân: “Anh thật lớn mặt, loại phòng này ở Giang Nam không phải ai cũng đặt được.”

“Cùng Đường Tam có một ít giao tình thôi.” Lục Cẩm Vinh nhàn nhạt nói với người đàn ông ở phía trước.

“Giao tình cũng có nặng nhẹ.” Lục Cẩm Vinh lại thoải mái dựa vào ghế của mình.

“Đúng rồi, Sở Luật, mẹ anh sao rồi?”

“À, vết thương đã tốt, nhưng vẫn chưa tỉnh.” Sở Luật nhẹ nhàng cầm ly rượu, thần sắc có chút u ám.

“Yên tâm đi, rồi sẽ tốt thôi.” Lục Cẩm Vinh chụp vai anh. “Chỉ cần có hy vọng là tốt.”

“Cảm ơn.” Sở Luật đặt ly lên môi mình uống liền một hơi.

“Đúng rồi, công ty anh thế nào? Gã kia vẫn ngồi trên ghế của anh sao?”

Sở Luật chơi nhếch môi có chút trào phúng. “Hắn mới ngồi không được bao lâu, để cho hắn ngồi thêm mấy ngày đi.”