Nhân viên giao hàng giao hoa hồng xong, còn đang suy nghĩ lát nữa trở về phải trả lời Trịnh tiên sinh thế nào, tuy người đàn ông trước mặt này không phải con gái, nhưng đẹp trai như này.
Tô đặc trợ nhận hoa, "Được rồi, cậu đi đi."
Chờ sau khi người đi rồi, anh ta mới ho khan nói: "Ông chủ, cái này để ở đâu?"
Chu Sơ Hành không muốn nhìn lần thứ hai, "Ném đi."
Anh vậy mà chưa từng nghĩ, Lương Kim Nhược mới trở về hai ngày, liền gây ra không ít chuyện rắc rối.
Tô đặc trợ do dự: "Có phải nên báo với Lương tiểu thư một tiếng không?"
Bó hoa này là tặng cho Lương tiểu thư, lỡ như Lương tiểu thư cảm thấy sếp nhà mình lấn sân vượt quyền thì sao.
Chu Sơ Hành ngước mắt, "Phát lương cho cậu là tôi."
Tô đặc trợ: "Vâng ạ."
Vận mệnh của anh ta đã bị nghẹn ở cổ họng rồi.
Ngay khi anh ta sắp đến thùng rác bên kia, lại đột nhiên dừng lại, quay trở về.
Bó hoa hồng nở rộ cuối cùng vẫn là đi tới trên xe.
Tấm thiệp có chữ viết được nhét vào trong bó hoa, Chu Sơ Hành chỉ cần liếc sơ qua là có thể nhìn thấy chữ ở hai dòng đầu tiên.
Đối phương không viết tên của mình.
Biết Lương Kim Nhược, lại không biết cô đang ở nhà của anh?
Chu Sơ Hành cười lạnh trong lòng.
Mà cách đó không xa, nhân viên giao hàng đang gọi điện thoại: "Trịnh tiên sinh, hoa của ngài đã giao đến nơi rồi, chủ nhân của căn nhà đó đúng lúc ra ngoài......"
Trịnh Quy rất kích động: "Cô ấy nhận hoa rồi?"
Nhân viên giao hành ậm ừ: "Cầm lấy rồi."
Trước đó Trịnh Quy đã nghe ngóng, Lương Kim Nhược tính cách cao ngạo, không có mấy người đàn ông lọt được vào mắt cô, không ngờ mình thế mà sẽ thành công bước đầu.
"Được rồi, cảm ơn cậu nha người anh em."
"Trịnh tiên sinh......" Nhân viên giao hàng ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật: "Người nhận hoa là một người đàn ông......"
Trịnh Quy: "Hả?"
Nhân viên giao hàng: "Ngài có lẽ đã nhầm giới tính rồi."
Trịnh Quy:??
Mãi cho tới khi cúp máy, Trịnh Quy cũng vẫn còn mơ mơ hồ hồ, cái gì gọi là người nhận hoa là đàn ông, cái gì gọi là nhầm giới tính.
Qua một đêm, Lương Kim Nhược đã biến thành đàn ông?
-
9 giờ sáng, Trung Thế vẫn còn đang họp,
Lương Kim Nhược chậm rì rì mà rời khỏi giường, trong lòng vẫn đang trăn trở chuyện của Lương Thị, dưới lầu dì giúp việc đã đến, đang dọn dẹp trong phòng khách.
"Lương tiểu thư." Dì giúp việc chào hỏi.
Lương Kim Nhược cười tít mắt, "Chào buổi sáng."
Đáng tiếc, cô ăn sáng cũng không yên, Tô Ninh Dung đã đến thẳng Nguyệt Lan Loan: "Mình đụng phải đám người Diệp Chi, xảy ra tranh cãi rồi."
"Với Lương Thanh Lộ?" Lương Kim Nhược hỏi.
"Nếu không thì với ai nữa." Tô Ninh Dung cười đến giảo hoạt, "Ở trong đồn hai ngày trời, ai mà có thể chịu được chứ."
Nếu như được thả ngay, vậy thì khẳng định Diệp Chi sẽ biết ơn Lương Thanh Lộ, nhưng mà thời gian kéo dài, bọn họ trái lại sẽ đổ lỗi cho cô ta.
Con người rất nhiều lúc chính là như thế.
Lương Kim Nhược ăn xong bữa sáng, lên lầu thay quần áo.
Mặc áo sơ mi của Chư Sơ Hành, còn phía dưới là một chiếc quần ống rộng trước đó đã để lại đây, buộc tóc lên, cả người cao gầy lại sắc bén.
Tô Ninh Dung nhìn đến ngây người: "Chỉnh tề như vậy?"
Lương Kim Nhược cầm túi xách lên, nghiễm nhiên nói: "Bởi vì phải đi làm mà."
Cô nói thật đơn giản, nhưng Tô Ninh Dung lại có chút lo lắng, bên trong Lương Thị cũng không phải người thường.
Trụ sở chính của Lương Thị nằm trong khu phố cũ, kiến trúc độc lập với xung quanh, vừa liếc mắt thì có thể nhìn ra nó đang làm gì.
Hồi nhỏ Lương Kim Nhược vẫn thường đến công ty.
Không biết, nhóm nhân viên lúc trước chiếu cố cô có còn ở đó không.
Sau khi xuống xe, tùy ý trên mặt Lương Kim Nhược liền biến mất, dáng vẻ mặt không cảm xúc, giống hệt một nữ cường nhân đã nói là làm nơi công sở.
Lần này Tô Ninh Dung chỉ là đưa cô đến.
Ngay từ lúc cô bước vào cổng công ty, thì đã được chú ý tới.
Có bảo vệ tiến tới dò hỏi: "Chào cô, cô là ----"
Lương Kim Nhược tháo kính râm xuống: "Tôi họ Lương."
Cô nhấn mạnh chữ Lương.
Chờ đến khi bao vệ định thần lại, người phụ nữ kiêu ngạo rạng rỡ đã tiến vào công ty.
Hôm nay Lương Kim Nhược chính là đến để xem xem, dù sao tối qua Chu Sơ Hành trước khi rời đi đã nói rằng để cho Lương Lập Thân thực hiện lời hứa, còn phải chờ văn kiện bằng văn bản đưa tới.
Cổ phần, tiến vào.
Chẳng qua là cổ phần Lương Thị, còn có căn biệt thự kia.
Vừa giống lại vừa không giống với yêu cầu của Lương Kim Nhược.
Yêu cầu ban đầu cô là Lương Thanh Lộ rời khỏi Lương Thị, sau đó lại thêm căn nhà, nhưng Chu Sơ Hành dăm ba câu đã sửa luôn yêu cầu.
Lương Kim Nhược cảm nhận sâu sắc được miệng lưỡi của nhà tư bản.
Hiện tại cả hai yêu cầu đều lấy được, vừa đúng là thứ quan trọng nhất.
Cô đi xung quanh Lương Thị, không lên lầu, miễn cho chính mình đến lúc đó không biết đường.
Trở lại bên cạnh xe, trong tay Tô Ninh Dung cầm thêm hai cây kem, quang minh chính đại nhìn trang phục hôm nay của cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, ngược lại rất kinh diễm.
Ứng lại câu nói lúc trước của Lương Kim Nhược.
Cô trời sinh để làm nữ tổng tài.
Chỉ là Chu Sơ Hành đã làm chi câu nói này trở thành hiện thực trước thời hạn.
"Sau này có phải chúng ta có thể hẹn đi ngắm đàn ông hay không? Tô Ninh Dung đưa cho cô một que kem: "Cậu phải nỗ lực kiếm tiền, đàn ông đều là mây bay."
Lương Kim Nhược thuận miệng: "Cậu thế mà nói ra được chân lý."
Tô Ninh Dung: "......"
Cô ấy chuyển chủ đề: "Tối hôm qua, sau khi Chu Sơ Hành đến thì đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Ninh Dung thật vất vả mới nhịn được đến bây giờ, còn không ăn dưa trọn vẹn, cô ấy sẽ gấp chết mất.
Lương Kim Nhược cắn một miếng kem, như có suy tư, mắt môi cong cả lên: "Nếu cậu muốn hỏi mình, thực ra mình cũng không rõ lắm."
Anh và Lương Lập Thân rốt cuộc đã nói cái gì?
Tại sao yêu cầu của cô, đối phương dễ dàng chó cùng dứt dậu, còn anh thì không?
Hai người đang tán gẫu, Tô Ninh Dung huých cô một cái, "Người đó là Lương Thanh Lộ thì phải?"
Lương Thanh Lộ đi cùng một cô gái, đối phương hình như là trợ lý của cô ta, chẳng qua đang bị mắng suốt dọc đường đi.
Khi đến gần cửa, cô gái đó đột nhiên ngẩng đầu: "Tôi không làm nữa!"
Mãi cho đến khi đối phương rời đi, Lương Thanh Lộ vẫn chưa thể hồi phục tinh thần sau cú sốc.
Tô Ninh Dung suýt nữa cười chết: "Cừ thật."
Lương Kim Nhược chỉ lẳng lặng xem náo nhiệt.
Có điều, Lương Thanh Lộ cũng đã phát hiện ra các cô, sắc mặt vốn đã khó coi càng khó coi hơn, không nhịn được, bước nhanh đi tới.
"Lương Kim Nhược!"
Lương Kim Nhược nhàn nhã ăn kem, đều lười phản ứng lại.
Lương Thanh Lộ thấy cô nhàn nhã như vậy, càng tức giận: "Bản thân cô cũng có cổ phần, còn cướp đi cổ phần của tôi, tưởng rằng tiến vào Lương Thị như thế thì có thể có chỗ đứng vững chắc hay sao? Dựa vào đàn ông thì có thể có bản lĩnh gì."
Lương Kim Nhược che giấu sự kinh ngạc: "Cô thế mà dám tới chế giễu tôi?"
Còn có, cướp đi cổ phần của cô ta ------ Chu Sơ Hành làm hả?
Làm đến ngầu nha.
Lương Thanh Lộ nghiến răng nghiến lợi: "Cô có thể làm mà còn sợ người khác nói?"
Lương Kim Nhược cười nhẹ một tiếng: "Tôi không sợ nha. Chẳng qua, cô không sợ sao? Không sợ cổ phần sau này của mình sẽ còn giảm nữa sao?"
Một câu này hiển nhiên đã đâm trúng tim của Lương Thanh Lộ.
Đêm qua vốn dĩ lúc bọn họ rời đi, cô ta cho rằng mọi thứ đã ổn rồi, kết quả liền bị Lương Thanh Lộ gọi đến, nói rằng muốn lấy đi 5% cổ phần của cô ta.
Phải biết rằng, bản thân cô ta cũng chỉ có 6%.
Đây là toàn bộ những gì mà Lương Lập Thân đã cho cô ta trước đây, lấy đi 5%, dư lại 1% cuối cùng còn có tác dụng gì.
Cô ta ngay cả hội đồng quản trị cũng không vào được.
Đã không khác biệt lắm với việc rời khỏi Lương Thị.
Lương Thanh Lộ cũng sợ Lương Kim Nhược lại ép sát, lùi lại một bước, trừng mắt lườm cô.
Hiện tại 1% cũng là thịt, cô ta không thể mất được nữa.
-
Ăn kem xong, hai người trở lại trong xe.
Tô Ninh Dung tấm tắc cảm thán: "Quả nhiên không hổ là Chu diêm vương mà, thủ đoạn ghê gớm nha. Cổ phần Lương Thị không dễ có được đâu."
"Còn có căn biệt thư kia của nhà cậu, hiện giờ bán đi cũng được mấy trăm triệu nhỉ."
Lương Kim Nhược nhếch khóe môi: "Sau này đều là của mình."
Bản thân cô vẫn có cổ phần đấy, thêu hoa trên gấm(*).
(*)Thêu hoa trên gấm: ý nói đã đẹp càng đẹp hơn, cho nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao
"Chu diêm vương phong tâm khóa ái(*) như vậy, đối với cậu lại để tâm như thế. Chiêu Chiêu, anh ấy không phải có ý đồ gì với cậu đó chứ?" Tô Ninh Dung thử thăm dò.
(*) Phong tâm khóa ái 封心锁爱: có nghĩa là đóng chặt trái tim không yêu bất cứ ai
Không giống như thanh mai trúc mã bình thường.
Lương Kim Nhược ngẫm nghĩ: "Thèm muốn cơ thể mình?"
Tô Ninh Dung: "?"
Cô ấy trợn trừng mắt: "Anh ấy có chịu trách nhiệm không? Không chịu trách nhiệm thì quăng đi."
Lương Kim Nhược chống cằm, "Sao cậu biết không phải là mình không chịu trách nhiệm với anh ấy. Hơn nữa như thế mình cũng rất thoải mái mà."
Tô Ninh Dung ngẫm lại cũng phải, nếu như là người khác, vậy còn không bằng Chu Sơ Hành, ít nhất anh có tiền có mặt, còn bao che khuyết điểm.
"Cậu nói xem mình nên cảm ơn anh ấy thế nào đây?" Lương Kim Nhược hỏi.
"Anh ấy không phải thèm muốn cơ thể cậu sao?" Tô Ninh Dung thuận miệng, "Có điều chiêu này không được. Nếu không cậu tặng quà cho anh ấy? Một bức tranh?"
Lương Kim Nhược liếc cô ấy: "Anh ấy không cần tranh, anh ấy là người không biết thưởng thức nghệ thuật."
Vừa nói ra, cô lại nghĩ đến mấy câu nói của Chu Sơ Hành trong cuộc về "giám định và thưởng thức nghệ thuật bình hoa" vào đêm hôm qua, còn nói vòng eo của cô còn thon hơn cả bình bình hoa, trên mặt có chút nóng lên.
Tô Ninh Dung nhíu mày, "Rất nhiều lão tổng mu thư pháp tranh vẽ đều là giả vờ hiểu biết."
Lương Kim Nhược tán đồng, lại hỏi: "Dung Dung, cậu xem eo mình thon không?"
Tô Ninh Dung khó hiểu: "Thon đấy."
Lương Kim Nhược cao thâm khó đoán: "Cậu có biết có một loại eo gọi là eo bình hoa không?
Tô Ninh Dung: "Biết."
Lương Kim Nhược: "Eo của mình đây so với bình hoa còn thon hơn."
Tô Ninh Dung: "?"
Eo hay không eo, nói nữa thì lại muốn nói đến việc cắt thận mất.
"Eo thon như vậy, không mặc thêm mấy bộ váy xinh đẹp thì thật lãng phí." Lương Kim Nhược hào khí bộc phát: "Đi, đi shopping."
Mấy bộ mà Chu Sơ Hành tặng kia?
Bộ này còn bảo thủ hơn bộ kia, cô mới không thèm.
Hôm qua Lương Kim Nhược đã tuyên bố cô trở lại rồi, hôm nay liền nhận được không ít lời mời qua điện thoại từ đám danh viện và cậu ấm.
Cô đã từ chối tất cả.
Tổng tài thế nhưng phải bận rộn với sự nghiệp của mình, cô không hề thấy Chu Sơ Hành đi khắp nơi để tham dự tiệc trà.
Mãi tận tới lúc chiều, cả hai trở về với đầy ắp đồ đạc.
Tô Ninh Dung không đi bộ được, xe thì không lái, đành nhờ Thầm Trì tới đón, chở Tô Ninh Dung về nhà trước, sau đó lại đưa Lương Kim Nhược về.
"Tối nay tôi không ở lại đây." Lương Kim Nhược nhắc nhở.
"Mỗi đêm đổi một nơi, Chiêu Chiêu, cậu thật sự biết hưởng thụ." Thẩm Trì nói.
"Trước khi nói tôi, cậu có thể lau sạch dấu son trên người cậu trước có được không?" Lương Kim Nhược ghét bỏ, "Không phải đi ra từ cái nơi đáng xấu hổ nào đó đấy chứ?"
Thẩm Trì nghiêm túc nói: "Bạn gái đàng hoàng."
Lương Kim Nhược ờ một tiếng, định gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành, mở khung chat "Quỷ tâm cơ", lại nhịn xuống, gửi tin nhắn cho Tô đặc trợ.
[Khi nào ông chủ anh tan làm?]
[Hôm nay tăng ca sao? Có xã giao không?]
Tô đặc trợ trả lời rất nhanh: [Không tăng ca, không xã giao.]
Lương Kim Nhược rất hài lòng.
-
Tô đặc trợ cũng rất hài lòng.
Anh ta ngẩng đầu lên, lúc này, phóng viên và nhiếp ảnh gia đang tiến hành phỏng vấn.
Người đàn ông mặc tây trang ngồi sau bàn làm việc, bối cảnh phía sau là những tòa cao ốc bên ngoài cửa sổ kính sát đất, cùng với gió lạnh trong phòng.
Phóng viên đều không dám nói nhảm hay cười quá nhiều.
Thực sự giống như đang phỏng vấn Diêm Vương gia.
Sau khi hỏi xong mấy vấn đề đã chuẩn bị trước, cuộc phỏng vấn cũng sẽ kết thúc tại đây.
Nhưng phóng viên nghĩ đến tương lai của chính mình, đánh liều, mở miệng với bất cứ giá nào: "Chu tổng, có thể hỏi thêm một câu hỏi ngoài lề được không?"
Chu Sơ Hành nhíu mày.
Đã là câu hỏi ngoài lề vậy thì đừng hỏi nữa.
Phóng viên đã mở miệng: "Ngài là một nhân tài kiệt xuất giới kinh doanh, bên ngoài vẫn luôn suy đoán về tiêu chuẩn chọn bạn đời của ngài, xin hỏi ----"
"Ngài không thích kiểu người nào nhất?"
Lông mày của Phó Ấu Sanh nhíu càng chặt hơn.
Tô đặc trợ nói thầm, vấn đề này thật sự là nhổ lông trên đầu lão hổ.
Sếp nhà mình sẽ không bao giờ trả lời loại câu hỏi riêng tư này.
Sau đó anh ta liền nghe thấy giọng nói của ông chủ.
Hơn nữa, còn trả lời hai chữ.
"Tác tinh."(*)
(*) Tác tinh: là từ lưu hành trên mạng, dùng để hình dung một người rất hay làm ra vẻ, rất thích giày vò những người xung quanh. Từ này bắt nguồn từ cụm từ "làm trời làm đất", hôm nay vui vẻ, ngày mai không hài lòng, ngày kia lại tức giận. (theo Baidu)
Sau khi tiễn phóng viên và nhiếp ảnh gia, Tô đặc trợ lại nhìn nhìn di động.
"Ông chủ, nửa giờ trước Lương tiểu thư hỏi tối nay ngài có tăng ca hay không."
Chu Sơ Hành ngừng lại, ừ một tiếng, làm như thờ ơ không thèm để ý.
Vừa đến giờ tan tầm, tiếng chuông di động đúng giờ vang lên.
Chu Sơ Hành duỗi tay cầm lấy, nhìn rõ tên, cụp mắt xuống, bắt máy: "Mẹ."
"Tan làm rồi đúng không, tối nay dẫn Chiêu Chiêu về nhà cũ ăn cơm." Tô Nhạn vui vẻ hớn hở ra lệnh: "Đừng hòng từ chối."
Điện thoại tút một cái liền cúp máy.
Chu Sơ Hành im lặng, nhắn tin cho Lương Kim Nhược: [Chờ chút anh đến đón em.]
Lương Kim Nhược còn đang chọn lựa xem tối nay sẽ mặc cái váy nào, thình lình nhận được tin nhắn của chính chủ, sững sờ giây lát.
Lẽ nào hai người họ còn tâm linh tương thông?
Biết điều như vậy, còn chủ động hẹn cô.
Ánh mắt của Lương Kim Nhược chuyển hướng sang lễ phục nhỏ gợi cảm, váy cúp ngực, không chỉ có thế, còn thiết kế khoét eo ——
Thế thì mặc cái này đi, đàn ông mà.
Sau khi cô thay đồ, trả lời anh: [Em đang ở Đàn Duyệt Phủ.]
Nửa tiếng sau, Lương Kim Nhược nhận được tin nhắn của Chu Sơ Hành, cầm theo túi xách ngâm nga một giai điệu đi xuống lầu, đôi giày cao gót nạm kim cương phản quang trong thang máy.
Cô chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình qua bức tường thang máy.
Haizz, đợi lát nữa Chu Sơ Hành nhìn thấy cô, cũng đừng nhìn đến tròng mắt đều rớt.
Lúc này sắc trời vẫn chưa tối, ánh hoàng hôn còn chưa biến mất bao trùm toàn bộ thủ đô, cũng lọt vào ô tô qua ô cửa sổ đang hé mở.
Lương Kim Nhược vừa ra cửa thì đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong xe.
Góc nghiêng trán đầy đặn, sống mũi cao, ánh hoàng hôn chiếu bóng, càng lộ rõ ngũ quan thâm thúy, giống như những tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp cổ đại.
Cô chuyển sang phía bên kia rồi lên xe.
Nhìn thấy bó hoa hồng đỏ ở chỗ ngồi bên này, có chút kinh ngạc, hôm nay cho cô kinh hỉ lớn như vậy ----
Cẩu nam nhân bắt đầu để tâm rồi?
Giọng nói của Lương Kim Nhược không khỏi có chút ngọt ngào: "Đi đâu?"
"Về nhà." Chu Sơ Hành liếc qua, ánh mắt quan sát trang phục hôm nay của cô một lát, trong mắt không rõ cảm xúc.
Trực tiếp như vậy?
Lương Kim Nhược bị sốc, cơm cũng không ăn, liền phải làm thâm nhập giao lưu luôn?
Cô uyển chuyển nhắc nhở: "Như vậy không tốt lắm đâu?"
Người ta còn muốn ăn cơm nữa.
Vận động khi đói không tốt cho cơ thể.
Chu Sơ Hành nhìn cô: "Không tốt chỗ nào?"
Lương Kim Nhược: "?"
Anh nôn nóng làm như vậy, còn không biết xấu hổ mà hỏi em?
Không biết rằng suy nghĩ của hai người không cùng một mạch.