Lương Kim Nhược cảm thấy rằng mình rõ ràng đoán đúng rồi.
Cô quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Chu Sơ Hành, vị Diêm Vương sống này hôm nay thực sự nói chuyện cũng dịu dàng hơn một chút ------ so với trước đây.
Nhưng là đã thay đổi tâm cơ.
Không cảm thấy anh ở phương diện kia có nhu cầu rất nhiều nha, chẳng lẽ là che giấu quá sâu?
Hoặc là hiện giờ cô đã về nước, khoảng cách quá gần, uống rượu độc giải khát?
Có điều, loại chuyện mình không phải bị thua thiệt, cô còn có thể hưởng thụ nó.
Lương Kim Nhược "tốt bụng" thay đổi ghi chú trên WeChat, từ quỷ bóc lột ban đầu biến thành quỷ tâm cơ ------
Dưới địa phủ có bao nhiêu ma quỷ thì cô không rõ.
Dù sao trong lòng Chu Sơ Hành khẳng định có quỷ.
Mặc dù uống không nhiều lắm, nhưng ngay khi an tĩnh lại, Lương Kim Nhược liền mơ màng sắp ngủ, đặc biệt là người đàn ông bên cạnh còn nhắm hai mắt.
Giấc ngủ dường như sẽ lây lan.
Chu Sơ Hành nhận thấy có người đang tới gần cánh tanh của mình, hé mở mắt.
Lương Kim Nhược vốn đang ngồi dựa vào lưng ghế, theo quán tính từ từ bị kéo đến bên người anh, má đang áp trên vai anh.
Đôi lông mày thanh tú thỉnh thoảng lại cau lại.
Không biết là do tư thế, hay là nguyên nhân nào khác.
Chu Sơ Hành nhìn một lúc, rồi nhẹ nhàng duỗi tay vuốt thẳng nó.
Tay duỗi được nửa đường, Lương Kim Nhược mở mắt ra, mơ màng nhìn thấy động tác của anh, cả kinh: "Anh muốn làm gì?"
"......"
Ngữ khí của Chu Sơ Hành lành lạnh: "Em cho rằng anh muốn làm gì?"
Lương Kim Nhược nghiêng đầu, "Anh sẽ không định đẩy em ra đó chứ?"
Tô đặc trợ ngồi ở hàng ghế đầu nghe được cuộc đối thoại này thì vẻ mặt cạn lời, chẳng trách ông chủ mình và Lương tiểu thư đều là độc thân từ trong bụng mẹ.
Đây là cuộc đối thoại giữa nam và nữ nên có sao?
Chu Sơ Hành thu tay về.
Lương Kim Nhược nhìn vào chiếc máy tính bảng trên đùi anh, cô mơ hồ có thể nhìn ra trên đó là thị đồ thị trên đó là thị trường chứng khoán, cái khác thì không rõ lắm.
"Ờ." Cô lùi lại một chút.
Ngồi xe cũng làm việc, làm ông chủ thật không dễ dàng.
Nhưng người người đều muốn làm ông chủ, cô cũng muốn.
Bữa tối là cơm Tây, Lương Kim Nhược ở nước ngoài đã ăn nhiều rồi, cô nhìn về phía đối diện.
Dưới ánh đèn ái muội trong nhà hàng, chính giữa bàn ăn có một đóa hoa hồng, người đàn ông cài khuy vest, chậm rãi cắt miếng bít tết, mặt mày xa xăm.
Như cách đám mây không thể sờ.
Lương Kim Nhược nhớ đến vẻ mặt của Lương Thanh Lộ tối nay, rất dễ hiểu, vẻ bề ngoài của đóa hoa cao lãnh này, cô ta không động tâm là điều không bình thường.
"Cắt giúp em." Cô đẩy qua.
"Tay đứt rồi?" Chu Sơ Hành nhướng mắt liếc cô một cái.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe, giống như tiếng đàn Cello từ xa truyền đến trong nhà hàng.
Lỗ tai Lương Kim Nhược trầm mê một giây, nghe thấy nội dung sau đó đột ngột thanh tỉnh, cẩu nam nhân này vẫn ngạo mạn như thế.
Chẳng qua, nói thì nói thế, nhưng anh vẫn nhận lấy.
"Tay của em rất cao quý, là dùng để vẽ tranh." Lương Kim Nhược kiêu căng nói: "Một bút ngàn vàng, hiểu không hả."
Chu Sơ Hành biết sự náo động của bức tranh cô bán đấu giá kia gây ra.
Anh đẩy miếng bít tết đã cắt xong qua, nhàn nhạt nói: "Nào có nhiều thứ đáng xem như thế."
"Nhà tư bản không hiểu nghệ thuật." Lương Kim Nhược lên án, suy xét đến sự giúp đỡ tối nay của anh, "Có thời gian rảnh em sẽ vun đắp bồi dưỡng tình cảm cho anh, học cách thưởng thức nghệ thuật."
Chu Sơ Hành không bày tỏ ý kiến,
-
Mặc dùy ngoài miệng cảm thấy trong lòng Chu Sơ Hành có quỷ, nhưng Lương Kim Nhược vẫn vô cùng thành thật mà muốn cùng anh trở về Nguyệt Lan Loan.
Cô muốn biết anh đã bàn cái gì.
Lộ trình có hơi dài, người đàn ông bên cạnh lại là người cuồng công việc, Lương Kim Nhược không còn gì để nói, đành phải ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa là giọng nói bên tai.
"Đến rồi."
Cũng không biết là vừa tỉnh dậy nghe không rõ, hay là sao, Lương Kim Nhược nghe thấy giọng nói của Chu Sơ Hành rất gợi cảm từ tính.
Nửa ngày cô mới lấy lại tinh thần, "Đến rồi?"
Lương Kim Nhược đứng dậy, những bức tranh và cúp mà bản thân đang cầm bị va chạm, một số món rơi thẳng xuống đất.
Chu Sơ Hành cúi người, cánh tay dài đỡ lấy chiếc cúp bị rơi.
Anh tùy ý liếc nhìn, trên chiếc cúp trong tay mình có viết "Giải đặc biệt cuộc thi vẽ tranh dành cho thiếu nhi."
Thiếu nhi......
"Nhìn cái gì mà nhìn? Lương Kim Nhược gắt ngủ tới trễ.
Chu Sơ Hành rút lấy tây trang của mình dưới người cô, dẫn đầu cất bước.
Tô đặc trợ đóng cửa xe, nhân lúc sếp không ở trước mặt, nói: "Tối nay vốn dĩ ông chủ có một cuộc phỏng vấn với ký giả, hiện tại đành hoãn sang ngày mai."
Lương Kim Nhược chớp chớp mắt.
Cô ôm đồ trong lòng đi về phía Nguyệt Lan Loan, phát hiện Chu Sơ Hành dừng lại ở phía trước.
"Không biết đường hả?" Lương Kim Nhược hỏi.
Nghe vậy, Chu Sơ Hành quay đầu nhìn cô, không nói gì.
Vào Nguyệt Lan Loan, Lương Kim Nhược chất hết đống cúp trên bàn trà, sắp xếp ngay ngắn thẳng hàng, đây đều là chiến tích trước đây của cô.
Theo cô thấy, trong căn biệt thự này cũng chỉ có tủ rượu là thích hợp để đặt.
Có điều, Chu Sơ Hành chắc sẽ không đồng ý đâu.
Lương Kim Nhược theo anh lên lầu, "Nè, lúc nãy anh nói lợi tức gì đó, giờ về đến nhà rồi, mau nói cho em biết."
Đúng lúc đụng phải cánh tay đang nới lỏng cà vạt của anh.
Lương Kim Nhược bất giác nhìn sang, cảm thấy có chút gợi cảm.
Trong lúc ngây người này, người đã bước vào nhà tắm.
Lương Kim Nhược vỗ vỗ mặt mình, sao cô có thể bị Chu tâm cơ mê hoặc chứ.
Nhân lúc anh đang tắm rửa, cô gọi điện thoại cho Tô Ninh Dung: "Đêm nay mình không về đâu, cậu đóng cửa giúp mình nhé."
"Mình hiện tại trở thành người giữ cửa?" Tô Ninh Dung buồn cười: "Cậu là đêm nay không về, hay là sau này cũng không về?"
Lương Kim Nhược nghĩ cũng không thèm nghĩ: "Khẳng định là đêm nay nhá."
Tô Ninh Dung không tin.
Chu Sơ Hành vừa ra khỏi nhà tắm, đã bắt gặp Lương Kim Nhược đang đợi bên giường, cô háo hức nhìn anh, duỗi tay đưa cho anh thứ gì đó.
"Chu Sơ Hành, có nhận ra không?"
Cái gì?
Chu Sơ Hành nhìn lướt qua, là một bức tranh.
Vẽ quá non nớt, thế cho nên anh chỉ có thể mơ hồ phân biệt được là một người.
"Đây là giải thưởng đầu tiên em đạt được hồi mẫu giáo, giáo viên còn tặng cho em một bông hoa nhỏ màu đỏ." Lương Kim Nhược cười rạng rỡ: "Là vẽ anh đó."
Chu Sơ Hành cụp mắt xuống, "Không nhìn ra."
"Ơ kìa, lúc trước anh còn khen em vẽ đặc biệt giống như thật đó." Lương Kim Nhược duỗi ngón tay chỉ cho anh xem, "Anh xem, lông mày giống của anh, cau có như thế."
Cau mày, không phải vẽ lông mày nhăn.
Nhìn cô hứng thú bừng bừng, Chu Sơ Hành kìm chế không nói.
Vốn muốn trả lại cho anh, nhưng qua khóe mắt lại nhìn thấy người nhỏ trong bức tranh đang cầm một vầng trăng khuyết lớn, như thể sắp bay vào bầu trời đầy sao.
"Đây là cái gì?" Chu Sơ Hành bị làm cho lú lẫn.
Lương Kim Nhược nghiêm túc suy nghĩ mười mấy giây, phản công trước: "Đây là em mà, anh không nhớ hả?"
Chính mình anh còn suýt nữa không nhớ, Chu Sơ Hành nghĩ thầm.
"Minh nguyệt chiêu chiêu, chiêu chiêu minh nguyệt(*). Đúng, chính là em." Lương Kim Nhược lầm bầm: "Mẹ em nói thế."
(*) Ánh trăng sáng tỏ, ánh trăng sáng ngời
Nhắc tới Thẩm Hướng Hoang, cô yên lặng hẳn.
Ánh mắt Chu Sơ Hành dừng trên gương mặt tự dưng điềm tĩnh của cô, cô trở nên yên lặng, giống như một bình hoa vừa tinh xảo lại vui tai vui mắt.
Anh hỏi: "Em muốn anh cùng em nhớ lại tuổi thơ."
Lương Kim Nhược lắc đầu, "Tối nay anh giúp em, em vẽ bức tranh cho anh nhé."
Chu Sơ Hành theo bản năng nhìn người nhỏ với lông mày gợn sóng trong bức tranh, uyển chuyển từ chối: "Không cần đâu."
Lương Kim Nhược nghiêm túc: "Một bức mấy ngàn vạn, anh không muốn?"
Chu Sơ Hành điềm tĩnh: "Anh không thiếu tiền."
Lương Kim Nhược từ trên xuống dưới quan sát người đàn ông mặc áo choàng tắm, rồi cầm bức tranh đi: "Biết ngay anh là người không có tâm hồn nghệ thuật."
Trong ngần ấy năm, vẫn chưa từng có người nói thế với Chu Sơ Hành.
Lương Kim Nhược hôm nay vì long trọng lên sân khấu, đã mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu lam đậm, dưới đầu gối đều lộ ra bên ngoài, bắp chân thon thả thẳng tắp.
Hồi tối ở trên xe ngủ quên mái tóc bị xõa ra chư được chải gọn, rũ ở một bên mặt, lay động theo sự di chuyển của cô, có cảm giác phong tình lượn lờ.
Đêm nay Diêm Vương sống hai lần bị chỉ trích không biết thưởng thức nghệ thuật cuối cùng chú trọng vùng lên.
"Em nói sai rồi."
Anh kéo lấy Lương Kim Nhược.
Lương Kim Nhược quay đầu, nhà tư bản muốn bắt đầu giảo biện?
"Em chuẩn bị xong rồi." Hai mắt cô sáng ngời, "Anh giảo biện đi."
Chu Sơ Hành làm lơ hai chữ giảo biện, nhìn cô một cái thật sâu, chợt chuyển chủ đề: "Anh am hiểu giám định và thưởng thức một loại nghệ thuật khác."
Lương Kim Nhược: "Loại nào?"
Thấy cô vẫn nghe chưa hiểu, Chu Sơ Hành rất hời hợt mà cười nhẹ.
Anh cuộn ngón tay, gõ nhẹ lên trán cô một cái, không ý thức được đây là động tác thân mật như có như không.
"Em nói xem."
-
Đợi tới khi Lương Kim Nhược bừng tỉnh đại ngộ, thì đã không kịp rồi.
Suy đoán lúc nãy trên xe của cô quả nhiên thành thật rồi, Chu Sơ Hành chính là thèm muốn cơ thể mình, vừa mới tắm xong liền gấp không chờ nổi.
Lương Kim Nhược thử rời đi, nhưng bị anh giam cầm.
Sức lực của cô vốn không lớn lắm, càng không nói đến được nuông chiều từ bé.
"Chu Sơ Hành, anh có ý gì?" Lương Kim Nhược chống đỡ cơ thể, vừa chất vấn anh.
Chu Sơ Hành thấy cô nhìn mình chằm chằm, vươn ngón trỏ gảy gảy hàng mi dài của cô: "Đã thấy bình hoa dưới lầu chưa?"
Âm sắc anh lành lạnh, khi hàm chứa dục vọng, lúc mê hoặc lòng người.
"Đã thấy." Lương Kim Nhược nhớ rằng đó là sứ Thanh Hoa.
"Biết giám định và thưởng thức sao." Chu Sơ Hành hỏi.
Lương Kim Nhược nghĩ cũng không thèm nghĩ: "Em không có hứng thú với bình hoa."
Mấu chốt là cái đó có liên quan gì đến chuyện họ sắp làm...
Một tay khác của Chu Sơ Hành ôm chặt vòng eo thon nhỏ của cô, lòng bàn tay nóng rực, đầu ngón tay lưu luyến, giọng hơi trầm xuống: "Eo của nó không thon bằng của em."
Cái gì??
Lương Kim Nhược chết lặng luôn.
Đó chính là giám định và thưởng thức một loại nghệ thuật khác của anh?
Nghệ thuật bình hoa hả?
Chờ chút, đây là đang so sánh cô với bình hoa sao?
"Em không phải bình hoa!"
Lương Kim Nhược buột miệng mà thốt ra một câu, miệng lập tức bị bịt kín, trên người anh tựa hồ còn sót lại hơi nước, bao bọc cô trong làn hơi nóng dày đặc.
Cô thế nào cũng không ngờ giám định thưởng thức nghệ thuật sẽ giám định thưởng thức tới trên giường luôn.
Chu Sơ Hành thế mà nói chuyện bậy bạ!
Cái giá của việc cà khịa nhà tư bản không có tâm hồn nghệ thuật chính là, sáng hôm sao Chu Sơ Hành đã thần thanh khí sảng thay đồ xong, cô vẫn đang ngủ.
-
Tô đặc trợ đã sớm chờ dưới lầu.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ông chủ nhà mình, anh ta liền vô thức nhìn trộm bộ phận bị áo sơ mi và cà vạt che lại...
Đáng tiếc, cái gì cũng không thấy được.
"Ký giả phỏng vấn hôm qua đã dời đến ba giờ chiều nay." Tô đặc trợ thu hồi tâm tâm thần(*), "Hội nghị thường kỳ vào một tiếng sau, tài liệu đã chuẩn bị xong."
(*) Tâm thần 心神: Trạng thái tinh thần
Chu Sơ Hành ừ một tiếng, ngồi vào bàn ăn.
......
Thật ra Lương Kim Nhược đã mơ mơ màng màng tỉnh dậy khi Chu Sơ Hành rời giường, nhưng lại ngủ tiếp, lần nữa khi tỉnh lại không biết ngày tháng năm nào.
Chuông điện thoại vang lên.
"Đám người Diệp Chi vẫn chưa được thả ra?" Là Tô Ninh Dung.
Lương Kim Nhược ngáp dài liên tục, "Vậy à... Ờ, hình như đêm qua mình bận quá, quên chưa liên hệ với cảnh sát bên kia."
Tô Ninh Dung: "......"
Còn may không phải mình đắc tội Chiêu Chiêu.
Lương Kim Nhược cũng cảm thấy như vậy không ổn cho lắm, vội vàng gọi gọi điện liên hệ với bên phía đồn cảnh sát, còn nghe được giọng của đám Diệp Chi.
"Có thể đi rồi?"
"Sáng sớm tinh mơ mà kêu chúng ta đi......"
"Được rồi, còn không đi mau, cậu còn muốn ngủ trong này?"
Đám Diệp Chi hai ngày nay ở trong đồn cảnh sát không có chuyện gì để làm, còn thường xuyên nhìn thấy một số chuyện vi phạm pháp luật kỳ kỳ quái quái.
Con người đều có tâm lý ăn dưa, bọn họ cũng không ngoại lệ.
Lương Kim Nhược không nhịn được cười, sợ rằng ở thêm vài ngày nữa thì sẽ không nỡ đi.
Lần nữa nhận được điện thoại của Lương Thanh Lộ, cô vốn không muốn nhận, nhưng vẫn bắt máy, xem cô ta có thể ba hoa cái gì.
"Lương Kim Nhược! Cô đừng đắc ý! Cho dù cô vào được, lấy được cổ phần cũng vô dụng!"
Chỉ nói một câu liền cúp máy.
"Có bệnh." Lương Kim Nhược làm tổ trên giường, "Tôi không đắc ý mới là lạ."
Có điều, có thể khiến Lương Thanh Lộ khó chịu đến mức sáng sớm ngày hôm sau đã nghiến răng nghiến lợi gọi tới, nhất định là phải chịu ủy khuất rất lớn.
Vào được? Cổ phần?
Cô hình như có thể đoán được Chu Sơ Hành đã làm gì rồi.
Lợi ích lớn như vậy, Lương Kim Nhược lúc này mới hậu tri hậu giác, mình hình như đã quên hỏi lợi tức là cái gì.
Chẳng lẽ hiện tại mình bị lăn qua lộn lại như vậy chính là tiền thù lao ra tay của anh?
-
Mà ở dưới lầu, Chu Sơ Hành đã ăn sáng xong.
Từ nhà ăn rẽ qua huyền quan, đi ngang qua góc để sứ Thanh Hoa, anh dừng lại một chút.
Những dây leo quấn quanh cành hoa trên thân bình màu trắng, tuyệt diệu giống như mái tóc đen của Lương Kim Nhược tung xõa trên giường đêm qua.
Xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Chu Sơ Hành đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một nam sinh mặc quần áo lao động màu vàng đứng ở ven đường thò đầu ra nhìn.
Trong ngực cậu ta còn ôm bó hồng đỏ nở rộ.
"Dừng."
Chu Sơ Hành cau mày, "Cậu đi xem xem đó là ai."
Tô đặc trợ theo tầm mắt của anh nhìn qua, vội vàng xuống xe nói chuyện với đối phương, sắc mặt cổ quái.
Một lúc sau, người bị dẫn đến cạnh xe.
"Tôi là đến giao hàng." Nam Sinh nhìn nhìn địa chỉ, lời thề sắt son: "Chính là ở đây, không có sai."
Giao hàng?
Chu Sơ Hành đưa mắt đến bó hồng kia.
Sống ở Nguyệt Lan Loan ngoài anh ra, chính là Lương Kim Nhược, anh không đặt, thì hiển nhiên là cô.
Ý nghĩa của hoa hồng đỏ không cần nói cũng biết.
Mặc dù anh không thích hoa, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận.
"Đưa tôi đi." Chu Sơ Hành nhẹ giọng.
Nam sinh giao hàng cảnh giác mà nhìn anh, xác nhận lại hóa đơn, người nhận là phụ nữ, chẳng lẽ lại là đối tượng nam giả nữ hẹn hò trên mạng?
Xe của anh ta thực sự là đi ra từ ngôi nhà này.
Nhân viên giao hàng tự giác ngộ chân tướng.
"Ngài hẳn chính là Lương nữ sĩ." Cậu ta lớn tiếng nói: "Trịnh tiên sinh còn có một câu, anh ấy nói đối với ngài là nhất kiến chung tình, một ngày không gặp thì trà không nghĩ cơm không muốn, đêm không thể ngủ."
Xung quanh một mảnh yên tĩnh.
Tô đặc trợ thầm nói rồi xong, khóe mắt không ngừng liếc nhìn biểu cảm của ông chủ.
Chu Sơ Hành lẳng lặng nhìn bó hoa kia.
Tặng hoa tặng đến tận nhà anh, không biết trời cao đất dày.