Lương Kim Nhược đang phóng đại, tất nhiên thực tế không phải như vậy.
Tính tình cô cao ngạo, bạn bè lọt vào tầm mắt không nhiều lắm, sáu năm rời xa Bắc Kinh, còn liên hệ thì càng ít, chỉ là náo nhiệt đơn giản.
Chẳng qua vì tiếng nhạc, nghe rất giống hiện trường tiệc tùng.
Chu Sơ Hành gọi điện cho cô, Lương Kim Nhược không thấy sao hết.
"Ai đấy?" Tô Ninh Dung dán tới.
"Chu Sơ Hành." Lương Kim Nhược đáp một câu, suy ngẫm một lúc, "Chắc là trở về phát hiện đồ đạc của mình đều biến mất rồi."
Tô Ninh Dung ồ một tiếng: "Ân tổng còn hỏi chuyện này hả."
Nhắc đến thì càng lúc cô ấy càng hiếu kỳ về vị Diêm Vương sống này là tình huống gì.
Luôn cảm thấy thực hiếm lạ.
Diêm Vương sống trong miệng người khác, tổng tài ngạo mạn trong miệng bạn thân.
Lần trước Tô Ninh Dung nhận điện thoại cũng chỉ là chuyển lời, chưa được mấy chữ, cũng chưa nghe ra được hương vị gì.
"Trước khi dì Thẩm qua đời, mình nhớ anh ấy đi rồi nhỉ." Cô ấy chợt nhớ ra.
"Ừ." Nhắc đến mẹ, Lương Kim Nhược trở nên im lặng: "Hai người bọn họ thì thầm to nhỏ, mình cũng không biết."
Tô Ninh Dung bật cười: "Tự cậu đi hỏi thì biết thôi."
Lương Kim Nhược: "Thôi đi, ai bảo mình với dì Nhạn cũng thì thầm to nhỏ chứ."
Tô Nhạn có rất nhiều phàn nàn về Chu Sơ Hành, đứa con trai càng lớn càng cấm dục này, mặc dù anh đã gần 28 tuổi rồi, nhưng vẫn là con trai của bà.
Tình tình của anh, Tô Nhạn không chấp nhận được.
Theo cách nói của Tô Nhạn, cái đó gọi là dường như toàn thế giới không ai lọt được vào mắt xanh của anh.
Lương Kim Nhược vừa nghĩ đến thì mỉm cười.
Bị Chu Sơ Hành làm gián đoạn, cô nhìn thời gian, ước chừng cũng không sai biệt lắm, đứng dậy nói: "Mọi người cứ chơi tiếp đi, tôi về trước."
Thẩm Trì quay đầu, "Có cần đi cùng cậu không?"
Lương Kim Nhược lắc đầu, "Các cậu đi không thích hợp."
Chuyện riêng của nhà họ Lương cô, bọn họ đi cùng, dễ khiến người khác ảo tưởng rằng nhà khác cũng nhúng tay vào.
Tô Ninh Dung: "Thực sự không sao?"
"Bọn họ còn dám giết người hay sao?" Lương Kim Nhược tự tin nói: "Có mặt ông già, bọn họ vẫn sẽ kiêng dè."
Nói như vậy, Thẩm Trì và Tô Ninh Dung liền an tâm rồi.
Bất luận thế nào, bác Lương cũng là cha ruột của cô, yêu thương nhiều năm như vậy cũng không phải giả, càng huống hồ trước đây còn thông qua họ để quan tâm cô.
Đôi khi, áy náy cũng có thể trở thành vũ khí.
Lương Kim Nhược trước đây sẽ oán, sẽ tự hỏi vì sao.
Hiện tại thì không, cô chỉ suy nghĩ, sẽ mang lại cho mình lợi ích gì.
Đạo lý 'xa thơm gần thối', chưa bao giờ thay đổi.
-
Tô đặc trợ đợi bên ngoài một lúc, không đợi được bóng dáng Phó tiểu thư, chỉ đợi được mỗi ông chủ nhà mình.
Anh ta im lặng, nhưng vẫn hỏi: "Bữa tối có cần đổi không ạ?"
Sắc mặt Ân Mặc nhàn nhạt, "Không cần."
Tô đặc trợ đang tự hỏi có phải là một người ăn hai phần hay không, thì nghe thấy sếp nói tiếp: "Đi Đàn Duyệt Phủ."
Anh ta đương nhiên biết rõ Đàn Duyệt Phủ là nơi nào.
Khi chuông cửa vang, Tô Ninh Dung đang thu dọn tàn cuộc cho Lương Kim Nhược.
Cô ấy mở cửa, ngẩng đầu sửng sốt nhìn Chu Sơ Hành cao lớn, "Chu tổng?"
Chu Sơ Hành tùy ý nhìn vào bên trong, một mớ hỗn độn, không đi vào, khẽ cau mày: "Cô ấy đâu?"
Dù không chỉ rõ họ tên, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ "cô ấy" là ai.
"Đến Lương gia rồi." Tô Ninh Dung nói.
Lương gia?
Chu Sơ Hành vốn dĩ mày đang cau lại nhíu chặt hơn.
Anh nhớ rõ sáng sớm Lương Kim Nhược đã tuyên bố hôm nay muốn vào Lương Thị.
"Chu tổng." Tô Ninh Dung gọi anh lại, thử thăm dò nói: "Chiêu Chiêu đi một mình, không cho chúng tôi đi cùng."
Cô ấy giống như nói gì đó, lại giống như không nói.
Ánh mắt Chu Sơ Hành tối lại: "Tôi biết rồi."
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Tô Ninh Dung đang ngẩn người, Thẩm Trì từ phía sau đi đến, "Vừa rồi cậu nói thế để làm gì?"
Tô Ninh Dung thậm chí chẳng thèm quay đầu: "Ngốc, đương nhiên là để đi chống lưng cho Chiêu Chiêu rồi."
"Chúng ta cũng đi."
"Cậu đi thì được tích sự gì, cậu đi chỉ có thể tán tỉnh Lương Thanh Lộ."
"......"
Thầm Trì rất muốn thốt lên một câu thô thục.
Nhưng lại không thể không thừa nhận, Tô Ninh Dung nói chính là sự thật.
Hai người bọn họ một người là thiên kim tiểu thư không quyền, một người là nhị thế tổ cà lơ phất phơ.
Mà Chu Sơ Hành, từ bản chất đã không giống bọn họ.
Thẩm Trì đột nhiên nhớ tới ông già nhà mình đã nói một câu khi nhắc đến cái hạng mục hợp tác kia ---- Lương gia, cũng phải dựa hơi anh.
Cậu thở dài.
"Nếu như làm cho Lương Thanh Lộ bị mê hoặc một chút, cũng coi như giúp được Chiêu Chiêu nha!"
Tô Ninh Dung: "......"
Mơ giấc mộng xuân thu(*) của cậu đi.
(*) Giấc mộng xuân thu (春秋大梦 - Xuân thu đại mộng): một câu thành ngữ Trung Quốc. Ý nói về những suy nghĩ không thực tế. Câu thành ngữ bắt nguồn từ thời Xuân thu – Chiến quốc, nước Tần xác định mục tiêu muốn tiêu diệt sáu nước thống nhất thiên hạ, là một giấc mộng xưng vương không thực tế, hão huyền.
-
Sau mấy tiếng đồng hồ, lại lần nữa trở về căn biệt thự này.
Người làm mở cửa, Lương Kim Nhược "suỵt" một tiếng, để cô ấy không gọi người, tự mình đứng ở trong sân quan sát.
Ban ngày cô đi vội, không nhìn kỹ.
Thời điểm căn biệt thự này được xây dựng có hơi sớm, nơi Thẩm Hướng Hoan sống ở Ninh Thành chính là lâm viên, vì thế đào một cái hồ nhân tạo, xây một cái đình.
Đôi khi một mình bà một mình tập diễn ở trong đình.
Hiện giờ phong cách thay đổi quá nhiều, đình biến thành một con đường hành lang kiểu châu Âu lộn xộn, lá sen và cá Koi trong hồ nhân tạo không còn nữa, bị thay bằng hoa súng.
Lương Kim Nhược đang ngẩn ngơ, bỗng có người gọi cô.
"Chiêu Chiêu? Là con sao?"
Cô quay đầu, nhìn thấy Lương Lập Thân đã lâu không gặp đang đứng trước cửa.
Lương Lập Thaanh và Thẩm Hướng Hoan hai mươi mấy tuổi đã kết hôn, hơn nữa lúc ấy Thẩm Hướng Hoan vì sự nghiệp, sau mấy năm mới có con gái, cho nên hiện giờ ông đã ngoài 50.
Cho dù bảo dưỡng đúng cách, cũng có thể nhìn ra tuổi tác.
"Uhm." Lương Kim Nhược cất lời.
"Chiêu Chiêu tới rồi?" Một người phụ nữ xõa tóc đi ra từ phía sau Lương Lập Thân, bà ta nhìn về phía sân.
Thấy Lương Kim Nhược đứng cạnh hồ nhân tạo, ánh mắt lóe lên.
Lương Kim Nhược không muốn nhiều lời với bà ta, "Lương Thanh Lộ đâu?"
"Vào trong rồi nói." Buổi tối Lương Lập Thân trở về liền nghe mẹ con Lương Thanh Lộ nói chuyện này, cùng với điều kiện của Lương Kim Nhược.
Phản ứng đầu tiên của ông rất phức tạp.
Bởi vì hiện giờ Lương Thị vẫn còn trong tay ông, ông là người nắm quyền kiểm soát tuyệt đối, mà con gái vừa trở về nước liền bắt đầu muốn tranh quyền.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lấy tính tình của Chiêu Chiêu, con bé không thích mẹ con Phương Lan Như, con bé yêu cầu như vậy cũng đúng thôi.
Lương Kim Nhược đi sau cùng, ánh mắt dừng trên bóng lưng của Phương Lan Như.
Hôm nay ban ngày ném hoa của bà ta, cũng không biết bà ta có nhìn thấy không, ban ngày Lương Thanh Lộ vẫn không đồng ý, buổi tối liền sửa lời, tuyệt đối là do bà ta.
Có điều, điều cô muốn sẽ không thay đổi.
"Con về nước sao không về đây một chuyến, lâu rồi ba con chưa được gặp con đó." Phương Lan Như ôn nhu cười nói.
Lương Kim Nhược cười như không cười: "Không phải là đến rồi sao."
Có lẽ sợ Lương Kim Nhược sẽ khiến cô ta khó xử ngay tại chỗ, cô ta không có gọi là Chiêu Chiêu hay em gái.
Lương Kim Nhược nhìn thấy bức tường hôm nay bị đập đã trống không, những mãnh kính vỡ đã được xử lý, giấy khen của Lương Thanh Lộ cũng không còn trên tường.
Nhìn thấy mục tiêu của ánh mắt cô, Lương Thanh Lộ cảm thấy tức giận.
"Chiêu Chiêu đã ăn tối chưa?" Lương Lập Thân ho khan một tiếng: "Ngồi xuống cùng ăn đi, hôm nay có món cá chua ngọt con yêu thích."
"Đã ăn rồi." Lương Kim Nhược bình tĩnh trả lời: "Hơn nữa, bây giờ tôi không thích ăn nữa."
Cô chuyển hướng sang mẹ con hai người: "Lương Thanh Lộ, cô hẹn tôi tối nay qua đây, thì đừng lãng phí thời gian nữa, đám Diệp Chi cũng rất cực khổ đấy."
Nhắc đến Diệp Chi, biểu tình của Lương Thanh Lộ cứng đờ một giây.
Hôm nay khi cô ta đến đồn cảnh sát, thái độ của đám Diệp Chi đã khác hẳn.
Lương Lập Thân mở miệng: "Chiêu Chiêu."
Lương Kim Nhược cao giọng cắt ngang: "Tôi không muốn nghe lời thừa."
Lương Lập Thân cau mày, định trung hòa một chút: "Chiêu Chiêu, Thanh Lộ là con gái của ba, sau này hai người các con đều sẽ có cổ phần Lương Thị, yêu cầu như vậy..."
"Là con gái của ông chứ đâu phải con gái của tôi." Lương Kim Nhược vẻ mặt thờ ơ, nhìn Lương Thanh Lộ: "Nếu như ký tên mà cô nói chính là như này, vậy không còn gì để nói nữa."
Lương Thanh Lộ hít sâu vài lần, nhìn về phía Phương Lan Như.
Phương Lan Như thở dài: "Chiêu Chiêu......"
Lương Kim Nhược không dao động: "Đừng gọi tôi như vậy, tôi ngại ghê tởm."
Trong phòng khách nháy mắt đột nhiên trở nên im lặng.
Phương Lan Như không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, tuy là đã chuẩn bị sẵn tâm lý, da mặt cũng đỏ đỏ xanh xanh một trận.
Tiểu tam là ký ức bà ta không thể xóa nhòa.
Ánh mắt bà ta thâm trầm, " Hiện nay Thanh Lộ đang làm việc ở Lương Thị, yêu cầu có con có lẽ không thực hiện được, đổi một điều kiện khác thì sao?"
Lương Thanh Lộ gật đầu: "Phải đó, Lương Thị vẫn là của ba mà, em vẫn chưa có vào đã khoa tay múa chân, rất dễ làm xáo trộn sự sắp xếp.
Lương Kim Nhược: "Không thể nào."
Phương Lan Như liếc nhìn vẻ mặt của cô, kéo cánh tay của Lương Lập Thân: "Lập Thân, đem căn biệt thự này trả cho Chiêu Chiêu, có được hay không?"
Căn biệt thự này?
Lương Kim Nhược sững người một lát.
Hóa ra Lương Thanh Lộ và Phương Lan Như muốn dùng chiêu này?
Không thể không nói, kỳ thực khiến cô thực động tâm.
"Lan Như ----"
"Em không sao, Thanh Lộ còn trẻ, sự nghiệp vừa mới bắt đầu......" Phương Lan Như ôn nhu giải thích với Lương Lập Thân.
Cuộc đối thoại của hai người đã đem Lương Kim Nhược đang thất thần kéo lại.
Phương Lan Như và Lương Lập Thân nhỏ giọng trò chuyện, quay lại cười với cô: "Chiêu Chiêu, con cảm thấy như vậy có được không?"
Lương Kim Nhược quan sát bà ta.
Sau đó dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nở một nụ cười rạng rỡ: "Các người đã nói như vậy, tôi đã thay đổi chủ ý."
Phương Lan Như khẽ mỉm cười.
Quả nhiên nằm trong dự liệu của bà ta.
"Vậy thì hai cái đều muốn đi." Lương Kim Nhược nói.
Phương Lan Như:?
Lương Thanh Lộ:??
Hai cái đều muốn?!
Lương Kim Nhược cong môi, nhàn nhã ngồi xuống ghế sô pha: "Đúng vậy, bà không nói tôi còn không nghĩ ra, bây giờ, tôi đều muốn."
Lương Thanh Lộ sững sờ.
Cô ta không ngờ Lương Thanh Lộ sẽ làm một vố này.
Theo dự tính của cô ta và mẹ, Lương Kim Nhược khẳng định sẽ đồng ý đổi biệt thự, bởi vì đây là nơi cô cùng Thẩm Hướng Hoan từng sinh sống mười mấy năm trời.
"Cô nằm mơ!" Cô ta không cần suy nghĩ liền phản bác.
"Chiêu Chiêu, con quá đáng rồi." Lương Lập Thân cau mày.
Lương Thanh Lộ vừa nghe ông nói, trong lòng hả hê, bị cha ruột của mình chỉ trích như vậy, với tính cách kiêu ngạo của Lương Kim Nhược, sợ là rất đau lòng đi.
Cô ta còn chưa mở miệng, tiếng chuông cửa vang lên.
"Ông chủ, là Chu tiên sinh đến." Người làm đi vào.
-
Chu tiên sinh?
Chu tiên sinh là ai?
Hai người Lương Thanh Lộ và Phương Lan Như đều chưa lấy lại tinh thần, ngay cả bản thân Lương Kim Nhược cũng chưa phản ứng lại với cái xưng hô xa lạ này.
Cô nghiêng người, nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Hai người Lương Lập Thân và Phương Lan Như đều đi ra cửa, không bao lâu, liền cười híp mắt nghênh đón một người đàn ông đang bước vào.
Sắc mặt Lương Kim Nhược cổ quái, hóa ra là Chu Sơ Hành.
Chu Sơ Hành vừa mới bước vào biệt thự, ánh mắt liền lướt thấy Lương Kim Nhược đang ngồi trên sô pha.
Ánh mắt anh đảo quanh trên khuôn mặt cô, sắc mặt hồng nhuận.
Lẻ loi một mình cũng có thể phách lối như vậy, thật đúng là không sợ trời không sợ đất.
"Chiêu Chiêu." Anh cất lời.
Mấy người đầu sửng sốt.
Lương Kim Nhược vô thức "hả" một tiếng.
Sau khi trưởng thành, Chu Sơ Hành liền không gọi cô như vậy nữa, trừ phi ở trước mặt Thẩm Hướng Hoan.
Lương Lập Thân nhìn rồi lại nhìn, mở miệng: "Sơ Hành, muộn như vậy cháu ------"
"Lương tổng." Chu Sơ Hành thần sắc lãnh đạm, kêu đến xa lạ: "Tối nay tôi đến là có hai việc, một là đón Chiêu Chiêu về."
Anh dừng lại một chút.
Lương Lập Thân vừa nghe thấy xưng hô này, liền cứng đờ hai giây.
Lương Thanh Lộ nhìn người đàn ông chói mắt trước mặt, trong lòng rung động: "Hai đâu?"
Chu Sơ Hành: "Dĩ nhiên là lấy đồ của Chiêu Chiêu về."
Lương Kim Nhược: Ơ?
Giờ phút này Lương gia đã không còn giương cung bạt kiếm như ban nãy, cô rất dễ dàng đoán được thái độ của Lương Lập Thân đối với Chu Sơ Hành.
Lương Kim Nhược đứng lên, cũng mặc kệ chuyện anh gọi nhũ danh của minh.
Bất luận anh gọi là gì, giúp được mình là được.
Lương Kim Nhược đi tới cạnh anh, vô cùng tự nhiên khoác lấy cánh tay anh, "Ừm, hai thứ vừa rồi, đều mau đưa cho tôi."
"......"
Chu Sơ Hành không rút cánh tay ra.
Mà là liếc xéo cô, "Em muốn cái gì?"
Anh quét mắt nhìn đối diện, mẹ con hai người nghe thấy lời cô nói thì vẻ mặt khó coi, có lẽ yêu cầu khiến cho bọn họ rất đau xót.
Lương Thanh Lộ trộm ngắm anh, bất ngờ không kịp đề phòng bị nhìn đến.
Không phải nói, bọn họ đã lâu không gặp mặt cũng không liên lạc sao, tại sao đêm lại gọi đến thắm thiết, thân mật như vậy.
Khi Lương Thị và Trung Thế bắt đầu hợp tác, cô ta đã từng từ xa liếc nhìn, anh đối với tất cả mọi người đều lãnh đạm và xa cách.
Lương Kim Nhược hất cằm: "Vốn dĩ em cũng chỉ muốn cô ta rời khỏi Lương Thị, nhưng bọn họ nói đổi thành căn biệt thự này, em liền dứt khoát muốn cả hai luôn."
Có anh ở đây, cáo mượn oai hùm một chút.
Chu Sơ Hành nở nụ cười, quả thật là cô có thể làm được.
"Chu tổng. Yêu cầu như vậy có hơi quá đáng." Phương Lan Nhu nhẹ giọng nói: "Thanh Lộ cũng không phải người khác, hơn nữa, chúng ta sống ở đây lâu như vậy..."
"Tôi cũng sống ở đây rất lâu." Lương Kim Nhược ngắt lời bà ta.
Cô nắm chặt cánh tay của Chu Sơ Hành.
Vốn cho rằng bọn họ sẽ không buông tha, nhưng nếu họ dám nhắc tới, thì có nghĩa là trong lòng bọn họ biệt thự so ra bằng Lương Thị.
Chu Sơ Hành dĩ nhiên cảm nhận được động tác của cô, anh rũ mắt, trầm giọng hỏi: "Nếu như chọn một trong hai, em muốn cái nào?"
Lương Kim Nhược do dự một lát, "Lương Thị."
Cô biết cái nào nặng cái nào nhẹ.
Chẳng qua, cô ngẩng đầu nhìn anh, "Chu Sơ Hành, anh có ý gì?"
Hai người giống như đang thì thầm trò chuyện, hai người Lương Thanh Lộ và Phương Lan Như ở đối diện thấy bọn họ thân mật như thế, trong lòng thấp thỏm.
Tính toán đẹp đẽ ban đầu, sợ là thành công cốc rồi.
Chu Sơ Hành không trả lời cô, mà ngước mắt lên nói: "Lương tổng, nói chuyện riêng một chút."
Lương Lập Thân ngẫm nghĩ, "Được."
Trước khi Chu Sơ Hành lên lầu, hơi nghiêng người, thấp giọng nói: "Lương tổng, tôi không hy vọng trước khi tôi xuống lầu xảy ra bất kỳ sự cố nào khác."
Lương Lập Thân gật đầu: "Thanh Lộ, Lan Như, nghe thấy chưa?"
Chờ khi hai người khuất bóng, Lương Thanh Lộ rốt cuộc không thể nhịn được, vừa tức giận vừa ghen tị, nói với Lương Kim Nhược: "Bây giờ cô đang rất đắc ý nhỉ?"
Lương Kim Nhược nháy mắt, "Phải đó."
Sao lại không được đắc ý.
Lương Thanh Lộ tức đến bật ngửa.
Không biết qua bao lâu, thân ảnh cao gầy của Chu Sơ Hành cuối cùng xuất hiện trở lại, anh nhìn về phía Lương Kim Nhược: "Về thôi."
Lương Kim Nhược muốn hỏi nhưng vẫn nhịn xuống.
Bởi vì cô cảm thấy biểu cảm của Lương Lập Thân hình như không tốt cho lắm, mà ánh mắt nhìn mình cũng có vấn đề.
Lấy thủ đoạn của Chu Sơ Hành, khẳng định làm cho ông ta xuất huyết rồi đi.
Lương Kim Nhược đứng lên: "Đợi chút."
Cô lại đập vỡ bức tường kính.
Âm thanh vỡ vụn vang vọng khắp biệt thự, Lương Thanh Lộ và Phương Lan Như khiếp sợ, ngay cả Lương Lập Thaanh cũng chưa lấy lại tinh thần, mắt lấy đi toàn bộ tranh và cúp.
"Đi thôi."
Gần ra đến cửa, Chu Sơ Hành dừng bước, mở miệng một cách tùy ý, giống như cảnh cáo, lại giống như nhắc nhở.
"Lương tổng, nhanh chóng thực hiện lời hứa."
-
"Lời hứa gì?"
Vừa lên xe, Lương Kim Nhược liền mở miệng hỏi.
Chu Sơ Hành ở bên cạnh nghe thấy âm thanh giòn giã của những chiếc cúp va chạm bên tai, nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời cô.
"Đồ em muốn, còn có một chút lãi, còn có chuyện riêng."
Đột nhiên, anh mở mắt, khẽ nâng mí mắt, đem chiếc cúp trên đùi mình quăng sang một bên.
"......"
Lương Kim Nhược nhìn hành vi của anh, trợn tròn mắt.
"Thật ra anh không đến, em cũng có thể lấy được."
Nghe vậy, Chu Sơ Hành yên lặng nhìn cô một lúc, nói: "Cách thức em dùng quá gay gắt, chó càn dứt giậu."
Càng đến gần, vẻ ửng hồng trên mặt cô càng rõ ràng.
Không giống như là tức giận.
Chóp mũi Chu Sơ Hành ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng. Nghĩ đến trước đó cô đang ở party, có lẽ là đã uống rượu.
Anh không đến, sau khi cô uống rượu còn không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.
Lương Kim Nhược: "Vậy thì lấy một nửa."
Dù rằng những gì anh nói là sự thật, nhưng cô thực không vui.
Lại nói, cái người bị gọi là Diêm Vương như anh cư nhiên còn nói em gay gắt!
Chu Sơ Hành liếc mắt một cái liền nhìn thấu thần sắc của cô, chậm rãi nói: "Muốn thì muốn hết, lấy về một nửa thì làm nữ vương cái gì."
Lương Kim Nhược tức giận rồi: "Em là nữ vương party!"
Chu Sơ Hành ồ một tiếng: "Lần trước em không phải còn là Nữu Hỗ Lộc Chiêu Chiêu sao?"
Lương Kim Nhược nghiến răng.
Cô quay đầu không thèm nhìn anh, cao giọng hỏi: "Hiện tại muốn đi đâu?'
Tô đặc trợ một đường luôn vô hình ở ghế trước lên tiếng, một câu tổng kết: "Chu tổng đã đặt sẵn bữa tối cho hai người rồi."
Chỉ có điều, muộn như vậy, phỏng vấn chắc là phải đẩy sang ngày mai rồi.
Chu Sơ Hành nghe thấy lời anh ta nói, cũng không phủ nhận.
Lương Kim Nhược vừa nghe, dè dặt quay lại: "Sao anh biết em ở đấy?"
"Đoán."
"Ông chủ đến Đàn Duyệt Phủ."
Hai người trả lời hoàn toàn khác nhau.
Chu Sơ Hành lườm Tô đặc trợ một cái, Tô đặc trợ ngậm miệng.
Lương Kim Nhược chớp chớp hàng mi, vừa nghe liền biết Tô đặc trợ nói thật, khóe môi bất giác cong lên: "Vừa hay, em đói rồi."
Cô đem hết cúp trước đây của mình chất đống lên đùi anh.
"Ở đây em không đặt xuống được."
Chu Sơ Hành cau mày, nhưng không có gạt đi.
Lương Kim Nhược mở điện thoại, nhận được tin nhắn từ Tô Ninh Dung: [Chiêu Chiêu, Ân tổng có đi chống lưng cho cậu không?]
Xem ra là từ miệng cô ấy biết được cô ở Lương gia.
Lương Kim Nhược quay sang hỏi Tô đặc trợ: "Các anh đến Đàn Duyệt Phủ làm gì?"
Tô đặc trợ qua gương chiếu hậu nhìn thấy sếp đang nghỉ ngơi.
Ngẫm nghĩ, anh ta trả lời: "Ông chủ phát hiện cô không ở nhà."
Lương Kim Nhược ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, duỗi tay chọc nhẹ vào tai anh: "Này, lãi mà anh nói là cái gì?"
Sau đó rất nhanh thu tay lại.
Chu Sơ Hành không bắt được: "Buổi tối trở về rồi nói."
Vốn dĩ không có gì, nhưng Lương Kim Nhược lại như thể được khai sáng.
Đầu tiên là phát hiện không thấy cô, rồi đi Lương gia đón cô, bây giờ lại là trở về, về nơi nào ------ khẳng định là Nguyệt Lan Loan.
Thảo nào tự dựng lại gọi nhũ danh của cô.
Có việc gọi Chiêu Chiêu, không có việc thì Lương Kim Nhược.
Cô hiểu rồi.
Anh là sợ cô chạy mất, không thèm muốn được thân thể của cô!