Cuối cùng Nam Gia Ngộ mất ngủ cả đêm. Anh không thể chợp mắt được,cứ nghĩ đến giấc mơ đấy.
Năm giờ sáng, Nam Gia Ngộ ra khỏi phòng, anh muốn ra ngoài cho dễ chịu thì nhìn thấy cửa phòng của cô mở. Anh thấy lạ, chẳng phải cô ta ở dưới nhà sao?
Nam Gia Ngộ đi qua,thấy Đường Dịch chống nạn ngồi xuống, cô đưa tay kéo hộc tủ ra cầm lọ thuốc lên rồi đổ ra hai viên uống vội.
Nam Gia Ngộ đã đặt dấu chấm hỏi cho lọ thuốc đó. Cuối cùng cô ta đang uống cái gì?
Anh đi vào, đi đến chỗ Đường Dịch giật lấy lọ thuốc của cô.
" Anh...".
Đường Dịch giật mình.
Nam Gia Ngộ nhìn cô, nhìn vẻ mặt của cô dường như cả đêm không ngủ rồi.
"Cô...đang uống cái gì đây?"Nam Gia Ngộ hỏi.
Đường Dịch quay mặt sang một bên, không dám đáp lại.
Không tin được anh lại biết chuyện này,vốn dĩ cô đã giấu rất kín rồi mà.
Nam Gia Ngộ nhìn cô rồi cầm lọ thuốc trên tay.
"Cô vì cái này mà tự lên đây lấy sao?".
Đường Dịch cắn môi dưới. Đúng thật cô không thể ngủ, cả đêm chỉ thức trắng. Đường Dịch chịu không được nữa mới dùng nạn đi lên phòng lấy, cũng rất khổ sở mới lên tới đây được với cái chân bị thương này.
Nam Gia Ngộ có chút nóng giận trong lòng. Anh im lặng cầm lọ thuốc rời đi,Đường Dịch chỉ biết cúi đầu xuống bởi vì cô không biết mình nên nói gì, biện hộ sao cho đúng.
...
Nam Gia Ngộ đến Nam thị với tâm trạng chẳng vui vẻ gì. Anh ném lọ thuốc trên tay sang cho thư kí:" Tìm hiểu xem đây là thuốc gì ".
" Còn nữa, tìm hiểu xem Đường Dịch kia có đi tìm bác sĩ nào hay không ".
Thư kí gật đầu rồi cầm lọ thuốc rời đi. Nam Gia Ngộ ngồi xuống ghế,cả đêm không ngủ còn nhìn thấy Đường Dịch uống thuốc gì mà mình chẳng biết thật sự làm anh khó chịu.
Nam Gia Ngộ mở máy tính lên. Gần đây có một tên sát nhân giết người hàng loạt,nạn nhân đều là nữ, điểm chính của họ là những cô gái tóc dài.
Anh ngớ ra, tự dưng nhớ đến mái tóc của Đường Dịch.
" Mình bị điên à?" Anh bỏ con chuột xuống, xoay ghế ra phía cửa sổ. Khi không lại toàn nghĩ những thứ vớ vẩn thế này chứ?
...
Bị anh lấy thuốc, Đường Dịch khổ sở lấy lọ khác ra. Cô uống vào thì cũng có thể đi ngủ,an giấc trên giường của mình.
Ôn Noãn không biết chuyện Đường Dịch tự mình lên phòng,lúc vào kiểm tra Đường Dịch đã xuống nhà, ngoan ngoãn ngủ trên giường. Ôn Noãn chỉ nghĩ cô còn ngủ nên không làm phiền, chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại điều hòa rồi ra khỏi phòng.
Gần đây cô cũng đã mệt, tốt hơn nên để thiếu phu nhân nghỉ ngơi nhiều một chút.
...
Đến trưa, thư kí quay lại báo cáo. Đúng là cấp dưới của Nam Gia Ngộ, cái gì cũng nhanh.
"Chủ tịch, thuốc mà ngài đưa tôi chính là thuốc an thần ".
" Còn nữa thiếu phu nhân gần đây đã tìm đến bác sĩ tâm lý ".
" Để tiện trao đổi, tôi đã mời vị bác sĩ đó đến đây luôn rồi ạ ".
Cửa được đẩy vào, Khương Thần tiến vào. Được Nam Gia Ngộ mời đến đây thật bất ngờ mà.
" Khương Thần?"Nam Gia Ngộ nhăn mặt. Sao người phụ nữ kia lại đi tìm tên này thế này?
Khương Thần cười,lấy trong túi ra một cây kẹo, anh tiến đến ghế ngồi xuống. Thư kí cũng hiểu, lui về sau rồi ra khỏi phòng.
Nam Gia Ngộ đứng lên,tiến về phía ghế ngồi xuống.
" Tôi khuyên cậu đừng tìm hiểu về bệnh tình của Đường Dịch " Khương Thần bảo.
" Tại sao lại giấu tôi?".
" Vì tôi không muốn cậu làm bệnh cô ấy nặng hơn " Khương Thần thẳng thắng nói.
"Cậu chính là nguyên nhân gây bệnh, với cái tính tình thế này có biết cũng chẳng giúp được gì đâu ".
"Cậu...".
Khương Thần cười cười,lấy ra tập bệnh án của Đường Dịch.
"Tôi chỉ có thể cho cậu biết một nửa,nửa còn lại tôi xin phép giấu đi ".
Nói xong Khương Thần đứng dậy. Định rời đi thì nhớ ra gì đó, dừng chân lại nhắc nhở:" À mà...".
" Chú ý đến Đường Dịch giúp tôi,đừng để cô ấy uống thuốc quá nhiều ".
"Đường Dịch không thể ngủ ".
Nói xong anh mới chịu rời đi. Nam Gia Ngộ nhìn bóng lưng Khương Thần đang khuất dần,anh cầm bệnh án mà Khương Thần đưa lên xem.
Tại sao...lại gặp bác sĩ tâm lý chứ?
...
Đường Dịch ngủ một mạch đến trưa mới thức. Vừa ngủ dậy thì Hứa Duật Sâm cũng gọi đến.
"Tôi đây ".
[ Cô thấy sao rồi? Chân có đau không? ]
" Không sao, tôi thấy rất ổn. Đừng lo ".
[ Duật Phong muốn mời cô ăn cơm, chiều nay cô có bận gì không? ]
Cô nhìn lên đồng hồ. Đêm nay Nam Gia Ngộ có lẽ sẽ về trễ như ngày thường,dù sao sự xuất hiện của cô trong nhà cũng làm anh khó chịu. Thôi vậy, cô ra ngoài cho dễ chịu đôi bên luôn.
" Được chứ, tôi sẽ bắt xe đến đó ".
[ Không cần đâu, tôi sẽ đến đón cô ]
...
Buổi chiều. Ôn Noãn đẩy Đường Dịch ra cổng, Hứa Duật Sâm liền mở cửa xe, anh tiến đến vòng tay qua bế cô lên xe.
Ôn Noãn thấy Hứa Duật Sâm là một người đàn ông ấm áp,ít nhất anh cũng không có như Nam Gia Ngộ, vừa lạnh lùng lại còn độc mồm độc miệng với thiếu phu nhân.
" Chúng tôi đi nhé ".
Ôn Noãn cúi đầu, xe của Hứa Duật Sâm cũng rời đi.
Cả hai đi chưa lâu thì Nam Gia Ngộ về nhà, anh vừa về đã đem cả một bầu trời u ám cho nơi đây.
Nam Gia Ngộ ngồi xuống sofa, anh nới lỏng cà vạt, đang suy nghĩ xem có nên hỏi Đường Dịch về việc cô gặp Khương Thần điều trị tâm lý hay không.
" Cô ta đâu?" Nam Gia Ngộ hỏi.
" Thiếu phu nhân đã ra ngoài rồi ạ ".
Nam Gia Ngộ cau mày, từ khi nào cô ta có bạn vậy?
" Cô ta đi với ai chứ?".
Ôn Noãn cười, vui vẻ đáp:" Ông chủ đừng lo, phu nhân đi với Hứa Duật Sâm. Anh ấy sẽ chăm sóc hết sức chu đáo cho thiếu phu nhân, đảm bảo không có tổn thương và làm phu nhân buồn đâu ".