Tàn Nhẫn: Người Chồng Máu Lạnh

Chương 8: Đến Đón Cô



Ôn Noãn thành công chọc tức Nam Gia Ngộ. Anh tức đến mặt nổi ba vạch đen,sát khí vây quanh rồi.

Ôn Noãn thản nhiên nhún vai. Tại sao cô to gan vậy, dám chọc tức Nam Gia Ngộ mà không lo gì.

Cô từng để ý nhiều lần và thấy rằng Nam Gia Ngộ luôn để tâm đến thiếu phu nhân. Nhìn vào có lẽ chính Đường Dịch cũng không hề biết. Nhưng ánh mắt của Nam Gia Ngộ nhìn Đường Dịch có gì đó rất lạ, cứ như có khuất mắt gì ở đây mà chưa ai giải đáp cho họ biết.

Nam Gia Ngộ sau khi nghe Ôn Noãn nói thì đành về phòng. Trong lòng đã nổi trận lôi đình rồi nhưng anh lại không thể làm lớn, tức giận rồi đùng đùng tìm Đường Dịch lôi kéo cô về. Bởi vì như thế chẳng khác gì anh đang tự vả một cái vô mặt mình chứ?

Nam Gia Ngộ ngồi xuống ghế, tiện tay anh mở ti vi lên. Gần đây liên tục đưa tin về tên sát nhân hàng loạt kia,anh cũng không để tâm đến. Để ti vi ở đó rồi cầm đồ vào phòng tắm mà thôi.

...

Đường Dịch đến dùng bữa với hai anh em nhà họ Hứa tới tận tối. Thời gian ở bệnh viện được hai người họ chăm sóc, Đường Dịch đã cởi mở hơn và xem họ là bạn của mình.

Đã trễ,Hứa Duật Sâm lái xe đưa cô về. Nhưng đi được một đoạn thì thư kí gọi anh bảo có việc gấp, muốn anh đến công ty giải quyết. Đường Dịch ngồi cạnh nghe thấy, cô bảo:" Để tôi bắt xe về là được rồi, anh giải quyết công việc của mình đi ".

" Nhưng mà...".

" Không sao đâu, còn một đoạn đường ngắn nữa cũng về Nam gia rồi ".

Tình huống bất đắc dĩ nên Hứa Duật Sâm cũng chịu thua. Anh tấp xe vào, để cô ngồi trên xe lăn rồi đứng ở đấy bắt giúp Đường Dịch một chiếc taxi.

Sau khi đưa cô lên xe, anh còn kĩ càng dặn dò tài xế phải đưa cô về đến nhà nhanh nhất có thể.

" Về nhà phải gọi cho tôi biết đấy " Hứa Duật Sâm nói.

Đường Dịch gật đầu, anh an tâm một chút đóng cửa xe lại, nhìn chiếc taxi đó rời đi.

Hứa Duật Sâm cũng trở lại xe. Anh quay vô lăn cho xe quay đầu lại, bởi vì công ty anh ngược hướng về Nam gia.

Ngồi trên taxi vừa được năm phút thì bác tài có điện thoại.



" Tôi biết rồi ".

Bác tài cúp máy rồi quay lại nhìn cô:" Cô gái, cô có thể xuống xe không?".

Đường Dịch khó hiểu nhìn ông.

" Con trai nhỏ tôi bị sốt cao, vợ tôi gọi tôi về đưa thằng bé đi bệnh viện ".

" Làm ơn, con trai tôi đang bị bệnh " Bác tài nói.

" Được,bác cho tôi xuống đi ".

Đường Dịch vội nói.

Tài xế liền cho xe tấp vào. Một lần nữa cô lại xuống xe, ngồi trên xe lăn nhìn chiếc taxi đó rời đi. Đường phố vắng vẻ,bây giờ đã quá trễ rồi.

Đường Dịch đưa tay di chuyển xe lăn, cô cũng không biết còn chiếc taxi nào cho mình về không. Cô khó nhọc ngồi trên xe tiến về phía trước.

Đằng sau xa xa...một người đàn ông đội nón bảo hiểm tay cầm gậy bóng chày nhìn về phía Đường Dịch, dường như đã thấy mục tiêu mới rồi...

...

Nam gia.

Nam Gia Ngộ cảm thấy lồng ngực trái của mình rất đau. Anh cúi người xuống, đưa tay lên siết chặt áo mình lại, cả mặt Nam Gia Ngộ không còn chút sắc nào.

Anh từ từ tiến đến phía giường ngồi xuống. Mãi mới ổn lại hô hấp, không biết mấy nay bị gì mà anh cứ đau như vậy.

Nam Gia Ngộ đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã trễ như vậy nhưng vẫn chưa thấy Đường Dịch trở về.

" Cô ta quên luôn đường về nhà sao? " Anh bắt đầu lẩm bẩm.

Vừa lo vừa giận, lần này lại nổi lên một cảm giác lo lắng rất kì lạ.



...

Đường Dịch vẫn còn ở ngoài đường, cô không bắt được xe. Ngồi lưỡng lự một lúc,cô cầm điện thoại lên rồi nhìn số điện thoại của Nam Gia Ngộ.

Bây giờ chỉ có thể cầu cứu anh mà thôi.

Cô hít thật sâu, rồi mới bấm gọi anh.

" Alo ".

[ Alo? ]

" Là em đây...anh có thể...cho tài xế đến đón em không?" Đường Dịch lấp ba lấp bấp nói.

[ Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không? ]

" Em...em xin lỗi...nhưng em không thể bắt xe...em vẫn còn ở ngoài đường ".

Đầu dây bên kia im lặng, tim Nam Gia Ngộ lại đau nhói lên. Anh siết chặt điện thoại,không hiểu sao...

[ Gửi vị trí cho tôi ]

" Hả?".

[ Tôi đến đón cô ]

...

Nam Gia Ngộ hấp ta hấp tấp lái xe đi theo bản đồ chỉ đến chỗ cô. Đi được một lúc cũng đến, con phố giờ này đã không có ai rồi.

Anh nhìn thấy cô ở bên đường, Nam Gia Ngộ xuống xe, vừa định sang đường thì nhìn thấy từ đằng xa một gã đàn ông đầu đội nón tay cầm gậy bóng chày đang lao đến phía cô. Nam Gia Ngộ trợn mắt to, anh vội chạy đến rồi hô lớn:" Đường Dịch...phía sau!!!".