Sau chuỗi ngày tăng ca miệt mài, Đồng A lê bước mệt mỏi về nhà, chẳng còn sức lực cho bất cứ điều gì. Nằm dài trên ghế sofa, lướt điện thoại vô định như níu lấy điểm tựa mong manh bên bờ vực thẳm, Đổng A không ngờ rằng bản thân cũng nếm trải mùi vị stress. Cuộc sống người lớn vốn chẳng dễ dàng.
Hắn mơ hồ nhớ về thời thiếu niên với những hoài bão như bao người, nhưng giờ đây, tất cả tan biến sau những va đập của xã hội. Đổng A không hiểu vì sao mỗi khi nhớ lại quá khứ, mọi thứ đều mịt mờ, như có một bức màn mỏng che khuất, tạo nên cảm giác khó chịu vô cùng.
Bỏ lỡ bữa tối, chán ăn, Đổng A biết rằng bản thân không thể tiếp tục chìm đắm trong uể oải.
28 tuổi, nhân viên văn phòng tại một công ty kỹ thuật nhỏ, Đổng A mang theo ký ức về vấn đề giao tiếp từ thuở ấu thơ. Luôn cảm thấy lạc lõng, không thuộc về thế giới này, việc duy trì một mối quan hệ đơn giản cũng khiến hắn kiệt sức, huống chi là hòa nhập xã hội.
Học cách đóng kịch, biến hóa như tắc kè hoa để hòa nhập, ít nhất Đổng A tự cho là vậy. Nhưng diễn kịch mãi cũng chỉ là diễn kịch, mang đến mệt mỏi và lo âu.
Ông trời lấy đi khả năng thể hiện cảm xúc chuẩn xác của Đổng A nhưng lại ban cho hắn trí nhớ phi thường và tốc độ xử lý thông tin vượt trội, biến hắn thành một "tiểu thiên tài". Tuy nhiên, trong xã hội cạnh tranh khốc liệt này, tài năng không thôi là chưa đủ. Không biết cách thể hiện bản thân, không biết nắm bắt cơ hội, Đổng A chẳng khác người thường, thậm chí còn gặp nhiều khó khăn hơn bởi vấn đề tinh thần.
9 giờ tối
Sau một tiếng thả hồn phiêu du, Đổng A tiến đến góc làm việc - một xưởng DIY thu nhỏ của riêng hắn. Mỗi tối, hắn cần mẫn mày mò với những dụng cụ nhỏ bé để tìm kiếm bình yên trong tâm hồn. Đây là sở thích và cũng là chỗ dựa tinh thần duy nhất của Đổng A.
Căn phòng trọ chật chội của hắn được bài trí đơn giản: từ cửa chính bước vào là khu bếp liền kề phòng khách, một phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Bị ảnh hưởng bởi sở thích và tính cách, căn phòng trở nên lộn xộn vô cùng. Khu vực phòng khách được cải tạo thành khu DIY, nơi hắn dành để sáng tạo và trưng bày những tác phẩm nghệ thuật của mình. Ngoại trừ bà chủ nhà, căn phòng hiếm khi đón tiếp vị khách nào khác.
Giống như đa số người cùng sở thích, Đổng A am hiểu nhiều lĩnh vực nhưng không chuyên sâu vào bất kỳ lĩnh vực nào. Hắn thỏa mãn đam mê sáng tạo bằng việc DIY đủ thứ, từ dụng cụ sinh tồn, các sản phẩm có motor như quạt điện, máy khoan, máy phát điện,... Tuy nhiên, điều khiến hắn tự hào nhất là khả năng tự chế v·ũ k·hí. Mặc dù chưa bao giờ sử dụng đến chúng, Đổng A xem chúng như những tác phẩm nghệ thuật độc đáo, bí mật nhỏ của riêng mình. Hắn cất giữ cẩn thận những "tác phẩm" này trong phòng, không bao giờ mang ra ngoài nên không ai hay biết, tránh rước họa vào thân.
Ngồi vào bàn làm việc, Đổng A ngắm nhìn tác phẩm đầu tay cũng là tác phẩm ưng ý nhất của mình: cây nỏ tự chế. Tuy ý tưởng chế tạo v·ũ k·hí có phần điên rồ, nhưng nó lại từng là ước mơ của biết bao nam nhân.
Cây nỏ được sơn đen tuyền, toát lên vẻ mạnh mẽ. Báng nỏ bằng gỗ được mạ viền hoa văn bằng bạc, tạo điểm nhấn tinh tế. Kích thước nhỏ gọn vừa vặn với tay cầm, nhưng nhờ cánh cung làm từ vật liệu cacbon, nó có thể chịu được lực căng dây rất cao, mang lại uy lực không thể xem thường.
Đi kèm với cây nỏ là 10 mũi tên bằng thép luyện, bao da đeo sau lưng và ống tên. Để hoàn thành tác phẩm này, Đổng A đã miệt mài suốt một năm trời. Cũng chính nhờ nó, ngày qua ngày, hắn có thêm động lực để bám trụ nơi thành thị xô bồ này.
Nhìn ngắm "đứa con tinh thần" của mình một lúc, Đổng A hít vào một hơi thật sâu rồi tập trung vào dự án dang dở - khẩu súng thuốc nổ đen mang đậm phong cách hoài cổ. Hắn mơ hồ nhớ về món đồ chơi đầu tiên của mình - một khẩu súng gỗ do chính tay viện trưởng viện cô nhi - người đã nuôi nấng hắn - làm tặng. Không biết giờ đây món đồ chơi ấy đã thuộc về đứa trẻ nào khác. Ký ức ấy gợi cho hắn niềm xúc động và hoài niệm khôn xiết.
Súng thuốc nổ đen tự chế đã đi vào giai đoạn hoàn tất, chỉ còn sửa lại tay cầm cho phù hợp là xong.
Súng này được trang bị một ống nòng chắc chắn, chứa trong lòng một lõi nổ tự chế. Lõi nổ được tạo ra từ việc kết hợp các thành phần hóa học như, kali nitrat, than củi và lưu huỳnh, cùng với một chất cháy, để tạo ra hiệu ứng nổ mạnh.
Sau khi đặt lõi nổ đen vào ống nòng, bóp cò, lõi nổ đen cháy, sức nổ mạnh sẽ đẩy đầu đạn đi. Thuốc nổ đen rất dễ chế hắn đã chế được một hộp. Nhưng đạn còn chưa chế ra. Không lo lắng, dòng súng sơ khai này đầu đạn là rất dễ chế tạo. Hôm nay đã là thứ 6, tiếp theo hai ngày nghỉ, hắn dự định sẽ ở nhà hoàn thành nó.
(Đây chỉ tham khảo, các bạn không nên làm theo nhé, rất nguy hiểm)
Do mang tính trưng bày là chính, không dự định chế nhiều đạn và thuốc súng. Nó được chế sẵn với mục đích hôm nào về cô nhi viện, sẽ lén đem vào núi, bắn thử xem có hoạt động được hay không.
Loay hoay đến 11h30 tối mới thấy chếnh choáng đầu, có lẽ vì đói, Đổng A dự định đi xuống cửa hàng tiện lợi đối diện dãy lầu trọ, để mua ít đồ ăn lót dạ.
Phòng trọ ở lầu năm, đã là tầng cao nhất của cả dãy trọ. Do là lầu cũ nên chẳng có thang máy. Đi trong dãy hành lang cũ kỹ, không được chiếu sáng đầy đủ, cứ như lọt vào một cảnh quay của bộ phim kinh dị nào đó… Đồng A rất ghét cảm giác này…
Chẳng mấy chốc đã băng qua đường, tiến vào cửa hàng tiện lợi. Ở quầy hoàn toàn không có nhân viên, bên ngoài đường cũng không có xe chạy, xa xa thoáng có bóng người nhưng rất ít. Bây giờ đã về khuya, vắng lặng là chuyện bình thường, nhưng không khí vắng lặng một cách quỷ dị như thế này, để Đồng A cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Không vội mua hàng, hắn dừng lại lắng nghe. Bỗng dưng nghe thấy những tiếng động lạ đang to dần, như có cái gì đó lao đến chỗ hắn đứng.
Thật nhanh!
Tiếng rên rỉ và xoay trở đó khiến Đồng A cảm thấy rất bối rối. Không kịp suy nghĩ thêm gì nữa, Đổng A lập tức chạy lại cửa chính muốn thoát đi. Chưa kịp đẩy cửa ra, một bóng đen đã theo sau bổ nhào lên người.
Đó là nhân viên cửa hàng, lúc này người này mặt mày dữ tợn, hai mắt vằn vện tia máu, lỗ mũi, lỗ tai, miệng đều trào ra máu tươi. Cú bổ nhào mặc dù nhanh, nhưng Đồng A may mắn tránh thoát.
"Đậu moá! Cái quái gì?...."
Không kịp chửi thề, chỉ có thể bất đắc dĩ lộn lại trong quán. Cửa chính gần quầy thu ngân nên lập tức nhào về hướng đó. Phía sau quầy thu ngân, liếc mắt liền thấy một t·hi t·hể, mặc đồng phục nhân viên khác, ngã ngồi trong vũng máu, điều này làm hắn sợ quá sức. Không suy nghĩ gì nữa, chạy về góc quán xa cửa chính nhất, theo bản năng tránh xa "người điên kia". Đổng A chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Cửa hàng tiện lợi ở trong góc, Đồng A chạy mấy hơi đã đến. Nhưng tuyệt vọng phát hiện, quán không có cửa sau. Cực độ sợ hãi khiến adrenaline tiêu thăng, làm cho phản ứng nhanh hơn rất nhiều.
Thấy cách 2 bước là chỗ bán kéo, nhanh như chớp, hắn nhảy qua chộp vào. Tay dùng lực kéo xuống lớp bao bì nhanh và mạnh tới nỗi ghim bấm trên bao bì găm vào tay, đều không cảm thấy đau.
Vừa quay đầu lại, người nhân viên kia đã đến phía sau lưng, nhảy bổ vào và đẩy cho cả 2 nằm lăn ra nền nhà. "Người điên" lực lớn vô cùng, khiến Đổng A ngã choáng váng. Chưa kịp làm gì đã thấy người kia đưa khuôn mặt dữ tợn trườn đi lên, làm bộ muốn cắn vào mặt.
Nội tâm Đồng A rên lên một tiếng "hỏng!" …
Vội vàng, hắn mới kịp đưa tay phải đẩy vào trước ngực "người điên" nhưng do quá gấp, lực đạo không đủ, chỉ khiến người nọ nghiêng về phía bên trái. Cùng lúc đó tay trái cầm kéo không chút do dự đâm về cổ của "người điên" .
Cây kéo đâm sâu vào, trong tưởng tượng máu phun xối xả không có xuất hiện, thay vào đó là dòng máu đặc sệt như tương đen có lẫn bợn xanh lục, tanh hôi làm người ta mắc ói.
Đổng A tuyệt vọng phát hiện, nhát đâm đó không hề khiến người nọ dừng lại. Chỉ chỉ kịp đưa tay phải chống tại lồng ngực đối phương, không cho tiếp cận, nhưng không may sao, đối phương lực lớn quá, ép hắn lâm vào hiểm cảnh. Trong tích tắc này cứ như bullet time, hắn thấy rất nhiều hình ảnh bây vụt qua trong mắt…
"Mình chấm dứt ở đây sao? Mà cũng ko có gì là không tốt, mình sống quá mệt mỏi rồi.! "
Đây có lẽ sẽ là những người bình thường suy nghĩ, những người bị cuộc sống vùi dập, mất động lực với thói quen tự mua chuộc bản thân, dễ thỏa hiệp hay làm. Nếu Đổng A buông tay, câu chuyện sẽ chấm dứt.
Nhưng không, không hiểu là mãnh liệt không cam tâm bùng lên, hoặc là s·ợ c·hết, chỉ chưa tới một phần ngàn giây, dựa vào bản năng sinh tồn hắn tự phát biểu trong lòng một cách hùng hồn: "mình không thể c·hết như vậy."
Giống như là ảo giác, ở trạng thái nguy hiểm cực độ, như có cái gì bị đột phá, hắn cảm nhận được mình còn rất nhiều chuyện chưa làm, còn rất nhiều chuyện cần mình đi làm. Không thể chấm dứt ở đây.
Dựa vào tinh thần cỗ vũ, Đổng A vùng lên mạnh mẽ, tay phải túm lấy cổ áo đồng phục của đối phương rồi đẩy ngã qua một bên, nằm trên đất dựa thế, vùng dậy, lấy tay cầm kéo đâm liên hồi.
Ban đầu đâm từ ngực nhưng không có hiệu quả, trong đầu linh quang loé lên, nhắm ngay hốc mắt đâm xuống. Nhưng do hắn cầm là kéo, nên rất khó lún sâu vào, quyết đoán buông tay phải. Mặc cho giãy dụa hắn dùng hai tay và cả thân thể gì chặt đẩy vào, người nhân viên vùng vẫy quá ác, phải 30 giây sau, cây kéo đâm sâu vào, người kia mới triệt để yên tĩnh trở lại.
Mặc dù "Người điên" đã ngừng giãy dụa, phải mất thêm 30 giây nữa, Đồng A mới buông tay ngã nằm sang một bên, tay run rẩy, miệng hô hô thở dốc.
Đến bây giờ, Đổng A không cách nào hiểu được: "mình làm sao còn sống?" Cũng đến bây giờ, mới manh nha đoán được, người nhân viên kia, có thể không phải điên, mà như trên phim ảnh vậy, giống hệt zombie.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, làm sao chuyện này có thể xảy ra trong hiện thực. Mọi chuyện đột nhiên như thế, một chút báo hiệu cũng không có, thật không kịp chuẩn bị.