Không dám suy nghĩ lâu, Đổng A chạy vọt ra ngoài, bây giờ nhìn những người ở xa trong ánh đèn lờ mờ, mới phát giác được dị thường. “Người” ở đằng xa kia di chuyển cũng quá kỳ quái, cùng dáng đi của zombie rất giống. Không dám hi vọng xa vời, hắn vừa mới trải qua sinh tử, suy nghĩ thông suốt cực kỳ.
Việc cần gấp là thu thập vật tư trở về phòng. Nghĩ liền làm, Đồng A vội vàng quay lại cửa hàng tiện lợi, chạy ra phía sau quầy lễ tân kiếm lấy bao nilon thuận tay lấy luôn ba lô của nhân viên. Từ balo có thể nhận ra được là sinh viên đại học làm part time. May người kia không rèn luyện thể lực nhiều, nếu không hắn đã cắm ở đây.
Suy nghĩ trong đầu bay nhanh, Đồng A lập tức thu thập mì ăn liền, đồ đông lạnh, kẹo bánh, nước giải khát đóng chai, muối, đường, gia vị…
Đổng A cũng rất là bất đắc dĩ. Nhân viên văn phòng như hắn rất ít khi nấu cơm, trong nhà ngoài các “tác phẩm nghệ thuật" ra, cái gì cũng thiếu.
Đổng A bây giờ rất mệt mỏi động tác lại không chậm. Chưa tới 10 phút, đã thu thập được 10 túi nilon căng phồng, mỗi tay xách 3 túi, còn lại 4 túi, hắn lấy dây xâu lại đeo qua cổ. Phía sau lại mang một ba lô căng phồng, xách nặng đến nỗI hai chân cảm giác như đúc bằng chì, đi lại dị thường khó khăn.
Mang nặng như vậy băng qua đường hay leo lầu mà gặp zombie thì hắn c·hết chắc. Nhưng biết mình phải đánh cuộc, lần này về phòng, không biết lần tiếp theo mình ra là khi nào, Đổng A phải nhiều lấy một ít, để phòng bất cứ tình huống nào. Hơn nữa con đường khá nhỏ, khu dân cư đã cũ kỹ và vắng người, không phải không có cơ hội.
Không xoắn xuýt nhiều, sau khi bỏ lại tất cả tiền mình có lên trên quầy, quan sát bên ngoài 2 phút không thấy zombie mới hít thở mấy hơi thật sâu rồi vắt chân lên cổ mà chạy.
Hắn không biết mình lấy ở đâu ra nhiều sức lực như thế. Băng qua đường, leo 5 tầng lầu, buông xuống túi nilon, lấy chìa khoá mở cửa, dùng chân đá mấy túi nilon dưới đất vào trong, đóng cửa, buông xuống hành lý,… một mạch mà thành không dư thừa một động tác nào.
Đồng A nằm lăn ra trên nền nhà hô hô thở dốc. Không được một lát hắn vùng dậy thay đổi quần áo kiểm tra xem mình có bị trầy xước, có dính vào loại máu tanh hôi đó hay không. Suy đoán tám phần phải giống như trong phim, nếu mình bị cắn, hay v·ết t·hương dính vào máu hoặc dịch nhờn của zombie, hẳn phải c·hết không thể nghi ngờ.
May thay trầy xước tuy có, cũng không đáng ngại.
Đồng A không hiểu, nếu đêm nay zombie bùng phát thì không phải đêm đầu tiên là hỗn loạn nhất à. Tại sao lại yên tĩnh như vậy. Cũng không lo lắng cửa sẽ bị zombie phá mở chui vào, bởi phá cửa sẽ tạo động tĩnh phi thường lớn. Đổng A tin rằng hắn có đủ thời gian để chuẩn bị.
Tác phẩm nghệ thuật: nỏ tự chế đã sẵn sàng. Có thể sử dụng tác phẩm nghệ thuật của mình trong lòng càng là ngũ vị tạp trần. Lý trí nói cho hắn biết nên quay lại cửa hàng tiện lợi mang thêm ít đồ nữa nhưng thân thể cơ bắp nói mình nên ở nhà, không còn đủ sức nữa rồi.
Ăn vội hai cái bánh bao thịt, vừa ăn vừa hồi tưởng chuyện đã xảy ra, Đổng A chỉ biết cười khổ:
"Với một người sống bình thường thôi đã chật vật như vậy, bây giờ còn một bộ tận thế nữa, sống sao cho nổi trời ơi!" Hắn đối với tương lai phần lớn là mờ mịt.
Đổng A chẳng dám tiến vào phòng ngủ, sau khi tắm rửa cứ vậy để nỏ và tên bên cạnh nằm trên sofa chìm vào giấc ngủ.
Đúng 1:00 am
Bỗng dưng còi báo động vang toàn thành phố. Tiếng còi cũng kéo Đồng A từ giấc ngủ chập chờn kia về với hiện thực. Hắn vội vàng bật dậy nắm nỏ, cài tên, lên dây sau đó vội chạy tới bên cửa sổ.
Hắn chọn một góc kín đáo và có tầm nhìn rõ ràng, nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy xa xa chân trời, ánh đèn khẩn cấp nhấp nháy cùng với khói lửa bốc lên bốn phía.
Dưới đường "người" cũng nhiều hơn, tập tễnh hướng về phía có c·háy n·ổ bước đi. Hiển nhiên zombie là n·hạy c·ảm với âm thanh. Chốc chốc lại nghe thấy tiếng trực thăng bay vụt qua đỉnh đầu. Xa xa trung tâm thành khu lại vang lên từng t·iếng n·ổ rung trời.
Tiếp theo, Đổng A cũng nghe thấy ngoài hành lang phát ra tiếng động. 8, 9 phần mười là zombie. Tiếng đập cửa bên ngoài khiến tim như nâng lên cổ họng. Hắn đã đánh giá cao độ chắc chắn của cái cửa cũ rích ấy. Đồng A vội đẩy cái tủ đựng đồ DIY để tạo chướng ngại, trong trường hợp chúng cố gắng xâm nhập vào phòng.
Chuẩn bị xong, ôm trong tay nỏ, Đổng A biết mình cần giữ bình tĩnh và tập trung cao độ, cố gắng không phát ra tiếng động, duy trì sự im lặng tuyệt đối, kiên nhẫn chờ đợi đến khi đám zombie di chuyển ra xa. Hắn biết bây giờ trở đi hỗn loạn bắt đầu.
...
Cả đêm trôi qua trong sự chờ đợi dài dằng dặc. Tiếng đập cửa của zombie cứ như một bản nhạc lắm cao trào khiến Đồng A sợ bóng sợ gió một hồi.
6:00am
Hai mắt vằn vện tia máu ngồi phía sau sofa chăm chú nhìn vào cửa chính.
“Moá nó!” đập cửa cả đêm! Tụi mày có thôi đi không hả?" Đổng A hùng hùng hổ hổ nói.
Thực sự như là động cơ vĩnh cửu vậy, tụi zombie đập cửa cả đêm! Hắn không dám cũng không thể chợp mắt, khiến trong lòng tràn đầy bực bội. Giờ phút này, thực sự muốn mở cửa ra, cho lũ zombie này vài phát headshot, chứ cứ để vậy mãi sớm muộn cũng điên luôn.
Nhìn thoáng qua cửa sổ, lúc này ánh mặt trời đã ló dạng, zombie đi lại trên đường ít hơn nhiều so với 1 giờ trước, càng làm Đồng A thêm quyết tâm giải quyết hết zombie trên hành lang. Có vẻ như ngoài n·hạy c·ảm với âm thanh, tụi này còn n·hạy c·ảm với mùi. Dù hắn đã dùng rất nhiều xịt phòng, nhưng tụi nó vẫn bồi hồi ngoài cửa không đi.
“Bên ngoài khẳng định zombie rất nhiều đi”.
Đổng A chỉ là tay gà mờ nhưng dư sức đoán được phải hơn mười con, nếu cứ mở cửa ra như thế, không đợi bắn phát nỏ kết liễu con đầu tiên, zombie theo sau đã ùa lên. Hắn đã có kinh nghiệm vật lộn, hiểu rõ đọ sức với zombie là không có ý nghĩa.
Tận dụng hiểu biết của mình để làm một cái bẫy. Lúc nào cũng vậy, giải quyết con đầu tiên càng nhanh gọn, thì lợi thế của hắn càng lớn. Đổng A định nhường mũi tên nỏ đầu tiên của mình cho nó. Tiếc là súng đã có, lại không có đạn, nếu không con thứ 2 sẽ dễ giải quyết hơn.
Suy xét lại súng chưa bắn thử, chưa biết có dùng được hay không, mạng chỉ có một cái, không thể đùa giỡn. Vả lại tiếng ồn của khẩu súng đó có thể dẫn đến nhiều zombie hơn, nghĩ nghĩ cũng không có tiếc nuối nữa.
Tiếp theo tận dụng dụng cụ trong nhà tạo một cây lao có đầu bọc sắt trước đã. Hắn trở lại bàn làm việc, lấy một khúc thép nhọn rồi buộc vào đầu một thanh gỗ, sau đó thô sơ đem nối lại với nhau bằng băng vải, sợ chưa đủ hắn còn buộc vài vòng dây cáp thép sao cho cố định thật chắc. Chỉ chưa tới 5 phút cây lao đã hoàn thành.
Đổng a cầm trên tay cây lao, tiện tay vung mấy cái rồi đâm vào vách tường bên cạnh, độ chắc chắn ok, nhưng đầu lao còn cần phải mài dũa một chút. Thế là tốn thêm 20 phút chỉ để xử lý đầu lao thật sắc bén. Cầm trong tay sản phẩm, dưới ánh mắt bắt bẻ, hắn thực là không hài lòng lắm, nhưng không quan hệ dùng tốt là được.
Sau đó xê dịch kệ tủ chắn cửa, sao cho song song với bức tường thành một đường luồng hẹp, cố gắng gia cố kệ tủ thật chắc chắn, để zombie không dễ dàng đẩy ngã.
Đổng A lấy một số dây cáp mạnh, một con dao sắc bén từ phòng bếp và một sợi dây thừng. Hắn phải khoan 2 móc sắt vào 2 vách tường xử lý thật chắc chắn, sao cho hai điểm ở độ cao phù hợp, sau đó treo dây cáp giữa hai móc sắt kia, rồi cột dây cáp vào một đầu dây thừng, đầu còn lại nối với song sắt cửa sổ cho dây cáp kéo thật căng.
Gắn dao vào dây cáp, nếu zombie xông vào, chỉ cần cắt dây thừng, dưới tác động của lực đàn hồi dây cáp sẽ mang cây dao, hướng về phía cửa chính phóng đi.
Bẫy đã sẵn sàng.
Tay cầm nỏ đã lên dây, dao phay trong bếp đeo ở thắt lưng, để ở bẫy phía sau, là mâu tự chế cho tiện cầm. Đổng A hít sâu một hơi đi về phía cửa, lúc này vẫn còn phát ra ầm ầm tiếng va đập.
Không có quá nhiều chần chờ, hắn mở cửa chính nhanh như chớp lùi lại một bước, lập tức cầm nỏ đưa lên cao, ngay theo sau đó con đầu tiên zombie đã nhào vào.
Trong lòng khá hồi hộp, tay có hơi phát run nhưng không ngại, Đổng A đã diễn tập trước động tác này 82 lần, cho đến khi thấy tạm hình thành cơ bắp trí nhớ mới dừng lại.
Không ngoài dự đoán first blood! Mũi tên có sức công phá ngoài dự liệu, suýt nữa thì xuyên thấu qua đầu zombie.
Không nhìn zombie đổ gục, Đổng A nhanh như chớp chạy ra phía sau bẫy, trong tay đã rút da dao phay, đồng thời tay kia buông ra nỏ, vớ lấy cây mâu đã dựng sẵn. Hắn không cần quay người đã cảm giác được con zombie thứ 2 đã vượt lên con thứ nhất, đứng ở chính diện bẫy, lập tức cho dây thừng một đao.
Bẫy kích hoạt, dây cáp được giải phóng mang theo tiếng xé gió cùng con dao, đâm trực diện vào cổ khiến đầu nó lìa sang một bên, tý xíu nữa là rơi xuống, lực cáp chưa tiêu còn đẩy zombie ngã ngửa về phía sau, liên đới đồng bọn của chúng cũng ngã đổ một mảnh. Bẫy mặc dù ra chút sơ sót không chém vào đầu zombie số 2, nhưng với cái đầu sắp đứt rời, nó không tạo thành uy h·iếp gì, cũng coi là may mắn.
Nắm lấy cơ hội, Đổng A xông lên cho đầu zombie thứ 3 nhắm lấy mũi đâm vào một lao xuyên thấu. Sau đó nhanh chóng rút ra cho zombie thứ 4 cũng tới một phát, lần này là hốc mắt. Do cầm lao một tay, xương đầu cũng rất cứng, không mềm như trên phim đâu, hắn phải tỉ mỉ khống chế chỗ đâm, không có đâm loạn. Hắn biết sức mình đến đâu.
Lúc này đầu zombie thứ 5 mới tới cửa ra vào, không để lỡ cơ hội tốt, cùng với máu nóng đã xông lên đầu, Đổng A đem lao từ đầu thứ 4 zombie rút ra, không kịp đâm nữa, tay cầm dao phay đưa lên cao cao, hướng về phía cổ zombie một đao chặt đi vào.
Mặc dù dao phay chỉ đi vào chưa tới phân nửa nhưng cũng vì thế mà tốc độ zombie chậm đi thật nhiều.
Buông ra dao phay, nhảy lùi về phía sau tránh đi zombie trảo, rồi đưa cây lao lên cao, hướng về miệng zombie đâm tới. Bất ngờ, hắn đâm hụt. Zombie đang đứng mặc dù vụng về nhưng không có dễ đâm như vậy.
May mắn thay có con dao mắc lại trên cổ cung cấp điểm tựa, mũi lao trượt qua lưỡi dao phay chuyển hướng, một phát đâm chéo từ dưới cằm đi lên, mới khiến cho zombie gục xuống. Giải quyết hết 5 chỉ zombie, Đổng A phát hiện mình thuận tay hơn hẳn.
Bình tĩnh lùi về phòng đợi con zombie thứ 6 tiến vào, 2 tay cầm lao, lợi dụng cửa ra vào không gian hẹp tiễn em thứ sáu ra đi rất nhẹ nhõm, tương tự tới con thứ 10 thì không thấy zombie tiến vào nữa, hắn quay lại cho em số 2 bổ một lao.
Lúc này, trước cửa phòng xác zombie đã chất thành một đống. Đổng A cẩn thận xác nhận bên ngoài không còn zombie mới thở phào nhẹ nhõm.
“moá! vậy mà thật là 10 con zombie" Hắn quen miệng chửi thề một câu.
Tay cầm lao lúc này run được lợi hại. Lúc nãy căng thẳng đâm, không có tiết lực nên 2 tay mỏi nhừ. Cơ thể thì mệt chếnh choáng, cơm sáng chưa ăn, bụng kêu ùng ục, nhưng tinh thần thì không còn đê mê như tối hôm qua nữa. Đúng vậy, Đổng A cảm thấy phấn khích. Nhìn qua đống kia “t·hi t·hể" rất buồn nôn, nhưng hồi tưởng lại lúc nãy một hệ liệt thao tác, hắn cảm thấy mình quá thần đi. Cứ như là game nhập vai vậy, thực đúng là highlight để đời. Cảm giác phấn khích thật lâu rồi không cảm nhận được.
Lúc này đối với Đổng A, một kẻ “không bình thường” mà nói, tận thế tựa hồ cũng không có bết bát như vậy.