Không kịp nghỉ ngơi, Đổng A về phòng lấy nỏ, cài tên, ngoài ra còn lấy một đoạn thép ngắn, rồi cẩn thận băng qua hành lang về phía cầu thang.
Cầu thang mỗi tầng đều có một cánh cửa xếp inox cũ kỹ, chưa bao giờ bị đóng.
Nếu có thể đóng cửa thì an toàn của hắn sẽ bảo đảm hơn nhiều.
Lầu 5, tính luôn cả phòng đang ở có tất cả 8 phòng.
Trong lúc đi trên hành lang, Đổng A nhìn thấy trừ phòng mình ra có 5 phòng cửa mở và 2 phòng cửa đóng.
Mặc dù ở chung một tầng lầu, cũng đừng trông cậy vào kẻ dị biệt sẽ chủ động đi chào hỏi, hắn hoàn toàn không biết hàng xóm là ai với ai cả.
Ngẫu nhiên gặp mặt, Đổng A sẽ ghi nhớ khuôn mặt như một thói quen, nhưng các thông tin cơ bản như tên, tuổi thì mù tịt.
Hắn chỉ mơ hồ nghe bà chủ trọ có nói những người ở lầu này hầu hết là nhân viên đi làm ca đêm.
“Đậu… !” sao không đi làm hết đi, ở nhà làm gì để hắn phải g·iết mệt mỏi như vậy.
Trong lòng oán thầm 2 câu, rất nhanh Đổng A đã đi đến bên cạnh cửa xếp.
Lay nhẹ cánh cửa một chút xem có còn kéo ra được hay không. Cũng may còn kéo được.
Bởi cửa thép hoen gỉ đã lâu, dự đoán sẽ phát ra âm thanh khá lớn, không hấp dẫn zombie leo lên mới là lạ.
Mắt thấy lại phải đánh zombie, Đổng A không khỏi cảm thấy ảo não, quá mệt mỏi rồi.
Hắn đánh g·iết zombie miễn cưỡng xem như có kinh nghiệm, ảo não thì ảo não lại hoàn toàn không ngại.
Quyết đoán lay động cửa xếp 2 lần, cố gắng đóng lại nhanh nhất có thể.
Quả nhiên zombie lầu dưới nghe được âm thanh, đã tụ tập về phía cầu thang, Đổng A nhìn xuống có khoảng 15-16 con còn không ngừng tăng lên. Thấy vậy tê cả da đầu, càng ra sức hơn.
Cuối cùng cũng đóng được, nhanh chóng lấy que sắt chốt cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, hắn mới có thời gian để ý tới lũ zombie đã leo đến hơn phân nửa cầu thang, một số con vụng về không đứng được, dứt khoát ngã xuống rồi bò lên trên. Bởi vậy tốc độ của chúng bị kéo chậm không ít.
Nhìn tướng leo khó coi, Đổng A không nhịn được “Á đù…” một câu.
Zombie đã tiếp cận cửa xếp, đập bang bang đi lên, nhìn hãi đến hoảng.
Sợ cửa sắt không chịu được, lùi lại chuẩn bị chạy về phòng trong trường hợp xấu nhất.
Thấy cửa sắt chịu đựng được, mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà để yên như vậy quả thực không phải một ý hay, tiếng động lớn không nói, lỡ như cửa sắt bị công phá hắn phải toi công bận rộn. Trong lòng có quyết đoán:
“Moẹ, tao sợ tụi mày quá cơ!” văng một câu trấn an, hắn để nỏ xuống, hai tay cầm lao lên, xuyên qua khe xếp, cho đầu lũ zombie một nhát lại một nhát.
Giải quyết xong một đầu hắn không nhịn được văng một câu, nhìn có bao nhiêu lưu manh càng giống bấy nhiêu lưu manh.
Bị đâm, zombie như sủi cảo rơi xuống lầu dưới, 5 phút sau giải quyết hơn 20 đầu mới coi như cơ bản kết thúc.
Tay Đổng A bây giờ phồng rộp lên, run rẩy như bệnh nhân parkinson, mồ hôi như hạt đậu từ trên trán trượt xuống làm cho mắt cay xè.
Trong ngày đầu tiên giải quyết 31 đầu zombie, thực sự là khó có thể tưởng tượng.
Đổng A cảm giác như biến thành một người khác. Một cảm giác thuần thục hiện lên trong đầu.
Đổng A cười khổ trong lòng, dự định trở lại phòng dọn dẹp đống xác c·hết, thì bỗng dưng nghe thấy cửa phòng đóng bên cạnh cầu thang phát ra tiếng động.
Đoán thầm là zombie, hắn khom người, nhanh như chớp nhặt nỏ lên hướng về nơi cửa nhắm chuẩn.
Không lâu lắm, chỉ thấy cửa nhẹ nhàng mở ra, một đôi lúng liếng mắt to từ trong khe hở tò mò nhìn tới, hiển nhiên nghe tiếng văng tục mới mở cửa. Như nghĩ tới điều gì Đổng A nhẹ nhàng thở ra.
Không đợi hắn đặt câu hỏi, một bé gái dễ thương tóc thắt bím 2 bên đã thò đầu ra hỏi: “Chú ơi! Zombie đã đi hết rồi sao? chú có thấy bố mẹ cháu không?” Có vẻ như đứa bé nhận ra chú hàng xóm, và đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Đổng A nhớ được phòng này là của một cặp vợ chồng công nhân ngoại tỉnh, một nhà 4 người, đã ở xóm trọ cũ thì chả có ai là sung túc, bố mẹ 2 đứa này ra ngoài đi làm rất nhiều, lại hay nợ tiền phòng, thường bị bà chủ trọ mắng mỏ.
Ngoài đứa bé gái hình như học cấp 2, còn một cậu em trai 2 tuổi nữa.
Mấy đứa trẻ này cơ bản như cỏ dại, không được chăm sóc mấy nhưng vẫn khỏe mạnh, kiên cường lớn lên.
Hẳn là bố mẹ cô bé đi làm ca đêm chưa về.
Hắn từng ngẫu nhiên gặp được hai chị em chơi ở hành lang.
Khó có thể tưởng tượng ở độ tuổi này, bé gái đã chịu đựng suốt buổi tối hôm qua như thế nào.
Không biết trả lời làm sao, Đổng A thấy bé gái còn muốn hỏi nữa, liền vội vàng giới thiệu:
“Chú tên là Đổng A, cháu tên là gì? Em trai cháu đâu?”
“Cháu tên Tiểu Thất, em trai cháu đang ngủ. Lúc tối thật đáng sợ, zombie cứ đập cửa mãi…" đứa bé trả lời.
“Tiểu Thất, cháu làm sao biết đó là zombie" Đổng A tò mò hỏi.
Dường như bị câu hỏi này sửng sốt một chút, Tiểu thất mới trả lời:
“Thì trên tivi có nói nha, bảo mọi người cẩn thận không được đi ra ngoài!”
Nghe được câu trả lời Đồng A cũng sửng sốt, thời đại này ai mà xem tivi a?” Một trận xấu hổ qua đi, mới khen:
“Giỏi lắm! không đi ra ngoài là chính xác, nơi bố mẹ cháu đi làm có xa không?”
“Ở thành tây!” đang rất lo lắng cho bố mẹ, tiểu Thất lập tức trả lời.
"Ở thành tây hả? Phòng trọ ở thành nam, vậy thì xa lắm, xem ra trong ngắn hạn, bố mẹ 2 đứa nhỏ là về không được."
Nghe được câu trả lời, Đổng A âm thầm suy nghĩ. Sau đó hắn mới nói:
“Đừng lo lắng, nhất định bố mẹ cháu sẽ về. cháu ăn sáng chưa?”
Tiểu Thất lắc đầu,
“Trong nhà còn đồ ăn không?” hắn lại hỏi,
“Còn mì gói, Thức ăn cũng còn một chút nhưng hết gạo rồi, bố bảo hôm nay mới đi mua" tiểu Thất trả lời.
"Haizz! Xem ra 2 đứa nhỏ cũng thật không may. "
Đổng A thầm suy nghĩ rồi nói:"Ở nguyên trong phòng đừng đi ra nhé, chú sẽ quay lại ngay"
Tiểu Thất: "Dạ!" Nhìn bóng lưng Đồng A, cô bé rất xoắn xuýt.
Dường như trong lòng đang cố gắng đấu tranh gì đó.
Tiểu Thất rất hiểu chuyện, lại rất thông minh, điều kiện gia đình khiến cô bé buộc phải trưởng thành trước tuổi, ngoài chăm sóc em trai khi bố mẹ đi làm buổi tối, các công việc nấu ăn giặt dũ trong nhà cô bé đều cáng đáng hết.
Nhìn thông báo trên tivi và dòng lũ zombie dưới đường, tối qua cùng bị zombie đập cửa, trong nhà đồ ăn không còn nhiều.
Cô bé chưa bao giờ sợ hãi như thế, nhưng không thể không cố tỏ ra trấn định, để dỗ dành em trai.
Biết rõ không có người lớn để dựa vào, mình và em trai sẽ rất thảm.
Trong thâm tâm cô bé luôn hy vọng bố mẹ vẫn còn sống ở công ty, tự an ủi mình "tại zombie trên đường nhiều nên chưa về được thôi".
Cô bé vừa muốn tìm người lớn làm chỗ dựa, lại vừa sợ người lạ.
Tiểu thất dị thường xoắn xuýt.
Bây giờ mỗi một thiện ý nhỏ, đều rất trân quý, nên khi thấy Đổng A trở lại với bánh bao, khiến hảo cảm của cô bé tự dưng vụt vụt đi lên.
Cảm ơn một tiếng, tiểu Thất cảm kích nhìn lấy Đổng A. Hắn không thế nào biết trò chuyện, làm không khí dị thường lúng túng.
Tận thế đối với trẻ em là hàng duy đả kích, nếu không có người lớn bảo vệ, chẳng thể nào sống nổi.
Hắn cũng đang băn khoăn. Bố mẹ cô bé cho dù còn sống, trong ngắn hạn trở về bên này là không thể nào.
Hiểu được trong tận thế, nơi mà pháp luật sụp đổ thì những người tự cho là văn minh kia, sự tình điên khùng gì cũng có thể chỉnh đi ra.
Hắn hiểu rõ zombie thì đáng đánh, người sống sót không đáng tin.
Nhưng trơ mắt nhìn hai đứa bé c·hết dần trước mặt thì Đổng A không làm được.
Có thể không có thiện cảm với người lớn, nhưng hắn là cô nhi, nhất là cô nhi "may mắn" Đổng A đã được lão viện trưởng chăm sóc đến lớn, luôn có thiện cảm với trẻ em.
"Không biết lão viện trưởng bây giờ thế nào? Đợi chuẩn bị kỹ càng nhất định phải chạy về cô nhi viện một chuyến."
Trong lòng suy nghĩ bay xa, Đổng A quay lại hiện thực thấy vẻ mặt cảm kích của Tiểu Thất, như làm ra quyết định. Cũng không suy nghĩ gì thêm, chỉ bảo cô bé:
"Trưa nay chú sẽ trở lại mang đồ ăn cho cháu, không được ra ngoài đấy nhé. Nhớ khoá cửa cẩn thận."
Lúc này không biết làm sao cảm ơn, tiểu thất mới nói:
"Cháu biết nấu cơm! chú nếu có gạo, cháu sẽ nấu cơm trưa, mời chú qua dùng bữa."
Đổng A có hơi bất ngờ, với thân hình nhỏ bé gầy còm đó, làm sao có thể nấu một bữa ăn ra dáng.
Chỉ coi cô bé hảo ý báo đáp, hắn về phòng đem số gạo ít ỏi của mình cho cô bé, rồi mới rời đi.
Đổng A có việc trọng yếu hơn phải làm: “quét dọn chiến trường”.
Đầu tiên đi tới căn phòng đóng cửa còn lại, lợi dụng kỹ năng mở khoá gà mờ tự học trên mạng, phải tới 10 phút cửa mới mở.
Như dự đoán, trong phòng không có zombie, có vẻ tối qua chủ nhân của căn phòng đã ra ngoài đi làm.
Sau đó, đi dạo một vòng quanh tầng lầu, thu thập nhu yếu phẩm, rồi mới quay trở lại phòng mình.
Trong những căn phòng đã mở của có một số gian phòng còn sót lại tay cụt chân đứt khắp nơi, hiển nhiên là có người bị zombie gặm đi một phần thân thể, có phần quen thuộc, Đổng A vẫn không nhịn được nôn khan.
Hắn rất muốn quẳng xác zombie xuống dưới lầu cho bớt việc. Nhưng suy đi nghĩ lại, đành phải đem xác zombie tập trung ở căn phòng cuối dãy, xử lý phong kín, để mùi phân huỷ không lan xa, ảnh hưởng đến bản thân.