Trong 2 ba lo, mỗi balo chứa đầy ắp 4 chai cháy, trên tay mỗi người đều cầm một chai, tổng cộng mười chai, bây giờ chỉ cần một chút sai sót, để chai cháy bén lửa là cả hai nháy mắt sẽ biến thành hỏa nhân.
Ngồi trên xe cải tạo, Sở Tuyết liền đạp ga xông thẳng đến nhà kho đông lạnh.
Đứng tụ tập ở trước cổng nhà kho là một nhóm d·u c·ôn khoảng 3 - 4 người. Thấy có xe lạ xuất hiện, bọn hắn liền cầm v·ũ k·hí xông đi lên, muốn chặn đầu xe. Ai dè Sở Tuyết không có dừng, còn nhấn mạnh chân gas t·ông x·e tới. Né tránh không kịp, một tên bị xe húc bay, sau đó không có động tĩnh. Những tên còn lại liền rối rít chạy đi tìm công sự che chắn.
Xe xông lên tông vào công sự trước cửa kho "rầm" một phát, nhưng do thanh thép Đổng A hàn rất tốt, nên không có ảnh hưởng gì.
Đổng A nhanh như chớp nhảy xuống xe, không cho tên lâu la phía sau công sự có thời gian kịp phản ứng, liền một súng vào đầu, còn lại 3 tên thấy vậy quá sợ hãi, cũng không tiến lên, mà quay người bỏ chạy.
Sở Tuyết cũng xuống xe, ngắm về phía một tên lâu la đang chạy, bắn một phát xuyên thủng cổ, khiến tên kia c·hết ngay lập tức. Đám d·u c·ôn thấy vậy bị hù dọa không nhẹ, liền càng ra sức bỏ chạy.
Đổng A thay đạn xong, thấy ở cửa kho xông ra 2 tên lâu la. Bọn hắn hẳn là đang canh giữ tù nhân, nghe thấy tiếng súng liền chạy ra, liền không chút do dự tặng cho tên đi trước một phát ngay đầu, tên đồng bạn quá sợ hãi liền lùi lại phía trong kho.
Sở Tuyết nhưng không cho hắn cơ hội, nhanh chư chớp theo sát vào, một đao vung chéo, làm hắn gục xuống. Đến đây cổng nhà kho không còn tên d·u c·ôn nào.
Lưu Sở Tuyết ở lại canh chừng, Đổng A biết lũ người kia ra ngoài tìm kiếm mình chẳng mấy chốc sẽ quay trở lại, nên hắn nhanh chóng tiến vào phía trong.
Tìm đường tiến vào kho lạnh, đi qua vài căn phòng làm việc, nhưng không thấy lối vào ở đâu. Đổng A còn thấy một lối đi dẫn vào phòng máy, bên trong còn có tiếng động cơ ong ong vang động, hẳn là cổng kho lạnh không ở phía này, mà ở hướng ngược lại.
Trong một căn phòng, Đổng A nhìn thấy sáu người, trong đó năm nữ - một nam.
Nữ ánh mắt vô thần, quần áo rách rưới hẳn bị khi phụ không nhẹ, nam thì bị đ·ánh đ·ập bầm dập. Cả bọn còn bị khoá tay, khoá chân nằm la liệt trên đất. Trong phòng, còn không thiếu mùi lạ, hiển nhiên là đám d·u c·ôn không ít lần ở đây hành sự qua.
Thấy có người mới tiến vào, năm người nữ không khỏi hiện lên vẻ sợ hãi, còn người nam căm thù nhìn về phía Đổng A.
“Ta không phải bọn côn đồ kia, ta là tới g·iết bọn chúng, các ngươi ai muốn sống, muốn báo thù, thì cầm v·ũ k·hí theo ta chơi khô máu với chúng.”
Hắn một bộ ngữ khí lạnh tanh, nhưng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm, cứ như đối phó không phải mấy chục tên côn đồ, mà là mấy chục con chuột.
Người nam nghe vậy, liền không chút do dự đáp ứng, đã chịu đựng đủ t·ra t·ấn, hắn nói:
“Sớm chịu đựng không nổi đám súc sinh kia, hôm nay dù c·hết ở đây, cũng còn hơn là chịu h·ành h·ạ".
Năm nữ nghe vậy, mặc dù hiện lên vẻ chần chờ, nhưng nhanh chóng bị cừu hận thay thế. Các nàng không biết hai tuần qua là như thế nào sống tới. Nhìn rất nhiều đồng nghiệp bị g·iết đi, nhớ lại cảnh tượng, bị thay phiên lăng nhục, bèn cùng nhau đáp ứng.
Mặc dù các nàng không biết người này là ai, cũng không quan tâm. Bây giờ đều đã muốn c·hết thì còn sợ gì.
Sau khi mở khoá tay, phân phát mã tấu cùng cây lao cho sáu người, Đổng A liền định dẫn bọn hắn ra cửa chính cùng nhau nghênh địch. Không ngờ một người nữ trong đó liền chỉ dẫn Đổng A đến một phòng họp lớn, nói bên trong có người cần g·iết. Trong 5 nữ nàng kia như là người dẫn đầu.
Cửa phòng họp mở ra, bên trong đã được cải tạo thành một căn phòng giải trí xa hoa. Hắn nhìn thấy 3 nữ nhân ăn mặc hở hang đang nằm ngủ ở trong.
3 người nữ này đều có chút tư sắc, mà đãi ngộ khác biệt lớn như vậy không cần đoán cũng biết là thân phận gì. Các nàng giật mình tỉnh dậy một bộ mơ mơ màng màng, trong đó còn có một người hướng bên này cười ngây ngô, hẳn đang phê ma tuý.
Đi theo phía sau Đổng A, một nữ không nhịn được gào lên: “Hâm Dao ngươi tiện nhân, ăn cây táo rào cây sung đáng c·hết, ta muốn g·iết ngươi.”
Cũng do trong đội ngũ có những kẻ phản bội này, mà tụi d·u c·ôn mới có thể công chiếm nhà kho, hại c·hết đi rất nhiều đồng nghiệp.
Nói rồi nàng gọi lên đồng bọn cùng xông đi lên, không chút do dự chém tới tấp. Một người nhận ra nguy hiểm, nhưng do tác dụng của ma tuý mà phản ứng phi thường chậm chạp, liền bị loạn đao băm nát.
Hai cô nàng còn lại đến lúc bị g·iết c·hết trên mặt vẫn còn nụ cười ngây ngô. Nhìn một màn quỷ dị như vậy, vốn không quá bình thường như Đổng A thì không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy g·iết rất tốt. Chỉ có sáu người kia không có chút nào khoái cảm của việc báo thù, mà sống lưng còn có chút lạnh lẽo.
Cừu hận mãnh liệt cũng không thể khiến các nàng có thêm rất nhiều dũng khí. Bầu không khí bỗng nhiên thấp xuống.
Đổng A quan sát hết thảy chỉ cười một tiếng: “Làm tốt lắm! đối phương còn có hai mươi người đâu!”
Không đợi mấy người kia phản ứng gì, hắn đã ra khỏi phòng. Sau khi lục soát một đợt, tìm thấy phòng của mấy tên b·ị t·hương lúc trước. Đám này đang hôn mê, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng bị đám người ùa lên tiêu diệt.
Đi ngang qua một phòng khác, còn có mười mấy nữ nhân. Tuy các nàng bị nhốt sát sao nhưng cũng không thể coi là tù nhân. Tra hỏi một lượt mới biết các nàng là nữ tiếp rượu trong quán KTV, cùng một lúc sống sót với lũ côn đồ.
Sau khi nghe nói muốn đối phó với lũ đó, tất cả cùng hiện lên vẻ sợ hãi, chẳng có ai dám đánh cược tính mạng của mình. Đổng A âm thầm thở dài, chỉ một nhà xưởng thôi mà biểu hiện ra đủ mặt của nhân tính, nhân tính nhiều khi rất khó hiểu, đôi khi cũng rất dễ đoán.
Hắn chỉ đem cửa khoá lại, không để đám nữ làm rộn, nếu hắn thắng sẽ đi mở cửa, mặc kệ các nàng tự sinh tự diệt.
Quay lại cổng chính, dưới sự hiệp trợ của mấy thành viên mới, chưa tới vài phút, liền bố trí xong vài cái bẫy. Đúng lúc này nghe thấy tiếng Sở Tuyết huýt sáo, biết tụi ác ôn kia đã quay trở lại, hắn cũng không quên hướng về 6 người phía sau nói:
“Tụi ác ôn kia đã quay trở lại, cơ hội lần cuối, ai không muốn theo thì có thể chạy."
Vậy mà không có một ai rời khỏi đội ngũ, Đổng A rất hài lòng. Đám này sống sót đến bây giờ, ít nhiều đều có chút cốt khí.
“Đừng sợ! chỉ là mấy con chuột mà thôi, không có các ngươi, chúng ta cũng có thể giải quyết! các ngươi chỉ cần giữ an toàn là được.”
Nói xong hắn nhanh như chớp chạy về phía cổng. Nhìn tốc độ của Đổng A, đám người không khỏi một trận hoài nghi, hắn là vận động viên điền kinh sao?
Lúc này, đám d·u c·ôn quay trở lại đã không thấy một ai canh cổng. Báo Ca liền xuống xe hạ lệnh cho đàn em lập một đội, tiến về căn cứ xem thử chuyện gì đang xảy ra? Đồng thời hắn phái ra người hướng về phía bãi đỗ xe tìm kiếm tiểu đệ của hắn là tiểu Đinh (tên mặt sẹo) đã được phái ra tìm hiểu xe cộ của địch nhân.
Rất nhanh, một nhóm gồm 3 tên lưu manh tiến vào bên trong nhà kho nhưng không phát ra bất cứ động tĩnh gì. Đợi 3 phút, báo ca có chút sốt ruột,phát giác được không đúng.
“Có mai phục!” Sợ hãi 2 kẻ bị mình chặn đường bất thành liền dẫn đồng bọn quay trở lại, hắn liền quyết định rất dứt khoát:
“Có mai phục! Rút" Báo ca kiên quyết hạ lệnh.
“Nhưng đại ca, Đinh ca chưa quay trở lại!” Một tên đàn em, không hiểu hỏi.
“Bảo rút thì rút, lằng nhằng như vậy." Vung cho tên đàn em một cái tát, hắn liền chui tọt lên xe, khởi động lên ô tô bỏ chạy. Bọn đàn em thấy thế cũng nhao nhao làm theo, tràng diện có chút hỗn loạn.
Báo ca chạy thì chạy, nhưng trong lòng thì đang rỉ máu, vật tư, nữ nhân, dụng tâm gom góp bao lâu, cứ như vậy bị người c·ướp đi. Hắn biết, nhóm người mình thiếu v·ũ k·hí tầm xa, trong tay đối phương còn có súng, địch nhân chưa rõ nhân số, chỉ có thể lựa chọn “tẩu vi thượng sách”. Hắn chỉ âm thầm thề, ngày sau gặp lại nhất định sẽ cho đám người kia đẹp mắt.
Núp ở trong góc tối quan sát hết thảy, Đổng A có chút cụt hứng, nhìn trong nhà kho bẫy rập được bố trí khắp nơi, hắn tin chắc nếu lũ côn đồ tiến vào sẽ nhận thê thảm đau đớn đại giới. Trong thâm tâm hắn càng muốn cùng bọn kia quyết đấu một đợt, giải quyết sạch sẽ, chứ không phải để lại tai họa ngầm như hiện tại.
“Xem như các ngươi gặp may!” Đám người mới được giải thoát nghe được câu nói của Đổng A có chút mộng bức. Chúng ta không phải là yếu thế một phương hay sao?