Nhìn đám người mới được cứu, Đổng A trong lòng dâng lên suy nghĩ. Trong tận thế không phải càng nhiều người càng tốt, nhưng nếu quá ít người khi có đụng độ, rất dễ ăn phải thua thiệt. Hắn cần có một đội của riêng mình, để tham gia vào trò chơi sinh tồn này.
Biểu hiện của đám người, tạm thời thu nhập đội cũng là ý kiến không tồi. Ít nhất không sợ b·ị đ·âm sau lưng. Nhưng để hắn chủ động mở lời là không thể nào. Không sao, hắn còn có Sở Tuyết, thế là Đổng A chính thức giao việc cho nàng, bao quát tìm hiểu tin tức của 5 nữ 1 nam, cũng truyền đạt kế hoạch tiếp theo muốn rời thành phố. Ai nguyện ý đi theo thì cùng rời đi. Sở tuyết ánh mắt nhìn hắn có chút u oán:
“Không phải ngươi nghĩ ngươi là lão đại, hiện tại liền muốn sai sử ta rồi?”
Điều tra sơ lược, nam tên Lập Thành, là thợ máy, chuyên bảo trì đồ điện lạnh, cái khác máy móc cũng có thể bảo trì, sửa chữa một chút. Cũng nhờ món nghề này, mà bảo trụ mạng nhỏ cho đến bây giờ, bọn côn đồ cần người đến giúp bảo trì máy móc trong kho.
Năm nữ đều là nhân viên văn phòng, cả năm người đều còn rất trẻ, rất có tư sắc mới sống được đến hiện tại. Sắc đẹp vừa giúp các nàng sống sót, cũng bởi vậy phải chịu hết giày vò.
Nghe được Sở Tuyết giảng thuật, lúc đó cả bọn nhân viên nữ có tám người, ba người không chịu đựng được đã tìm cách c·hết đi. Nam có tổng cộng hai mươi lăm người, bị g·iết hết cả chỉ còn mỗi Lập Thành. Trong đó dẫn đầu năm nữ là một người tên Thanh Nhã, trước kia giữ chức trưởng phòng kinh doanh, tính cách cũng rất kiên cường, Đổng A có ấn tượng với nàng, chính là người dẫn cả bọn đi tiêu diệt kẻ phản bội.
Sở Tuyết điều tra xong mới khắc sâu được nhân tính tàn khốc, zombie mới chỉ phát sinh ba tuần, mà đạo đức con người đã méo mó đến dạng này, thật không thể tưởng tượng nổi. Thấy Sở Tuyết chủ động nói lên suy nghĩ của mình, Đổng A suy nghĩ một chút bèn an ủi:
“Kỳ thật không có bết bát như vậy. Vốn dĩ bọn chúng là côn đồ, lương tri đã bị vứt bỏ từ lâu, không có ai quản thúc mới trở thành như vậy. Dùng quan niệm đạo đức cũ trong thời đại này đã không thực tế. Chỉ cần chúng ta bảo trì một chút lương tri của mình sống sót đã không tệ.”
Nghe được lời nói của Đổng A, Sở Tuyết cũng không nói gì. Đổng A không biết nàng có nghe vào hay không? Hắn biết mọi người cần một quá trình thích ứng.
"Nhưng mà chờ chút, tại sao hắn lại không có?" Đổng A cảm thấy so với thời đại trước, tận thế càng phù hợp mình…
Nghe được Sở Tuyết hư thực mở lời, cả đám không chút suy nghĩ liền xin gia nhập, sáu người đều nguyện ý đi theo Đổng A, đã kiến thức qua tận thế tàn khốc, bọn họ đều rất kỳ vọng có một người dẫn dắt sống sót trong tận thế. Sau đó, được đem đến Đổng A đang kiểm kê chiến lợi phẩm bên này.
Đổng A chỉ mặt lạnh nói:
“Hoan nghênh gia nhập, ta nói trước, đã tiến vào đội ngũ thì phải nghe ta, tuyệt đối nghe ta! Đã muốn nương tựa lẫn nhau sống sót thì phải tin tưởng lẫn nhau. Đội ngũ này ta dự định sẽ không thu nạp quá nhiều người, trong đội các ngươi phải thể hiện được giá trị của mình, chúng ta chỉ cứu những người ta cho là đáng cứu.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh chữ "ta" ở câu cuối cùng giống như xác định quyền lực tuyệt đối của mình trong đội.
Nghe được thủ lĩnh nói những lời này, mọi người cũng không có quá nhiều ngạc nhiên, cũng rất đồng tình. Thấy không ai có ý kiến gì thêm, bèn phân công thành viên mới thu thập vật tư, rời khỏi nơi này. Chỉ còn 3 tiếng nữa trời sẽ tối. Còn lý do vì sao phải rời khỏi mà không phải chiếm giữ, bởi vì nhân số quá mỏng, không thủ được, nhà kho này quá rộng lớn.
Rất nhanh, Đổng A, Sở Tuyết, Lập Thành, cả ba cùng nhau quay lại bãi đỗ xe, kéo lên chiếc xe 16 chỗ, và 2 chiếc container, một chiếc bình thường, một chiếc có thùng lạnh tới trước cửa kho lạnh, đám người Thanh Nhã đã chờ đợi sẵn ở cửa. Ngoài 5 người các nàng, còn có mười mấy nữ nhân không chịu phản kháng kia, dưới sự uy h·iếp cũng biến thành nhân viên khuân vác.
Các nàng cũng nguyện ý đi theo Đổng A, nhưng bị hắn không chút do dự cự tuyệt. Có lẽ có người cảm thấy Đổng A là “người tốt" nên dùng dằng không chịu phối hợp, sau đó bị Đội trưởng cho một súng bể đầu, về sau cả đám đều trung thực rất nhiều. Trong mắt các nàng Đổng A so với đám d·u c·ôn, càng thêm lãnh khốc.
Thực phẩm, ưu tiên vận lên container lạnh trước, trong kho không thiếu thịt cá đông lạnh, đều được bảo quản rất tốt, sau đó là các loại ngũ cốc, thức ăn sẵn, đồ hộp, được vận lên container thường, rồi một số đồ gia dụng, thiết bị điện tử thiết yếu tỷ như Flycam, tìm được mấy chục chiếc, làm hắn vui mừng không nhỏ. Dù vật này bị bão làm hỏng hóc, nhưng có thể sửa được. Đổng A còn tìm được vài bộ máy phát điện dầu diesel, đều nhất nhất mang đi. Mặc dù như vậy, chỉ là muối bỏ bể. Trong kho còn có rất nhiều đồ vật còn chưa thu thập.
Sau khi vận đầy cả 3 xe, chuẩn bị rời đi, nhìn đám nữ nhân ở lại một mặt không biết phải làm sao, Sở Tuyết không nhịn được nói:
“Trong tận thế, mềm yếu là sống không lâu, trong nhà kho còn rất nhiều vật phẩm nhưng rất khó thủ, các ngươi tự thu xếp cho tốt.”
Lúc này hoàng hôn trải ra một mảnh đỏ rực, Đổng A cùng ba người nữ người ngồi trên xe 16 chỗ, Sở Tuyết cùng một nữ trên chiếc container thường, Lập Thành cùng một nữ trên chiếc container lạnh cứ vậy 8 người nghênh ngang lái xe rời đi nơi đây.
Về đến khu lầu trọ ánh mặt trời đã le lói chỉ còn lại những sợi ánh sáng cuối cùng. Trên đường zombie bắt đầu sinh động lên. Dựng 3 chiếc xe chắn trước cổng, khóa cửa cẩn thận mới leo lên lầu,
Nhìn thấy căn cứ có bộ dạng rách nát, thành viên mới có điểm thất vọng, nhưng không ai nói gì. Cho đến khi thấy Tiểu Thất một mặt vui mừng ra đón, nhào vào lòng Đổng A, đám người Thanh Nhã mới sửng sốt. Nhất là sau khi biết được Tiểu Thất không phải quan hệ ruột thịt, thì cái nhìn của cả bọn đối với người đội trưởng mới có được 180 độ cải biến, nguyên lai thủ lĩnh lạnh lùng, sát phạt quả đoán còn có một mặt nhân từ khác. Lực hướng tâm của đội ngũ bất tri bất giác được đề cao.
Bỗng dưng xuất hiện nhiều người như vậy, Tiểu Thất cũng lo lắng. Nguyên lai, cô bé nấu cơm không đủ dùng. Thấy được bộ dáng đáng yêu như vậy, tất cả mọi người không nhịn được cười lên, nhất là Thanh Nhã các nàng.
Đổng A nghe được, liền lấy danh nghĩa thành lập đội, tối nay sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ trên sân thượng. Mọi người nghe vậy đều hoan hô lên gia nhập vào, giúp đỡ Tiểu Thất chuẩn bị thức ăn.
Lấy cớ phòng bếp khá nhỏ Sở Tuyết liền không tham gia vào, mà bế lên Tiểu A Quang đi sân thượng dọn dẹp. Sở Tuyết cái gì cũng tốt, chỉ có nấu ăn là nàng điểm yếu. Nàng chẳng bao giờ thích nấu ăn, những món nàng làm, chắc chỉ ngoài anh trai nàng, chẳng ai có thể ăn nổi.
Đổng A cũng không rãnh rỗi, hắn kêu lên Lập Thành cùng nhau đi kiểm tra xung quanh khu lầu trọ một vòng. Lập thành mặc dù lớn hơn Đổng A 6 tuổi, nhưng nhớ lại biểu hiện anh dũng, mà không tự chủ được gọi hắn là Đổng ca sau đó đổi gọi là Đội Trưởng. Hai người vừa đi kiểm tra vừa trò chuyện, lẫn nhau hiểu rõ hơn rất nhiều.
Lập Thành đã có gia đình, nhà cũng ở Thành Nam, vợ không may bị bệnh q·ua đ·ời, hắn chỉ còn một đứa con trai đang học tiểu học cùng lão mẫu thân. Bây giờ đã hơn ba tuần sau tận thế, Lập Thành rất muốn quay trở về nhà một chuyến nhìn xem, dẫu biết đứa nhỏ còn sống là hy vọng xa vời, chỉ là không đi một chuyến không cam tâm. Hắn cũng biểu đạt ngày mai sẽ một mình về tìm con, không dám phiền mọi người, Đổng A nghe vậy nhíu mày nói:
“Đã là một đội, thì không nên nói loại lời này, đi là chắc chắn phải đi, mà không chỉ là ngươi, chúng ta sẽ giúp tất cả mọi người tìm lại người thân. Chỉ là khoảng cách khá xa phải chuẩn bị chu đáo. Đừng lo lắng, sau khi tiệc xong ta sẽ phân công.” Lập Thành nghe lão đại nói lời này, trong lòng lập tức ấm áp. Hắn vui mừng gật đầu tán thành.
Đúng 7h tối, bữa tiệc đã chuẩn bị xong, hôm nay lấy được thịt, hải sản đông lạnh cũng lấy ra để mọi người cải thiện một bữa. Trong ánh đèn pin le lói trên sân thượng, cả đội không dám phát ra thanh âm quá lớn, chỉ như vậy cùng nhau ăn uống, cùng nhau nhỏ giọng trò chuyện, làm cho tất cả có cảm giác như ăn bữa cơm nhà. Nhất là Tiểu Thất cùng tiểu A Quang rất khôi hài, làm cho mọi người đều cười khúc khích. Đám nữ nhân Thanh Nhã, u tối cũng giảm bớt phần nào, các nàng cười như hoá giải bớt nỗi đau trong lòng, ánh mắt cũng tràn ra chút hy vọng. Mọi thứ sẽ từ từ tốt hơn.