Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 14: Vì sao lại sống?



Chương 14:Vì sao lại sống?

Sau khi tiệc xong mọi người cùng nhau mở một cái hội nghị nhỏ. Việc cấp bách phải chế tạo thêm v·ũ k·hí để tự vệ, tất cả mọi người cùng nhau luyện tập sử dụng thuần thục v·ũ k·hí, luyện tập chém g·iết zombie, thành thạo phối hợp lẫn nhau. Sau đó đi tìm kiếm người nhà của đội viên, tìm kiếm xăng dầu, rồi rời khỏi thành phố.

Cả đội nghe vậy, đều rất tán thành. Tất cả đều về phòng ngủ sớm. Hôm nay nhân số tăng lên, sợ hấp dẫn thêm nhiều zombie, bèn thực hiện trực luân phiên, phân ra 4 người, mỗi người 2 tiếng thay nhau trực.



Một ngày mới lại bắt đầu, dựa theo kế hoạch ngày hôm qua, mọi người bắt tay vào chế tác v·ũ k·hí, nữ thì tìm kiếm vật liệu gỗ, vót tên, nam thì chế nỏ. Bởi vì có sẵn dụng cụ và máy móc gia công, vật liệu cacbon cần thiết đã thu thập từ trước, cùng với chỉ chú ý tới tăng tính thực dụng, không cần tốn thời gian trang trí, nên nỏ chế tác rất nhanh, mất thời gian hai ngày đã làm được 6 chi tên nỏ và hơn 400 mũi tên, chia đều cho 7 cây nỏ, tạm thời mỗi người có hơn 60 phát tên. Tất cả đều cố gắng làm việc điên cuồng cho dù tay sưng lên phồng rộp, hay có người dùng dao không quen bị rạch chảy máu, sau khi băng bó xong, lại tự giác tiếp tục công việc.

Cũng phải nói tới đạt được thành quả kinh người như vậy, cũng nhờ Đổng A khi tập trung chế tác, làm việc với hiệu suất cao vô cùng, đôi tay thoăn thoắt mà hữu lực giống như đang đánh vịnh xuân. Chỉ một mình hắn thì tương đương với 20 người cùng lúc làm việc, đám người còn lại, chỉ giúp Đổng A ở những thao tác quan trọng để giữ cho thao tác được liền mạch. Mọi người vừa làm vừa tán thán không thôi.

“Đội trưởng ta hỏi thật một câu? Trước kia ngươi từng làm gì?” Thành Lập vừa làm vừa tò mò hỏi. Đổng A chỉ giả vờ cười cười, mà không nói gì.

Ngoài ra Đổng A còn cải tạo lại thân “lao” của mình một chút. Thân lao hay bằng một ống sắt đúc dài 1.5m cực kỳ chắc chắn, có đầu gắn mũi lao tách rời như trước. Thân lao được nâng cấp thành nòng súng, chỉ cần cài thêm bộ đánh lửa và nạp đạn thì có thể dùng như súng trường hỏa mai thô sơ. Súng nòng trơn nên độ chính xác và uy lực rất kém cỏi, nhưng đối phó zombie ở tầm gần thì dư xài. Nhìn v·ũ k·hí trong tay hắn khá hài lòng, hắn gọi nó là thương tổ hợp.

Do thời gian gấp gáp, trong lòng của đội viên cũng gấp gáp muốn đi giải cứu người nhà, hắn chỉ tập cho mọi người làm quen với nỏ và tập bắn ở tầm gần chủ yếu để đối phó với zombie. Sau hai ngày làm việc cật lực, đặc biệt Đổng A chỉ ngủ có 3 tiếng, mọi người đều rất mệt mỏi, cũng may tiểu Thất làm cơm rất ngon, khiến tâm linh mỗi người được an ủi phần nào.

Trực xong, Lập Thành quay về giường ngủ nhưng không sao chợp mắt được. Ngày mai, sẽ được Đổng A dẫn về nhà một chuyến, tìm kiếm con mình. Hắn mặc dù không có ôm quá nhiều hy vọng, nhưng cũng đang chờ đợi kỳ tích. Cố gắng trấn an bản thân phải chìm vào giấc ngủ, để ngày mai giữ được tỉnh táo, chỉ là suy nghĩ r·ối l·oạn cứ nổi lên trong đầu, không biết bao lâu sau mới khó khăn lắm th·iếp đi.

Đến ngày hôm sau, Đổng A dẫn một nhóm có cả Lập Thành, Sở Tuyết, Thanh Nhã, tổng bốn người cùng nhau lái xe mười sáu chỗ tiến về một khu phố khác ở thành nam, cách xa khoảng 8km, đến chỗ nhà của Lập Thành.

Còn những người khác ở lại canh giữ và thu xếp lại vật liệu để chuẩn bị rời đi. Trang bị của đội viên rất đơn giản, mỗi người đều có tên nỏ, nữ có trang bị một cây nhọn bằng hợp kim, nhẹ nhưng rất rắn chắc để đâm vào đầu zombie, ngoài ra còn có một số bao tay, bao chân tự chế, để phòng ngừa bị zombie cắn.



Trong balo đều mang theo một chai nước uống, lương thực cùng 1 chai cháy để phòng bất kì tình huống nào. Sở Tuyết chọn đao, Lập Thành thì lựa chọn một thanh rìu chữa cháy đã được mài bén. Riêng Đổng A, hắn không có dùng tên nỏ, chỉ cần súng, và cây thương tổ hợp của mình là đủ, phải tận khả năng giảm bớt trọng lượng, để tối ưu tốc độ của mình.

Trên đường, mọi người phát giác được zombie dị thường, bọn chúng không còn sợ ánh sáng như lúc trước. Trên đường thấy được lẻ tẻ vài con đang hoạt động, mặc dù phản ứng trì độn hơn buổi tối nhiều, nhưng đã biết chủ động tiến lên ngăn cản từ xa làm cho xe của cả đội gặp phiền toái không nhỏ, không ngừng có zombie từ góc tối hai bên đường lao ra bám theo phía sau xe.

Thấy vậy Đổng A càng bức thiết muốn rời đi, đoạn đường này do có zombie q·uấy r·ối, phải mất khoảng 30 phút sau mới tới được phía dưới chung cư lầu của Lập Thành. Nhìn thấy 40 tầng cao chung cư, hắn có chút nhíu mày, mặc dù Lập Thành đã xác nhận nhà không ở cao, ở lầu 4, nhưng tiến vào nguy hiểm cũng không nhỏ.

Theo như kế hoạch, mọi người cùng nhau đi theo lối cầu thang thoát hiểm, chỉ gặp lẻ tẻ vài con zombie. Cả đám đều giữ yên lặng tuyệt đối. Dù cho như thế, phải giải quyết hơn bốn mươi con, mọi người mới tới được trước cửa nhà của Lập Thành. Cửa nhà đang mở toang, bên trong không có người, cũng không có v·ết m·áu.

Không thể để việc này cứ qua loa kết thúc như vậy, Đổng A quyết định cùng nhau dọn dẹp tầng lầu, đồng thời tìm kiếm thêm vật tư thiết yếu. Hai người một nhóm chia ra hành động. Sau một hồi lục soát và chém g·iết. Cả đội liền phát hiện, một căn phòng hư hư thực thực có người sống sót bên trong.

Lập Thành lập tức đi lên gõ cửa, báo lên tên cùng số phòng của mình, hắn biết đây là phòng của Lão An, cùng hắn có quen biết, nhưng không có một chút đáp lại nào.

Đề phòng người lạ trong tận thế là thường thức, Đổng A cũng không lấy làm ngạc nhiên. Để cho Lập Thành một cái bàn giao, sau khi thủ thế, liền muốn phá cửa xông vào. Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng nói của ông lão:

“Lập Thành? Là ngươi sao? Ta là lão An a, ta nghe được bên ngoài rất nhiều người, là bằng hữu của ngươi sao?”

Lập Thành nghe vậy lập tức trả lời:

“Đúng vậy đều là bằng hữu của ta. Chúng ta không có ác ý, chúc ta chỉ muốn biết con và có mẹ ta còn sống hay không?



“Mẹ của ngươi a, đã biến thành zombie đâu!” Lập Thành nghe được tiếng Lão An mang theo một tia giễu cợt, trong lòng không khỏi dâng lên đau đớn, liền cực kỳ giận dữ: "chuyện này có gì hay để giễu cợt cơ chứ!"

Hắn sắc mặt tím tái, không do dự một búa bổ vào trong cửa gỗ, chỉ vài búa đã bổ cho cửa nát bấy, nhưng bên trong không có một chút động tĩnh gì, kể cả âm thanh ngăn cản, lộ ra rất là quỷ dị.

Đạp bay cánh cửa đã rách tung toé, Lập Thành chỉ thấy một lão nhân ngồi trên ghế thái sư không nhúc nhích nhìn về phía bên này. Ánh mắt chứa tràn đầy đau thương, không còn chút sinh cơ.

Nhìn sâu sắc Lập Thành một chút hắn mới mở miệng: “A! Tiểu Minh còn sống đâu!”.

Lập Thành nghe vậy, một hồi đại bi, một hồi đại hỷ làm tâm thần hắn có chút hoảng hốt, chưa kịp xấu hổ vì mình tự tiện phá cửa xông vào, Lão nhân liền nói tiếp:

“Hắn còn ở trong phòng kia, tình huống không có lạc quan. Tiểu Minh đang bị sốt cao, nếu không có thuốc hẳn không chống được bao lâu, ta đã cố gắng hết sức, ngươi đi vào nhìn xem một chút."

Thấy thái độ khác thường của ông lão, trong đám người, chỉ có Đổng A không cảm giác gì, lúc này hắn đang tập trung vào một căn phòng đóng kín khác, bản năng dự cảm, hắn cảm thấy sau cửa có đồ vật nguy hiểm.

Ngăn lại Lập Thành, Đổng A chỉ về phía căn phòng khả nghi, mở miệng hỏi ông lão:

“Trong phòng kia, có cái gì?”

Ông lão nghe vậy nhìn Đổng A một chút rồi ung dung mở miệng:

“Là ta lão bà, còn có mẹ của A Thành"

Nghe đến đây, mọi người mới vỡ lẽ chuyện gì đã xảy ra. Nói tới đây ông lão lại oán hận nhìn về phía Lập Thành:



“Mẹ của ngươi thực là ích kỷ, rõ ràng đã bị zombie cắn lại đi che giấu, hại lão bà của ta vì liều c·hết cứu Tiểu Minh mà biến thành zombie. Cũng tại ta đối với tiểu Minh mềm lòng cứu giúp, mới ra cơ sự này… Mà thôi…haizz!!! các ngươi mang Tiểu Minh đi thôi!”

Nghe được hết thảy Lập Thành vừa vui mừng nhi tử còn sống, vừa lo lắng vừa đau buồn, vừa áy náy… thực là ngũ vị tạp trần…

Sau khi tiến vào trong phòng, thấy tiểu minh bị sốt cao, đang hôn mê, mọi người quyết định rất nhanh về căn cứ để lấy thuốc hạ sốt. Còn có truyền nước cho bé.

Lập Thành tiến lên khuyên nhủ lão nhân một hồi, cùng theo bọn hắn rời đi nhưng bị cự tuyệt. Còn việc mẹ của hắn biến thành zombie, Lão An cũng mở lời thay hắn giải quyết. Lập Thành không dám đối mặt bộ dạng hiện tại của mẹ mình, có chút trốn tránh, chỉ đành đau khổ đồng ý.

Dường như bị tâm trạng của lão nhân này l·ây n·hiễm, trừ Đổng A, cả bọn đều không nhịn được tâm thần đều trầm thấp, sau khi sửa lại cửa và bỏ lại rất nhiều đồ ăn cho lão nhân, bọn hắn mới rời đi.

Ngồi trên xe, còn vang bên tai đám người câu nói cuối cùng của ông lão:

“Bà ấy đã rời đi, thế giới này đối với ta đã không có ý nghĩa, A Thành bảo trọng a!"

Đúng vậy a, vì cái gì chúng ta phải cố gắng sống sót trong cái tận thế mắt toi này a. Mọi người đều không khỏi hiện lên vẻ mê mang.

Thấy tâm tình đội viên đang trầm thấp thấy đáy, đang lái xe Đổng A không nhịn được nói:

“Các ngươi đang suy nghĩ gì đâu? Người bình thường hay over thinking thế nhỉ, được sống là được ban ân, đối với ta, dù là trước hay sau tận thế đều không khác mấy. Đều là bản năng thôi thúc đi sống, đều là bản năng thôi thúc ta tìm kiếm lý do mới để sống sót, dù là giản đơn nhất. Ta chỉ đang sống và cảm nhận cuộc sống riêng của mình.”



Về tới căn cứ, Đổng A mới dùng bản lãnh mà mình học được trên internet ra c·ấp c·ứu cho Tiểu Minh, đối với thiên tài như hắn việc này cũng không quá khó khăn. Khuya hôm đó Tiểu Minh hạ sốt, cục đá trong lòng mọi người mới thả xuống phần nào.