Kẻ địch muốn ngoi lên khỏi công sự hướng về đám người Sở Tuyết bắn tên, hoặc ném chai cháy để ngăn trở, nhưng không sao ngóc đầu lên được. Vừa ngóc đầu lên lại bị “Pháo binh” là Đổng A cho áp chế trở lại. Đổng A không có đứng nguyên tại chỗ mà mang theo hơn 30 gói thuốc nổ chạy theo phía sau, không mang thêm bất cứ thứ gì, mang rất nặng nhưng chạy không chậm, mỗi khi ném bớt một quả, tốc độ lại tăng nhanh một chút, cách địch càng gần, tiếp tục mở ra trạng thái siêu tốc, làm cho hỏa lực áp chế càng lợi hại.
Mắt thấy cản đường không được, Mặt Sẹo đành phải cho đàn em rút về trạm dừng nghỉ. Hắn rất là hối hận, cứ tưởng đối phương nhiều nữ không được việc, ai ngờ nhìn đám phụ nữ kia đang mang v·ũ k·hí băng băng chạy vội, còn có ném lựu đạn ở cự ly siêu xa người nam kia, biết mình đưa ra quyết định là cỡ nào sai lầm.
Xung đột với người sống sót xung quanh cả ngày không tổn thất một ai, đụng phải bọn người Đổng A, nháy mắt c·hết mất hai tên đàn em. Hắn biết nếu như thủ không xong đợt này, bọn chúng đừng mong một ai sống sót.
Nhưng mà nhóm người Đổng A quá nhanh, nhanh đến bất ngờ, phản ứng không kịp. Chưa kịp rút hết vào trạm dừng nghỉ, mũi tên đã theo nhau mà tới, chạy không thoát, vài tên đàn em đã ngã nhào trong vũng máu, những chai cháy, cung tên trong tay bọn họ, như vật trang trí, chẳng đưa đến tác dụng gì.
Tên đàn em cuối cùng vừa vọt vào bên trong trạm dừng nghỉ, Sở Tuyết đã theo sát mà vào, đồng thời một đao ngang lưng, đem kẻ phía trước giải quyết. Đám lâu la phía trong thấy vậy, bất kể có hay không ngộ thương đồng bọn, nhao nhao đem cung nỏ, mã tấu trong tay hướng về phía nàng t·ấn c·ông. Sở Tuyết nhanh như chớp khom người như mèo lộn qua một bên tránh né. rồi đem trong tay bom khói đã châm lửa sẵn ném về phía kẻ địch. Rất nhanh khói bụi mịt mù, kẻ địch liền lâm vào hỗn loạn.
Xung quanh mình toàn là địch nhân, nàng bèn cúi thấp người xuống, lom khom xông vào giữa đoàn người, đao hướng về chân của bọn chúng vung loạn lên, tiếng kêu thảm thiết vang liên hồi. Sở Tuyết biết mình đã đạt được mục đích liền lui lại xông ra phía cửa. Nếu nàng ở lại rất dễ bị kẻ địch đang sợ hãi, rồi công kích loạn xạ làm cho b·ị t·hương.
Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, Sở Tuyết vừa lao ra ngoài, đồng đội bị tụt lại phía sau cũng mới vừa tới nơi. Lập Thành chạy tới trước nhất, đem trong tay chai cháy, cung nỏ, bất kể bắn, ném loạn đi vào. Bắn xong núp qua một bên, thay tên, lên đạn, đổi cho người khác tiến lên, Đợi không tới 20 giây sau, Đổng A cũng hồng hộc chạy đến nơi, không chần chờ đem lựu đạn trong tay ném đi vào.
Qua một trận t·ấn c·ông hung mãnh, rất nhanh bên trong không còn động tĩnh gì nữa, chỉ còn khói bụi, cùng với tiếng đồ gỗ bị đốt cháy phát ra âm thanh lách tách. Đổng A không dám chủ quan, dù cho khói từ bom khói bị lựu đạn nổ tan đi một phần, nhưng vẫn bị ngăn cản tầm nhìn. Đợi cho khói mù hoàn toàn tản đi, mới dám cho đội viên tiến vào.
Trong lúc chờ đợi, hắn phân công Sở Tuyết dẫn theo Tiểu Thi các nàng đi vòng ra phía sau, đề phòng có người bỏ chạy thì có thể chặn đánh kịp thời.
U·AV hiện tại do Tiểu Nguyệt, đang ngồi trên xe điều khiển, thông báo cho đội viên thông qua bộ đàm. Đúng lúc này trong bộ đàm vang lên tiếng Tiểu Nguyệt, thông báo có 2 tên trốn chạy ra ngoài từ cửa sau, chỉ đuổi theo một lát, thậm chí không cần Tiểu Thi ra tay, mỗi một mình Sở Tuyết là nhẹ nhõm giải quyết.
Không lâu sau đó, khói bụi tán đi, ỷ vào mình có siêu tốc trạng thái, nhận lấy thanh đao trong tay Lập Thành, Đổng A liền theo cửa chính lộn người vào trong. Tay phải do ném lựu đạn ở cường độ cao đã run rẩy, mỏi nhừ, tạm thời cầm đao bằng tay trái làm sức chiến đấu có yếu đi một chút. Nhưng bây giờ là đối phó với người, không phải với zombie. Tay trái tạm đủ.
Quả nhiên kẻ địch không có c·hết hết, một mũi tên bay về phía hắn, bất ngờ thì có bất ngờ, lại toàn không chính xác, Đổng A chẳng thèm né tránh, cứ thế mũi tên bay vụt qua đỉnh đầu. Hắn tiếp tục lộn hai vòng, tránh né 2 mũi tên tiếp theo, tiếp cận kẻ địch gần nhất vung đao liền chặt. Kẻ địch cũng vung trong tay mã tấu ý đồ ngăn chặn, nhưng với trình độ gà mờ đó, đỡ làm sao được, b·ị c·hém bay ngược ra phía sau, tiếp theo 2 người cũng bị Đổng A liên tiếp chém g·iết. Bọn Lập Thành đi vào sau, đem ba người khác làm thành con nhím mới chấm dứt.
Rồi tiếp đến ra lệnh cho Thanh Nhã, Lập Thành, bọn đội viên đi quét dọn chiến trường. Hắn còn nhắc nhở mọi người dò tìm cẩn thận sợ có kẻ địch còn sống sót. Đổng A nhìn lấy t·hi t·hể đầy trên Đất, nhổ một ngụm nước bọt, bệnh tiện phạm vào, rủa xả:
“Moẹ chúng mài! Một đám c·ướp nghiệp dư, yếu gà như vậy cũng bày đặt đi ăn c·ướp. c·hết đáng đời.”
Đang ở gần đó Tiểu Khả nghe được, không nhịn được nói thầm:
“Không phải bọn chúng yếu, mà Đội Trưởng ngươi, cùng với Sở Tuyết Tỷ quá biến thái có được hay không.”
Nàng biết rõ, mình mặc dù cũng là thành viên của đội ngũ, nhưng nếu thoát ly Đổng A hoặc Sở Tuyết dẫn dắt, mình cũng là siêu cấp yếu gà. Nghĩ lại hơn một tháng trước, nàng cũng chỉ là nhân viên văn phòng, tay trói gà không chặt, tuy trong hơn 1 tháng này có luyện tập qua, nhưng làm sao có thể tiến bộ nhanh như đội trưởng được.
Một lát sau, Đổng A thấy được Sở Tuyết, Tiểu Thi, Tiểu Ân sắc mặt trắng bệch, vịn tường từ phía cửa sau đi về bên này. Đang muốn tiến lên hỏi thăm, liền thấy sở Tuyết không nói gì tay bịt miệng, ra dấu mình đi phía sau nhìn xem. Hắn và Tiểu Khả vừa tiến đến khu bếp phía sau, thì thấy Lập Thành, cùng Thanh Nhã cũng đang vịn tường nôn thốc nôn tháo. Cho đến khi đi vào trong bếp nhìn đến hết thảy, Đổng A dù có hơi không bình thường cũng không khỏi thẫn thờ, thì đừng nói tới Tiểu Khả đi phía sau, đã nhịn không được phun luôn tại chỗ.
Trong bếp là cảnh tượng của một lò sát sinh, còn có t·hi t·hể người bị xử lý qua, treo lên như thịt lợn. Trong nồi súp đầy ăm ắp thịt, không khó để suy đoán bên trong là thịt gì.
“Bọn này đúng là không bình thường a! Đã thiếu lương thực đến độ phải ăn người sao? Không đúng a. Tận thế mới bắt đầu không lâu, thu thập lương thực còn chưa có khó khăn đến mức độ phải ăn người.”
Cả Đội cuối cùng chỉ có một kết luận: “Gặp bọn biến thái!”
Sở Tuyết thấy Đổng A vậy mà không nôn, bèn trêu chọc: “ Đội trưởng, tinh thần của ngươi thật tốt a, vậy mà không nôn!”
Đổng A liền giả ra vẻ không hiểu, phản bác:
“Ghê tởm, thì ghê tởm, tại sao phải nôn a! Ngươi yếu gà...!”
Sở Tuyết bị Đổng A đỗi trở về, hận nghiến răng. Những người khác nghe vậy đều muốn đi lên cho một đấm, nghĩ lại đội trưởng quá hung hãn nên thôi.
Đi theo Đổng A lâu nhất, Sở Tuyết đã sớm nhận ra, Tinh thần của Đổng A so với người bình thường có chút không giống, chỉ là vạch trần có quan trọng hay không? Quan trọng là hắn dẫn dắt mọi người sống sót, còn làm rất tốt.
Chiến lợi phẩm không có gì nhiều, càng không có thực phẩm gì khác. Người sống sót cũng được tìm thấy, hẳn là "thực phẩm dự trữ" bị nhốt ở trong lồng. Vì lý do an toàn, Đổng A chưa giải thoát cho bọn họ vội, đợi đến mai lái xe rời đi sẽ thả bọn họ ra.
Nhìn đám người trong cũi, hầu hết ánh mắt vô thần, hắn để ý đến một thiếu niên, dù cũng mang đầy vẻ u uất, không khác đám người còn lại là mấy, nhưng trong trạng thái “cảm giác" của mình, thiếu niên này phi thường “trắng”. Rất tò mò, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người trắng như vậy.
Hắn đã cảm ứng qua, những người đã gặp hầu hết đều có màu xám, chỉ có trẻ em là hơi trắng hơn một chút, nhưng vẫn có vết xám loang lỗ, chỉ riêng thiếu niên này là trắng tinh khiết nhất. Đổng A dự định quan sát thêm một phen.