Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 34: Sở Tuyết rời đi…



Chương 34: Sở Tuyết rời đi…

Sóng thần, thường thì nước sẽ rút đi rất nhanh nhưng lần này không giống, nước biển dù không dâng lên cao nữa nhưng cũng không thấy rút xuống. Bầu trời mây đen kéo đến, mây rất đậm đặc, ánh sáng nắng yếu đi thấy rõ. Trên trời sấm chớp lăn lộn rất nhiều, báo hiệu một trận mưa to sắp tới.

Nhìn xuống nước biển phía dưới, lại ngước lên nhìn trời, chân mày của Đổng A không tự chủ nhíu chặt. Đã một ngày một đêm rồi mà nước vẫn chưa rút. Bầu trời còn có dấu hiệu sắp mưa nữa, thật to ra ngoài dự liệu.

Đồ vật hắn và Sở Tuyết mang theo cũng không nhiều, 2 ba lô trong đó chỉ có 2 chai nước uống tổng cộng 3 lít nước, một ít bánh quy cùng lương khô, 6 gói mì ăn liền, dụng cụ sinh tồn, 2 chai xăng dùng làm chai cháy khi cần. Không biết nước khi nào rút, hắn lo lắng còn có thể cầm cự đến khi đó hay không.

Nhìn thấy có vẻ như trời sắp mưa, Đổng A đành phải trước dựng lên chỗ trú mưa rồi tính sau.

Trên này, vật liệu cũng không phải rất nhiều, hắn chỉ cần dùng tay là có thể tháo dỡ máy thông gió trên sân thượng. Lấy ra vỏ nhôm, dựng một mái che nho nhỏ.

Về phần cánh cửa bị đạp bay hắn đã gắn trở về, cùng với những vật nặng khác để ngăn lối cầu thang. Lý do rất đơn giản, để chặn zombie từ 5 tầng lầu chưa ngập. Bọn chúng còn rất nhiều, chưa bị nước cuốn đi, cần thời gian để thu thập.

Sở Tuyết đem từ trong ba lô ra một gói mì ăn liền chia cho hắn một nửa. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện như để vơi bớt đi sợ hãi. Mì gói quá khô hai người vừa ăn vừa phải uống một ít nước mới nuốt nổi. Thế rồi nói mãi cũng nói hết chuyện, hai linh hồn nho nhỏ chỉ biết thơ thẩn ngồi nhìn trời chờ mưa rơi.

Lại một ngày nữa đi qua, nước không những không rút bớt mà còn có dấu hiệu dâng lên. Sau đó những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống. Cũng đã vài tháng mưa mới quay trở lại. Nhưng mưa này cũng không đem lại sự sống cho vạn vật. Đúng vậy! là mưa axit, ban đầu nồng độ axit cũng không cao, nên ngoài vị chua ra không ảnh hưởng lắm, chỉ là không tích trữ được nước mưa Đổng A cảm thấy có chút đáng tiếc. Cho đến khi mưa rơi xuống lưới thép khiến chúng b·ốc k·hói nghi ngút, hắn mới thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề.



Nước mưa rơi vào trên da khiến cho hắn ngứa ngáy vô cùng, có lúc còn có chút đau rát. Sở Tuyết cũng vậy, nàng chỉ dám ngồi trong lều và không dám ra ngoài một bước. Mái che bằng nhôm, vẫn còn mới, bên ngoài lớp sơn phủ chưa bong tróc, nên vẫn chống chọi được. Cả hai đều không cẩn thận bị nước mưa dính vào, chịu không ít đau đớn. Tình cảnh của bọn họ như đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, khổ không sao tả xiết.

Đang mưa như vậy, trời vẫn oi bức, khiến cho hai người đều rất khó chịu. Đến tối, nhiệt độ lại hạ xuống cực nhanh, có lẽ xuống dưới 10 độ C, đồng thời mưa to hơn nhiều. Sở Tuyết lạnh cóng hết cả. Đổng A không còn cách nào chỉ đành lấy thân mình ôm thật chặt nàng. Sở Tuyết cũng không phải là cô gái hay ngượng ngùng cái gì, cũng có chút hưởng thụ cái ấm áp mà Đổng A mang lại.

Trời đêm vẫn như cũ không dài, nhưng lại tối như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, cả hai vì để tiết kiệm điện năng nên không bật đèn pin, cứ thế hai người ôm nhau vượt qua đêm tối.

Lại một ngày nữa trôi qua, nước biển lúc này đã ngập mấp mé đến rìa sân thượng, zombie bên trong cầu thang cũng không biết bị nước biển cuốn đi đâu. Nhìn nước mỗi ngày một tăng, Đổng A và Sở Tuyết không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng. Sở Tuyết không ít lần đề nghị Đổng A làm phao nhảy xuống nước bơi đi tìm hi vọng sống nhưng hắn nhất quyết từ chối. Trong nước biển, chưa nói tới dòng nước chảy xiết, chỉ riêng đếm không hết zombie, cùng không biết tên quái vật là quá nguy hiểm. Dù sao thì nước vẫn chưa ngập tới chân không phải, đến lúc đó nhảy vào biển chưa muộn.

Giải quyết hết zombie chỗ cầu thang, Đổng A lấy đi cánh cửa mở rộng lều che một chút. Hắn biết cứ mãi như thế này rất nhanh lượng nước của cả hai sẽ không đủ dùng, con người có thể nhịn ăn một tuần nhưng không thể nhịn khát quá ba ngày. "Phải tự chế cho mình một dụng cụ chưng cất nước tạm thời." Trong đầu đã có dự định, bây giờ dù gì đều rãnh rỗi thế là quyết định bắt tay vào làm.

Đổng A dùng dụng cụ sinh tồn cắt miếng nhôm mỏng vài đường, giống như gấp giấy carton như vậy, gấp thành một chiếc nồi nhôm hình chữ nhật có thể đựng nước. Đồng thời, hắn còn chế một cái nắp đậy có chóp nhọn hướng xuống đậy lên phía trên nồi nhôm sau đó đem nilon bọc lại. Hơi nước nấu sôi bốc lên, sẽ hội tụ ở phần chóp nhỏ xuống bên dưới. Phía dưới để một dụng cụ đựng nước nhỏ hơn là có thể có nước ngọt uống.

Tận dụng đoạn dây rỗng ruột trong hệ thống máy điều hoà, lấy 2 đoạn dây nối vào trong chai đựng xăng, một vào, một ra, rồi bịt kín chai. Sau đó tự chế một cái van khí, sao cho chỉ cần không ngừng dùng tay bóp van, là có thể không ngừng thông qua ống dây, bơm khí vào trong chai xăng. Hơi xăng từ trong chai sẽ đi qua một ống dây khác ra ngoài. Ta chỉ cần hơi gia công phần đầu dây thổi hơi xăng ra một tý rồi châm lửa, là sẽ có một cái bếp xăng tự chế.

Dựa vào lượng xăng cả hai đem theo hẳn là sẽ chưng cất được thêm một ít nước nữa.

Chẳng mấy chốc lại vài ngày trôi qua, mưa không có dừng, nước biển cũng không có rút. Tình trạng của hai người không mấy lạc quan. Hai người không thể mãi ngồi đấy, Sở Tuyết còn ngại ngùng đi vệ sinh thật xa không để ý bị dính nhiều nước mưa axít, dẫn tới bây giờ đã l·ở l·oét, mưng mủ. Đổng A cũng bị dính rất nhiều nước mưa, nhưng năng lực tự lành rất mạnh, chẳng mấy chốc đã lành lại, thậm chí còn không để lại sẹo.



Đồ ăn mà bọn họ mang theo, dù cho dùng cực kỳ tiết kiệm, cũng sắp hết. Hai người cũng có kế hoạch câu cá dưới biển nhưng thất bại. Dù cho cả hai đều chuẩn bị tâm lý đối diện với c·ái c·hết, nhưng không nhịn được khiến cho bầu không khí có chút trầm thấp.

Hôm nay dù cho là ban ngày cũng rất lạnh lẽo. Nằm trong vòng tay của Đổng A, Sở Tuyết hai mắt nhìn trời, sau một hồi suy nghĩ vu vơ, nàng bất chợt nói:

“Tôi thích anh! Anh có nhận ra tình cảm của tôi không?”

Đổng A hơi bất ngờ trước câu nói của nàng, nhưng cũng vội trả lời:

“Tôi mặc dù không hiểu về tình yêu lắm, nhưng tôi có thể cảm nhận được, khi ở bên tôi, tim của em đập nhanh hơn một chút.”

“Thật không thú vị!” Sở Tuyết nghe vậy bĩu môi nói.

“Nhưng mà ở bên em, tôi cảm thấy rất thoải mái, thực sự trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy!”



Nghe được lời nói này khoé miệng của nàng không nhịn được cong lên.

“Ngay cả trong tình trạng này sao?” Sở Tuyết hỏi.

“Đúng vậy, kì thực lúc đầu rất đáng sợ nhưng tôi có thể thích ứng rất nhanh, bây giờ cảm thấy cũng không đáng sợ nữa. Chỉ tôi và em ở riêng như vậy cũng rất thoải mái, thực không có gì áp lực.”

“Có lẽ chúng ta sẽ c·hết đó"

“C·hết cùng em, cũng không tệ"

“Woa, kể từ khi nào mà dẻo miệng như vậy?" Sở Tuyết hì hì cười...



Lại tiếp tục 3 ngày đi qua, nước ngọt vẫn còn đủ dùng, 3 ngày qua cả hai lại không có gì vào bụng. Đổng A quá khác người, dù hơn 10 ngày mắc kẹt, ăn uống không đầy đủ, nhưng cơ thể thủy chung đang ở vào trạng thái kỳ lạ mà hắn mới khai phát được, đó là trạng thái tiết kiệm năng lượng. Ở vào trạng thái này, tốc độ phản ứng, mức độ cơ bắp, các giác quan đều thuyên giảm đáng kể. Đổi lại, hắn chỉ cần ăn uống rất ít hoặc không ăn, đồng thời thời gian ngủ dài hơn, nếu không phải bồi bạn Sở Tuyết, hắn có thể buộc mình đi vào giấc ngủ 20 giờ một ngày. Chắc mẩm, nếu không giải trừ trạng thái, Đổng A có thể kiên trì thêm khoảng 15 ngày nữa. Nếu giải trừ trạng thái, dù không trở lại toàn thịnh, cũng có thể hoạt động cường độ cao một khoảng thời gian, tuỳ thuộc vào năng lượng còn sót lại.

Sở Tuyết thì nghiêm trọng hơn nhiều, nàng đã rất yếu ớt, vết l·ở l·oét trên người nàng, Đổng A đã xử lý qua, có vẻ như không hiệu quả mấy, mùi thối từ v·ết t·hương không ngừng bốc lên. Có thể kiên trì đến bây giờ, thực sự là một kỳ tích. Tính mạng của nàng như ngọn đèn trước gió, có thể dập tắt bất cứ lúc nào, 3 ngày qua cứ mê man không tỉnh, nước uống đều là Đổng A bón cho nàng.

Bỗng dưng như là hồi quang phản chiếu, khi tỉnh dậy, nàng liền vung tay sờ soạng khắp nơi. Đến khi nắm được tay hắn mới yên tâm. Thế rồi nàng thều thào:

“Em không còn nhìn thấy nữa, em sắp c·hết rồi! Anh đừng buồn nhé, nếu sau khi em c·hết mà nước chưa rút, anh hãy ăn thịt em đi, sẽ giúp anh kiên trì một khoảng thời gian. Dù được bên anh rất ngắn nhưng trong tận thế có anh ở bên, thực sự rất tốt. Anh hãy…”

Sở Tuyết đã cố hết sức nhưng chưa nói hết câu, đã sức cùng lực kiệt, buông xuống tay hắn… rời đi…